"A...Chuyện này....Ha ha ha, con....Con làm sao biết được, con cũng không phải là ngài ấy..." Không ngờ Ngô Định Thiện vừa mở miệng đã hỏi cô chuyện này, Đào Du Du
hơi xấu hổ cười cười, sau đó nói.
"Cái gì? Con không biết?" Ngô
Định Thiện nhìn thấy cháu gái mình xấu hổ, lập tức hơi gấp gáp, ông thở
dài nói: "Con.......Sao con lại hồ đồ như vậy chứ?"
"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hai người lại úp úp mở mở như thế?" Đào Du Du
bị hai người họ làm cho khó hiểu, cô bắt đầu cảm thấy dường như có
chuyện gì đó rất quan trọng đã xảy ra.
"Du Du, con hãy nghe cho
kỹ, tình hình bây giờ, cho dù Tổng Thống có thật lòng yêu con hay không, hoặc là con yêu Tổng Thống bao nhiêu, các con đều không thể ở cùng một
chỗ." Thấy Ngô Định Thiện không nói ra, Đào Tú Quyên không nhịn được,
cuối cùng bà nghiêm túc nhìn Đào Du Du, nói thẳng ra cho cô biết.
"Vì.... ......Vì sao?" Đào Du Du đột nhiên nghe được tin này, trong đầu hơi
chấn động mạnh, cô sửng sốt một chút, sau đó hỏi tiếp.
"Hai người các con dù thân phận hay bối cảnh cũng không xứng với nhau, con cảm
thấy các con ở cùng một chỗ sẽ hạnh phúc không? Thân phận của ngài ấy là Tổng Thống, mọi hành động đều đúng mực, địa vị của các con cách xa như
thế, con cảm thấy có khả năng không? Gia tộc Vũ Văn có đồng ý cho một bà mẹ đơn thân dẫn theo hai đứa con riêng vào nhà họ không?" Tuy rằng cảm
thấy rất tàn nhẫn, nhưng Đào Tú Quyên cũng phải nói rõ những lời bà giữ
kín trong lòng ra, bà cảm thấy bây giờ chính bà để Đào Du Du rời khỏi Vũ Văn Vĩ Thần, còn tốt hơn so với việc bị Ngả Cầm Thị nhục mạ mà lựa chọn rời đi.
Đào Tú Quyên nghĩ đúng, nhưng bà đã đánh giá thấp trình độ của Đào Du Du khi tiếp nhận chuyện này.
"Cô, vì sao......Vì sao tới bây giờ cô mới nói cho con nghe, Tổng Thống đã
công khai chuyện của chúng con từ lâu rồi, vì sao người không nói sớm
cho con biết, để cho con không đồng ý, còn muốn mời ngài ấy trong sinh
nhật của con, chờ con và ngài ấy trải qua nhiều chuyện như thế, lại đột
nhiên nói cho con biết, địa vị của con và ngài ấy cách xa nhau, chuyện
này.... ........Cuối cùng là vì sao?" Đào Du Du cho rằng mình nghe
nhầm, bà cô luôn sáng suốt nên sẽ vì huyết thống mà để cô rời khỏi Vũ
Văn Vĩ Thần, không thuyết phục, thật sự là không thuyết phục.
Đào Tú Quyên nghe thế, lập tức nghẹn lời, cúi đầu suy tư một lúc, mới nói:
"Trước đây cô nghĩ các chỉ cần yêu nhau rồi sống chung với nhau là được, nhưng bây giờ cô mới biết được, thì ra sự việc vốn không phải như thế,
Du Du, con nghe cô nói, hãy quên Tổng Thống đi, coi như vì hai đứa con
của con, được không?"
"Tổng Thống ngài ấy rất thương bọn trẻ, cô
nói những lời này, trước tiên con nên nói với Tổng Thống, ngay cả con
cũng đã nói mẹ của ngài ấy không thể nào chấp nhận con, nhưng mà ngài ấy nói, con không cần quan tâm gì cả, tất cả hãy giao cho ngài ấy là được
rồi, con chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời chờ đợi ngài ấy an bài tất cả để
lấy con là được. Cô, có lẽ chúng ta phải tin tưởng Tổng Thống chứ? Con
có cảm giác ngài ấy rất yêu con, nói cách khác, hôm sinh nhật của con,
biết rõ ở đây có người muốn giết ngài ấy, vì lo lắng những người xấu sẽ
gây bất lợi cho con, cho nên vẫn đến đây cứu con, thậm chí còn trúng đạn bị thương. Với lại, từ sau khi ngài ấy bị thương, vì cứu Tiểu Bồ Đào mà truyền máu cho con bé. Cô xem, ngài ấy đã đeo nhẫn cầu hôn lên tay con
rồi, chúng ta phải tin tưởng ngài ấy, tin tưởng ngài ấy có thể cho con
và bọn trẻ được hạnh phúc, có phải không?" Trước đây Đào Du Du vẫn luôn
cự tuyệt Vũ Văn Vĩ Thần, cô không nghĩ tới, khi có người muốn cô rời
khỏi anh, cô lại không nỡ, đau lòng như thế. Chiếc nhẫn kim cương trên
tay vẫn lóe sáng, nếu nói kim cương có thể tượng trưng cho tình yêu chân thành không thay đổi, viên kim cương trên tay cô lớn như thế, cũng có
thể tượng trưng cho sự quyết tâm trong tình yêu của Vũ Văn Vĩ Thần đối
với bọn họ.
"Lúc trước khác bây giờ khác, Du Du, con biết không?
Trên đời này, có rất nhiều chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu. Cô
nghĩ xem, Tổng Thống nói sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện, sau đó mới
cưới con, nhưng mà cái này gọi là giải quyết thì có ý gì chứ? Nếu gia
tộc Vũ Văn không thích con, không thể chấp nhận con, như vậy cho dù Tổng Thống có dùng cách gì để cưới con vào nhà đi nữa, con cảm thấy con sống trong ngôi nhà đó có hạnh phúc không? Bọn trẻ từ từ lớn lên,con không
phải không biết Dục Huyên thông minh và mẫn cảm bao nhiêu, bây giờ Tiểu
Bồ Đào cũng ngày càng thông minh, biết nhìn mặt người, nếu chúng nó đến
nhà mới, cảm thấy mọi người đều không yêu thương chúng nó, chúng nó
sống hạnh phúc thoải mái không? Du Du, con còn trẻ, tuy đã là mẹ của hai đứa nhỏ, nhưng sự hiểu biết của con đối với thế giới này còn quá ít,
nghe lời cô nói đi......., đừng quay lại phủ Tổng Thống nữa, cứ như vậy
mà quên ngài ấy đi, ngày mai chúng ta sẽ đưa bọn trẻ ra nước ngoài, con
phải chuẩn bị tâm tình mình thật tốt, trước tiên sống ở nước ngoài một
hai năm rồi về, được không?" Tuy rằng Đào Du Du nói những việc mà Vũ Văn Vĩ Thần đã làm vì cô khiến bà rất muốn tin Vũ Văn Vĩ Thần thật lòng,
nhưng chỉ cần bà nghĩ đến Ngả Cầm Thị và trợ lý của bà ta nhục mạ Đào Du Du như thế, đã cảm thấy không nén giận được, sống trong xã hội thượng
lưu một thời gian dài như vậy nên bà hiểu rất rõ cái quy tắc của trò
chơi này, Đào Du Du ở trong này căn bản không chơi lại được. Đến lúc đó bị đau thấu tim phải rời đi, chi bằng bây giờ đi trước, đau dài không
bằng đau ngắn.
Đào Du Du nghe Đào Tú Quyên nói những lời này, cảm thấy suy nghĩ mình hơi rối loạn, cô không tìm được bất kỳ lý do nào để
phản bác Đào Tú Quyên, cô cũng nghĩ rằng chỉ cần Vũ Văn Vĩ Thần thật
lòng yêu thương cô và bọn trẻ, bọn họ sống chung với nhau có lẽ sẽ rất
hạnh phúc, nhưng bây giờ xem ra, dường như cô đã quá ngây thơ rồi.
Đúng vậy, gia đình của Vũ Văn Vĩ Thần làm sao có thể dễ dàng chấp nhận một
người như cô được gả vào chứ? Cho dù cô thật sự được gả vào, đến lúc đó
cô có thể chịu được tất cả những lời nói vô căn cứ kia sao? Nếu làm ảnh
hưởng không tốt đến Vũ Văn Vĩ Thần, cô nên làm cái gì bây giờ?
"Cô, con.... ........Bây giờ trong lòng con rất rối, con muốn ra ngoài cho
khuây khỏa.... ....." Càng nghĩ, trong đầu cô càng rối như tơ vò, vốn
không biết nên làm thế nào mới tốt, vì vậy đứng lên nói với Đào Tú
Quyên.
"Du Du, nghe lời cô nói đi.....Cô sẽ không làm hại con."
Đào Tú Quyên không có cách nào, chỉ đành nói lời thành khẩn và khuyên
nhủ.
"Con biết rồi, khiến cô phải quan tâm.... ..." Đào Du Du nói xong, cảm thấy nước mắt mình sắp chảy ra, cô lập tức xoay người, che
mặt chạy ra ngoài.