Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt
“Hàm Qúy, ngươi ở đây, ta ra ngoài xem sao.”
Thạch Vô Ngấn vừa mới bước ra khỏi khu vực nghiêm trọng, nhìn đến Thủy Nhược
Hàn đang đàm luận với mấy thôn dân, liền nhớ lại lựa chọn trốn tránh đêm qua của Thủy Nhược Hàn, trong lòng lại nảy sinh lên ác độc muốn châm
chọc một chút. Thạch Vô Ngấn không nhanh không chậm phát ngôn “Thủy đại
phu, thật khéo nha, không ngờ chúng ta ‘hữu duyên’ như thế”
Không chỉ ‘hữu duyên’ dường như là được định sẵn, Thủy Nhược Hàn – y luôn nằm trong tốp may mắn ‘gặp’ được cái ‘yêu nghiệt đội lớp da người’ này n
lần. Cất giấu tiếng lòng, vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng hận không thể dùng sức đè bẹp cái gương mặt ‘chết tiệt’ trước mắt. “Có lẽ khuẩn
độc chưa hành hạ ngươi đến chết dở sống dở, cho nên ngươi muốn ‘hân
hạnh’ được thử thêm một lần?” Nếu vậy y cũng không khách khí nữa.
Tốt, bắt đầu biết đáp trả lại rồi đấy, không tệ, rất thú vị, Thạch Vô Ngấn
vô cùng ‘sung sướng’ khi Thủy Nhược Hàn bắt đầu ‘thân thiện’ với hắn
rồi…Ừ, thì hắn đang tự lừa dối mình đấy, nhưng hắn tin là ‘quan tâm’ của Thủy Nhược Hàn không chỉ xuất phát từ lòng nhân ái vốn có của một đại
phu, mà chính là từ nội tâm đấy. “Đa tạ sự quan tâm từ Thủy đại phu, có
điều Thạch mỗ thật sự đã khỏe rồi, nếu Thủy đại phu không tin tưởng, có
thể đến đây kiểm chứng.”
Giọng nói hắn quanh quẩn bên
tai của Thủy Nhược Hàn, ba phần mờ ám, ba phần đùa bỡn, ba phần châm
chọc, chết tiệt! Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt thập phần đắc ý của Thạch
Vô Ngấn thì Thủy Nhược Hàn đã tự khắc chế được nỗi hận xông lên bóp chết nam nhân tự đắc trước mặt, khóe môi co rút một chút, lát sau lại kéo
lên cái tươi cười khó coi, “Vậy thì thật đúng là phải kiểm chứng.”
“A” Thạch Vô Ngấn thoáng qua kinh ngạc, chưa kịp sửng sốt thì toàn thân bất động. Sắc mặt lập tức đen kịt, giọng như gào thét: “Thủy – Nhược –
Hàn.”
Ánh mắt thoáng lộ ra vui sướng rất nhanh phụt
tắt, Thủy Nhược Hàn hừ lạnh hướng mọi người nãy giờ được xem màn kịch
miễn phí, nói: “Ai âm thầm đưa thuốc giải cho hắn, đừng trách ta tuyệt
tình!”
Này, có cho họ mười lá gan cũng chẳng dám đâu,
Thủy Nhược Hàn nhìn nho nhã như thư sinh, thực chất sớm chiều gặp mặt,
họ đương nhiên biết tính khí con người này ra sao. Mà bình thường họ
kính sợ y, xem trọng lời nói ý, đâu có ‘ăn gan hùm tim hổ’ đâu mà đi
trêu ghẹo con người đáng sợ này?
Nhìn đến mọi người đều
bắn cho mình tia nhìn đồng tình, rồi bất đắc dĩ phớt lờ hắn, đi hoàn tất việc còn lại của mình. Chốc chốc, nơi này, chỉ còn lại Thạch Vô Ngấn
đứng im bất động…Việc này không phải bản thân hắn tình nguyện, mà chính
là tự tạo nghiệt không thể sống!
……
“Còn giận ta?”
Không giận mới lạ, đường đường là một cao thủ mà bị bỏ thuốc, khiến cho hắn
phải phơi sương nằm gió suốt một đêm, đương nhiên hắn phải giận, tuyệt
đối phải giận!
Nhưng là…Nể mặt Thủy Nhược Hàn để ý tới
cảm nhận của hắn, Thạch Vô Ngấn mới tự nghĩ mình ‘rất bao dung’ mà bỏ
qua. Dẫu sao cũng là một nam nhân, không nên chấp dứt quá: “Không!”
Người nào đó nhìn nhìn Thạch Vô Ngấn một hồi, sau đó chuyển mắt sang chỗ khác, tiếp tục trèo đèo lội suối.
“Này, dù rằng ta không giận ngươi, ít ra ngươi cũng nên nói chút gì đi chớ,
đừng có mặt trầm dầm cứ như ai đó đang nợ tiền ngươi vậy.”
“……”
“Này, ngươi là đại phu nên có đạo đức một chút, có biết cảm giác khi người ta nói mà bị phớt lờ là rất tệ không?”
“……”
“Này, ngươi đứng lại cho ta!!!”