Ra khỏi thư phòng, cô xuống lầu đến phòng khách, đi ngang qua vườn hoa cũng không chú ý đến
Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên đang chơi trốn tìm trong vườn hoa, vẻ mặt
hồn bay phách lạc đi thẳng ra khỏi biệt thự nhà họ Ngô.
Ra khỏi khu biệt thự, cô tiện tay vẫy một chiếc xe tắc xi, sau đó đi đến khu nghĩa trang ở vùng ngoại ô.......
Mà trong vườn hoa, khi Tiểu Bồ Đào trốn trong bụi hoa bị Đào Dục Huyên tìm được, đến lượt cô bé đi tìm Đào Dục Huyên, cô bé tìm trong vườn hoa cả
buổi, nhưng ngay cả một chút bóng dáng của Đào Dục Huyên cũng không
thấy, gương mặt nhỏ nhắn lập tức tràn đầy thất vọng.
Đúng lúc
này, cổng sắt lớn truyền đến âm thanh chuông cửa, Tiểu Bồ Đào nghe thấy
âm thanh kia, biết rõ có khách đến tìm, vì vậy không đợi người hầu trong nhà ra mở cửa, cô bé rất vui vẻ nhanh chóng chạy đến cổng lớn, sau khi
nhìn thấy ngườ i bên ngoài cổng sắt, cô bé lập tức vui vẻ kêu lên: "Dì
Mỹ Ngôn, dì đến rồi?"
"Tiểu Bồ Đào, xin chào." Lý Mỹ Ngôn nhìn thấy Tiểu Bồ Đào đứng sau cổng sắt, lập tức mỉm cười chào cô bé.
"Dì Mỹ Ngôn, con mở cửa cho dì nha." Tiểu Bồ Đào nói xong, chạy đến một
bên, nhón chân lên muốn bấm chốt mở khóa cổng, nhưng vì cô bé quá thấp
có làm thế nào cũng không với tới.
"Tiểu Bồ Đào, con nhìn bên
cạnh có một nhánh cây, con nhặt lên, dùng nhánh cây đó nhấn vào chốt mở
là được." Lý Mỹ Ngôn nhìn cô bé tốn sức lực, vì vậy lập tức chỉ cô bé
dùng nhánh để mở cửa.
Tiểu Bồ Đào nghe vậy, lập tức vui vẻ chạy
đến nhặt nhánh cây lên, sau đó nhón chân lên dùng sức bấm vào chốt mở
cửa, quả nhiên cửa lớn vang lên một tiếng rồi mở ra.
Lý Mỹ Ngôn
nhanh chóng đi vào, nhìn thấy cách đó không xa có người hầu đang đi đến, dường như muốn đến mở cửa, vì vậy không nói hai lời lập tức ôm lấy Tiểu Bồ Đào rồi đi ra ngoài.
"Dì Mỹ Ngôn, dì muốn đưa con đi đâu vậy?" Tiểu Bồ Đào thấy cô ôm mình đi ra ngoài, nhịn không được tò mò hỏi.
"Dẫn con đi tìm mẹ con, được không?" Lý Mỹ Ngôn vẫn mỉm cười nói với cô bé,
không bao lâu liền đi đến chiếc xe đậu ở bên ngoài, mở cửa bên ghế lái
phụ ra, thả Tiểu Bồ Đào vào, cô đi vòng qua ngồi vào ghế lái.
"Không phải mẹ đang ở trên lầu với bà cô sao? Vì sao dì muốn dẫn con đi ra
ngoài? Chúng ta lái xe đi đâu?" Tiểu Bồ Đào mở to hai mắt nhìn Lý Mỹ
Ngôn, đầu nhỏ của cô bé thật sự không hiểu rõ tình hình lúc này.
"Ngoan, dì dẫn con đến một nơi vui chơi." Lý Mỹ Ngôn vừa thắt dây an toàn cho
Tiểu Bồ Đào, vừa dụ dỗ cô bé, sau đó khởi động xe, chạy ra khỏi cổng khu biệt thự.
"Một nơi vui chơi? Vì sao không dẫn anh hai đi cùng?
Dì à, chúng ta đi gọi anh hai đi.... ......." Lúc này Tiểu Bồ Đào vẫn
đầy tình nghĩa, cô bé không ích kỷ chỉ lo vui chơi một mình mà không
quên dẫn theo Đào Dục Huyên.
"Chỗ đó chỉ có con gái mới có thể
chơi đùa, Tiểu Bồ Đào ngoan, đừng cãi lời dì, dì phải chuyên tâm lái
xe." Lý Mỹ Ngôn bị Tiểu Bồ Đào làm ồn ào nên hơi bực bội, vì vậy cô ta
tùy tiện dụ dỗ Tiểu Bồ Đào một câu, sau đó mạnh mẽ nhấn chân ga, nhanh
chóng chạy ra khỏi khu biệt thự.
... ...... ...... ........
Ở bên này lúc người hầu chạy đến cổng lớn, nhìn thấy cửa đã mở nhưng lại
không nhìn thấy một bóng người, cô cảm thấy hơi kỳ lạ đóng cửa thật kỹ
rồi chuẩn bị trở về phòng, đã thấy Đào Dục Huyên không biết từ đâu xông
ra, nhìn cô hỏi: "Tiểu Bồ Đào đâu?"
"Cô nhỏ? không phải cô ấy vừa mới chơi đùa với tiểu thiếu gia sao?" Người hầu kia nghe Đào Dục Huyên
hỏi như thế, lập tức cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy hỏi ngược lại.
"Chúng tôi vừa mới chơi, nhưng tôi đi vệ sinh, vốn đến lượt tôi trốn, con bé
tìm tôi, thế nào lại không nhìn thấy người?" Đào Dục Huyên gãi gãi đầu,
gương mặt tràn đầy nghi hoặc.
"Vừa rồi có người nhấn chuông cửa,
sau khi tôi ra đến cửa thì nhìn thấy cửa đã mở, có phải cô chủ nhỏ đã
đưa Tiểu Bồ Đào ra ngoài rồi không?"
"Nếu là mẹ tôi đưa Tiểu Bồ
Đào đi, sao lại nhấn chuông cửa chứ, cô nhanh đi xung quanh tìm Tiểu Bồ
Đào đi, tôi lên lần tìm xem mẹ có đang ở thư phòng với bà cô không." Có
một dự cảm lớn không bình thường lan tràn trong lòng Đào Dục Huyên, trực giác của cậu bé nói cho cậu bé biết, Tiểu Bồ Đào mất tích dường như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Chờ đến khi cậu bé nhanh chóng
chạy đến thư phòng muốn tìm Đào Du Du, đúng lúc Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện từ trong thư phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Đào Dục Huyên, lại hỏi: "Dục Huyên, sao con lại chạy đến đây?"
"Cô ấy vừa ra khỏi đây, con không nhìn thấy cô ấy sao?" Đào Tú Quyên nghe vậy trả lời.
"A, vậy chắc là mẹ đã đưa Tiểu Bồ Đào đi rồi." Nghe Đào Du Du rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô, Đào Dục Huyên, thầm thở phào một hơi, nhận định khả
năng này rất lớn.
"Không thể nào? Mẹ con đưa Tiểu Bồ Đào đi sao lại không đưa con đi cùng?" Nhưng Đào Tú Quyên cảm thấy hơi khó hiểu hỏi.
"Con ở trong phòng vệ sinh, chắc là họ không tìm thấy con, cho
nên......."Đào Dục Huyên định giải thích như thế, nhưng mà nghĩ lại cảm
thấy không đúng, cậu bé vốn đang chơi trốn tìm với Tiểu Bồ Đào, nếu Đào
Du Du muốn dẫn Tiểu Bồ Đào ra ngoài, trước tiên Tiểu Bồ Đào nhất định sẽ đòi dẫn cậu đi cùng, sau đó mới đi chung với nhau, với lại Đào Du Du
không có lý do chỉ đưa một mình Tiểu Bồ Đào đi mà không đưa cậu bé theo.
Dự cảm không bình thường trong lòng ngày càng lớn, cậu không kịp nghĩ
nhiều, lập tức chạy vào thư phòng, cầm lấy điện thoại trên bàn sách,
nhanh chóng bấm dãy số điện thoại của Đào Du Du.
Lúc này Đào Du
Du đang ngồi trên tắc xi, nước mắt chảy dài, nghe tiếng chuông điện
thoại vang lên, cô chỉ nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình, là
dãy số trong thư phòng của biệt thự nhà họ Ngô, cô nghĩ rằng Đào Tú
Quyên muốn khuyên bảo cô gì đó, thầm muốn yên tĩnh nên dứt khoát nhấn
nút từ chối, không nhận cú điện thoại này.
Ở đầu dây bên này Đào
Dục Huyên sốt ruột muốn chết, không nghĩ tới Đào Du Du cư nhiên không
nghe điện thoại mà cúp máy, trực giác của cậu bé cảm thấy có việc gì đó
không đúng.
Nếu Đào Du Du thật sự đưa Tiểu Bồ Đào đi chơi, không có lý do gì không nghe, ngược lại cúp điện thoại.
Không thể cứ như vậy mà buông tha, Đào Dục Huyên tiếp tục gọi vào số điện
thoại của Đào Du Du, Đào Du Du lau khô nước mắt, nhìn thấy vẫn là dãy số ở thư phòng, cô sợ mình bỏ đi sẽ làm Đào Tú Quyên lo lắng, vì vậy do dự một chút, vẫn là nhấn phím trả lời.