Tỷ Muội Chúng Ta Cùng Tung Hoành Thiên Hạ
Trước mặt hai nàng là một ngọn núi hùng vĩ,từ trước đến nay chưa có lời giải đáp
Quanh năm ngọn núi được bao phủ bởi tầng sương mù dày đặc,chưa ai có thể đặt chân vào mà bảo toàn tính mạng để ra về
Vô số các nhân sĩ trong giang hồ vì lòng hiếu kì,tò mò mà không tiếc
thẩy tính mạng bước vào và dù ai có ngóng trông dù ai có chờ đợi cũng
mãi mãi không có ai ra về
Cũng vì thế ngọn núi mang cho mọi người tràn ngập sự sợ hãi mà đặt tên cho nó là núi''Tử Thần''
Chăm chú quan sát xung quanh Hậu Nhi đưa ra kết luận sương mù có
độc,chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng bị chất độc ăn mòn đau đớn đến chết thịt
thối rửa chỉ còn lại bộ xương khô
Nghĩ đến đây thôi nàng
không khỏi rùng mình người tạo ra độc này thật là âm hiểm mà đúng là
không để cho người ta con đường sống,cũng may nàng cũng nghiên cứu qua
loại độc này,nếu không thì kết cục của bọn họ...thôi nàng không dám nghĩ đâu
Lấy trong tay áo lọ thuốc giải độc,Hậu Nhi đưa cho
Nhược Yên ,Thần và Dạ,''Sương mù có độc ăn viên thuốc giải này rồi hãn
vào'' nói xong nàng cho viên thuốc vào mồm xuyên qua lớp sương mù dày
đặc vào ngọn núi
Thấy vậy Nhược Yên,Thần và Dạ cũng uống
vào đuổi theo Hậu Nhi để lại đằng sau những tiếng bàn luận to nhỏ thương tiếc của mọi người
''Mấy người kia muốn chết hả''
''Đúng là không biết quý trọng mạng sống''
''Thôi họ chết là việc của họ,đâu liên quan gì đến mình đâu mà lo''
''Cũng đúng''
''... .....''
--- ------ ------ ------ ---
Trong một u cốc có tiếng nói vang lên
''Có người xâm nhập vào núi,Tình Tình coi như đây là nhiệm vụ cuối cùng của
con đi,con có thể xuống núi rồi,hãy đuổi họ ra khỏi núi nếu chống lại
không cần hạ thủ lưu tình''
Người được gọi là Tình Tình sở
hữu khuôn mặt khả ái giống như búp bê nhưng lại tỏa ra khí chất lạnh
lùng xa cách chắp tay cúi đầu xuống,''Vâng sư phụ con đi đây''
Nhìn bóng đồ đệ đi càng ngày càng xa,người gọi là sư phụ khẽ lắc đầu,mặt
tuấn mĩ đầy buồn phiền nối tiếc,''Cũng đã 10 năm trôi qua rồi,nhưng thật đã đến lúc phải tạm biệt''
Bây giờ còn ai rửa bát,giặt đồ, bóp chân,nấu cơm...cho hắn bây giờ,nghĩ đến thôi hắn lại nhớ món cơm
xào thơm ngon của đồ đệ,dù là vận mệnh đã định sẵn nhưng hắn thật sự
luyến tiếc,luyến tiếc mà
Quay lại với hai nàng đang cẩn
thận thoát ra các cạm bẫy thỉnh thoảng còn có đầu lâu xương sọ,bỗng nghe thấy tiếng sột soạt,sát khí càng lúc càng đến gần,Nhược Yên
quát,''Ai!Ra đây mau''
Vừa nói xong một chiếc phi tiêu từ bụi cây phóng tới,Nhược Yên khẽ vận nội công xoay người giơ tay bắt lấy chiếc phi tiêu
Phù,may quá nếu nàng nghĩ không nhầm chủ của chiếc phi tiêu này võ công không hề kém nàng,có khi ngang nhau nữa chứ
Nghĩ thôi nàng cũng không khỏi giật mình,người có võ công bằng nàng trong
giang hồ vô cùng hiếm có khó tìm, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay,nếu
vậy thì rất khó đối phó đây
''Nhược Yên cậu không sao chứ,có bị thương không'',Hậu Nhi lo lắng chạy đến
''không sao đâu''
''Thế thì tốt rồi'',Nam Cung Thần thở phào nhẹ nhõm,nàng mà làm sao thì hắn sẽ điên mất
''Bốp bốp''
Tiếng vỗ tay từ trong lùm cây phát ra,bọn họ quay lại trước mắt họ là
mĩ nhân với khuôn mặt chẳng khác nào búp bê,mặc bộ đồ hắc y tựa như ác
quỷ đội lốt thiên thần,giọng lạnh lùng cười có như không,''Thật đáng
khen,trên đời này ngươi là người thứ 3 đỡ được phi tiêu của ta
đó''(CG"thì tất nhiên rối đã bao h ra khỏi núi đâu mà phi;TT:ngươi ko
nói thì cũng ko ai bảo ngươi ko có mồm;CG:dọt lẹ)
Ba chữ''
Lãnh Tình Tình''khiến cho hai nàng ngạc nhiên vô cùng,mở to mắt nhìn kĩ
,tuy chỉ giống đến 7,8 phần nhưng hai nàng vẫn nhận ra là người bạn thân ở hiện đại,Hạu Nhi hớn hở nói,''Tình Tình thì ra là cậu''
Một tia ngạc nhiên xẹt qua đôi mắt Tình Tình rất nhanh biến mất như chưa
từng xuất hiện,nàng giơ kiếm cất cao giọng nói lạnh lùng nhưng pha chút
nghi hoặc,''Các ngươi là ai?''