Mấy ngày nay, Phùng Mộ Huân đều ở bệnh viện với Vu Sính Đình, ngoài lúc tắm rửa và đi vệ sinh ra, anh hầu như không rời cô nửa bước, thậm chí còn
săn sóc rất chu đáo. Có vài lần Vu Sính Đình nổi hứng, cố ý trêu tức
anh, chỉ tại cứ nhìn thấy cái vẻ nghiêm túc thái quá của anh. Cô cố tình rụi rụi vào người anh, hoặc là đưa tay xoa xoa mấy cái lên ngực anh,
vừa thấy dáng vẻ mất khống chế của anh, cô lại tỏ ra vô tội mà nằm xuống giường ngủ.
Chuyện này khiến Phùng Mộ Huân mặt thì
bình tĩnh nhưng thật sự là vừa yêu lại vừa hận cô. Hết lần này đến lần
khác, anh chẳng thể làm gì cô, chỉ có thể đợi cô bình phục rồi sẽ đòi
lại bằng sạch. Ở viện một tuần, quan hệ của hai người đã tiến triển rất
nhiều.
Ra viện, Vu Sính Đình lại về công ty ngay. Buổi
sáng phải họp cuộc họp cổ đông, thương lượng chuyện hợp tác với công ty
khác. Lần này Vu Hàn Sinh đột ngột gặp chuyện không may, vài công ty đối tác đã xin rút, thậm chí còn không muốn tiếp tục hợp tác lâu dài nữa.
Hiện giờ, công ty đang bước vào giai đoạn khó khăn nhất từ trước tới
nay.
Phùng Mộ Huân bảo Vu Sính Đình có chuyện gì khó
khăn cứ đến tìm Phùng Nghị hoặc Từ Tố, không được chống đỡ một mình.
Nhưng Vu Sính Đình không muốn mắc nợ tình cảm với người ta, nếu không
phải trường hợp khẩn cấp sẽ không đi cầu cạnh.
Phùng Mộ Huân cũng quay về đơn vị bàn chuyện của Vu Hàn Sinh với Phùng Tranh
Hiến. Hôm nay, viện kiểm sát đã lập án, chuẩn bị chính thức khởi tố.
Việc cấp bách nhất lúc này là liên lạc với luật sư biện hộ, thu thập
chứng cứ có liên quan. Mấy ngày nay, Phùng Mộ Huân thật sự trở thành một người đàn ông của gia đình. Ban ngày đến quân khu liên hệ với mấy vị
quan chức trước ở trong đại viện, những người đó đều là chiến hữu thân
thiết với Phùng Tranh Hiến. Sau khi gặp vài người của ủy ban kỷ luật,
Phùng Mộ Huân mới biết tình hình của Vu Hàn Sinh nghiêm trọng hơn nhiều
so với suy nghĩ của anh. Bởi vụ này có liên quan đến cán bộ cấp cao, cho nên muốn lo cho một người thôi cũng không hề đơn giản.
Làm xong những chuyện cần thiết, Phùng Mộ Huân lại lái xe đến công ty đón
Vu Sính Đình. Sau đó hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn. Phùng Mộ
Huân vừa đẩy xe chở đồ vừa lựa cá và thịt bò.
Vu Sính
Đình đang định mua vịt quay thì đã bị Phùng Mộ Huân kéo lại, “Trong nhà
còn.” Vu Sính Đình chép miệng, lấy thêm ít rau củ quả, ít sữa chua bỏ
vào xe đẩy rồi thong dong đi ra, chỉ còn đợi Phùng Mộ Huân thanh toán và xách đồ.
Hôm nay cô giúp việc xin nghỉ, Phùng Mộ Huân
đích thân vào bếp, còn không cho Vu Sính Đình đi mà bắt cô nhất định
phải học nấu ăn.
Anh lấy cá mới mua ra mổ bụng, lọc
thịt riêng xương riêng, động tác rất thành thục. Cá được thái thành lát
mỏng, thêm chút rượu gia vị, muối, lòng trắng trứng và bột mỳ, lăn đều
cá qua rồi đặt gọn sang một bên.
Vu Sính Đình suýt soa, “Anh định làm cá Thủy Chử hả?”
* Lên mạng tìm món này với tên: Sichuan Fish, theo mình thấy thì ngập dầu mỡ
“Ừ.”
Anh gật đầu, mở vòi nước rửa tay rồi thái thịt bò thành từng lát. Thấy anh
bật bếp xào rau, cô đứng đằng sau cũng lùi lại mấy bước.
Hai vợ chồng loay hoay trong bếp một lúc, cuối cùng Phùng Mộ Huân cũng làm
xong đồ ăn. Vu Sính Đình chủ động đi xới cơm.
Xong
xuôi, hai người cùng ngồi vào bàn ăn. Phùng Mộ Huân dùng đũa quết một
giọt tương ngọt, phết lên miếng bánh lá sen rồi đặt miếng vịt nướng lên
trên, thêm cọng hành với lát dưa chuột, cẩn thận gói lại rồi đưa cho Vu
Sính Đình, nghiêm túc nói: “Mời phu nhân nếm thử.”
Vu
Sính Đình ngồi đối diện, nhìn anh cười khúc khích, nhận cái gói trong
tay anh rồi ăn ngon lành. Mấy ngày qua thật sự quá ấm áp, hai người lạnh nhạt cả một thời gian dài, đến giờ như thể đã vứt bỏ được chuyện xưa.
Phùng Mộ Huân không dám tưởng tượng ngày này sẽ đến nhanh như vậy, anh
cho rằng hai người họ sẽ cứ giữ mãi cái kiểu không nóng không lạnh ấy,
rồi lúc nào anh cũng là người chủ động.
Đến được ngày
hôm nay, cho nên ý cười mãi không tan trên gương mặt anh. Ngay cả Phùng
Nghị hay Từ Tố nhìn thấy anh cũng phải trêu chọc, rằng có phải dạo này
anh gặp chuyện tốt hay không, hoặc là chuyện của bố vợ đã giải quyết
được.
Dọn dẹp bát đũa xong, Vu Sính Đình lại hỏi anh về chuyện của Vu Hàn Sinh.
Phùng Mộ Huân thấy ánh mắt cô đầy vẻ lo lắng, sắc mặt cũng không tốt, đành từ từ giải thích: “Chuyện của bố, e là hơi khó đấy.”
Vu Sính Đình nâng mí mắt nhìn anh, “Vậy có phải ngồi tù không?”
Phùng Mộ Huân không trả lời câu hỏi của cô, “Em cũng biết mà, vụ lần này
tương đối ồn ào, nhân vật dính đến cũng không ít, phía bí thư Mạt hoàn
toàn suy sụp rồi, giờ viện kiểm sát đã đề cập đến chuyện trình chứng cớ
nữa. Có điều, phán quyết thế nào còn phụ thuộc vào tòa án.”
Nghe Phùng Mộ Huân nói vậy, trong lòng Vu Sính Đình có chút thất vọng, nhưng cô cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, “Có khi nào chắc chắn phải ngồi
tù không? Nếu đúng thế thì phải ngồi bao lâu? Chắc ít nhất cũng phải ba
hoặc năm năm mới được ra nhỉ…” Nói đến đây, ánh mắt cô ảm đạm đi nhiều,
giọng nói đầy vẻ bất lực: “Nói như vậy là anh cũng bó tay rồi? Nếu lâu
như vậy, chúng ta có thể chấp nhận được, nhưng không biết mẹ có chịu
được không.”
Phùng Mộ Huân bình tĩnh nhìn cô một cái,
rồi đứng dậy vào bếp rót cho cô tách trà nhài. Anh đưa chiếc tách tới
trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô và trấn an: “Cũng không chắc, trong
tay anh có kha khá bằng chứng, nếu có phải ngồi tù thì cùng lắm cũng chỉ một năm thôi, đương nhiên cũng có khả năng là tạm giam, chỉ cần chứng
minh là không chuộc lợi bất hợp pháp là được, đôi khi tặng tiền lại chưa hẳn đã là đút lót. Huống hồ bí thư Mạt với bố vốn là bạn thân, lại có
chút quan hệ họ hàng với nhà họ Liêu, dựa vào đây thì trường hợp này
không hẳn là nghiêm trọng.”
Đôi mày Vu Sính Đình giãn ra, cô thả lỏng đầu óc, ngả vào lòng Phùng Mộ Huân.
Dường như Phùng Mộ Huân cảm nhận được tâm trạng của cô, anh vỗ vai cô và trầm giọng nói: “Đừng lo, bất kể xảy ra chuyện gì thì anh vẫn ở bên em mà.”
***
Thứ Bảy, Vu Sính Đình bảo thư ký sắp xếp một bữa tiệc rượu cho công ty. Cô
gọi điện cho Phùng Mộ Huân nói tối nay về muộn, phải đến hơn mười giờ
mới tan tiệc.
Lúc thư ký đưa cô về, sắc mặt Phùng Mộ
Huân vô cùng khó coi. Hôm nay anh bận rộn cả một ngày, vội vội vàng vàng về nhà vậy mà lại nhận được điện thoại của cô.
Lúc này, cả người cô nồng mùi rượu, bước đi loạng choạng không vững, đầu óc cũng thấy phừng phừng.
“Ai cho em uống nhiều rượu như thế?” Dáng vẻ của anh bây giờ đích thực là đang thẩm vấn.
“Nói xem, uống với người đầu tư hay đối tác?” Loại chuyện này anh đã từng
gặp ở chỗ Phùng Nghị và Từ Tố. Ra ngoài đi xã giao chắc chắn phải cười
cười nói nói như diễn kịch, nhất là đàn ông mà đi thương lượng công việc thì rượu cứ phải quá tam tuần mới mở miệng bàn chuyện.
Vu Sính Đình thấy ánh mắt nghiêm khắc của anh liền giải thích: “Không
phải, chỉ là buổi liên hoan của công ty thôi, toàn bộ nhân viên đều tham dự mà, coi như để động viên mọi người…”
Anh không để
tâm tới lời cô nói mà chỉ càng thêm nghiêm nghị, gằn giọng nói: “Anh đã
bảo rồi, có chuyện gì liên quan đến công việc thì cứ tìm Phùng Nghị với
Từ Tố, hoặc là Tuần Chính.”
Vu Sính Đình biết anh đang
thật sự tức giận, vội bước tới ôm lấy anh và nói: “Em biết. Nhưng trước
mắt em vẫn có thể tự giải quyết được, nói cho cùng thì không phải cái gì cũng nhờ người khác được. Thật mà, anh phải tin em.” Nói xong, cô chủ
động hôn anh, giây tiếp theo đã bị Phùng Mộ Huân phản khách thành chủ,
hung hăng hôn trả lại, còn cắn một cái vào môi cô.
Phùng Mộ Huân mở mắt nhìn cô, dáng vẻ say rượu này hình như còn mê người hơn. Cơ thể tiếp xúc một hồi khiến anh có chút mất tự nhiên.
Vu Sính Đình có phản ứng ngay, cô cúi đầu xuống, vừa hay thấy nơi nào đó
dưới quần anh gồ lên, liền khẽ cười, ghé sát vào tai anh thỏ thẻ: “Mộ
Huân…”
Một câu nói khe khẽ của Vu Sính Đình khiến Phùng Mộ Huân hoàn toàn bại trận, anh chỉ có thể ôm chặt thắt lưng cô. Lát
sau, Vu Sính Đình nói còn nhỏ hơn vừa rồi, “Có phải anh muốn rồi không?”
Khuôn mặt Phùng Mộ Huân đỏ lừ, đôi mắt trợn trừng nhìn cô mang theo tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.
Cô cúi đầu áp vào ngực anh cười khẽ, đấm anh một cái rồi lầm bầm: “Nếu anh muốn, mình về phòng…”
Vu Sính Đình còn chưa nói hết thì đã bị Phùng Mộ Huân bế thốc lên. Anh
bước nhanh lên tầng, mở cửa phòng ngủ rồi đặt phịch cô xuống giường.
Phùng Mộ Huân nhìn cô không rời mắt, đầu tiên là cởi bỏ áo sơ mi của mình, rồi cúi người cởi bộ váy trắng cô đang mặc.
Cảnh đẹp đập vào mắt khiến huyết mạch trong người anh lập tức căng phồng.
Giờ phút này, khuôn mặt Vu Sính Đình đỏ lựng, cô nhắm mắt chứ không dám đối mặt với Phùng Mộ Huân. Anh liền cúi xuống hôn vào tai cô, tiếng nói
trầm khàn đầy quyến rũ: “Điểm Điểm, nhìn anh. Nào?”
“Tại sao không dám nhìn anh?” Nói xong, anh lại cúi đầu như trừng phạt mà
khẽ cắn vào ngực cô, khiến cô không thể không rên thành tiếng rồi mở mắt nhìn anh.
Anh cẩn thận hôn cô, từ ngực đi lên, đến xương quai xanh của cô.
Vu Sính Đình bấu lấy bờ vai anh, ánh mắt dán chặt vào anh, cô nhỏ giọng dặn: “Mộ Huân, anh nhẹ nhẹ một chút nhé…”
“Anh biết.” Mặt Phùng Mộ Huân đỏ lừ, như thể đang vất vả khống chế mình, anh còn khó chịu hừ một tiếng, mồ hôi lấm tấm nhỏ thẳng xuống khuôn mặt cô.
Vu Sính Đình nhẹ tay lau mồ hôi cho anh, rồi vùi mặt vào ngực anh.
Lần đầu trải nghiệm, anh do dự một lúc lâu, làm thật tốt những bước dạo đầu rồi từ từ tiến vào. Loại tư vị tiêu hồn này khiến anh không khống chế
được lực, khiến cô đau đến mức la lên một tiếng.
Nghe Phùng Mộ Huân thì thầm câu “Anh yêu em” bên tai, Vu Sính Đình bất giác
ôm chặt lấy anh, để tùy anh muốn làm gì thì làm. Hung hăng thêm mấy nhịp nữa anh mới chịu lui ra ngoài.
Nghỉ ngơi chốc lát, khi động tình một lần nữa, kỹ thuật của anh đã thành thục hơn nhiều.
Rong ruổi bên trên, anh không kìm lòng được mà nói: “Điểm Điểm, gọi tên anh đi.”
“Mộ Huân, Mộ Huân…”
Trong lúc mê loạn, cô thở dốc gọi tên anh, bấu chặt bờ vai anh, cơ thể mềm
mại như ngọn cỏ nước. Xúc cảm ngọt tận xương tủy lan tới toàn thân khiến Phùng Mộ Huân càng điên cuồng hơn. Lần này, hai người duy trì được lâu
hơn, nhanh như chớp, anh bóp chặt thắt lưng cô, nhanh hơn, mạnh hơn, gần như muốn nghiền nát cả người cô vậy.
Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn cô, tốc độ ở thân dưới vẫn chưa giảm. Anh nghĩ lúc này cô đã
chìm đắm trong bể dục tịch, đã chính miệng gọi tên Phùng Mộ Huân anh, đã giao toàn bộ con người mình cho anh, hai người họ giờ đã thật sự không
còn khoảng cách, được quấn quýt, được cảm thụ khát khao của nhau.
Sáng sớm tỉnh dậy, Vu Sính Đình vẫn còn gối đầu lên cánh tay Phùng Mộ Huân.
Cô khẽ cựa người, phát hiện ra một tay Phùng Mộ Huân vẫn còn đang ôm
mình. Do tính chất nghề nghiệp, Phùng Mộ Huân ngủ không sâu, lúc nào
cũng sẵn sàng cảnh giác, vì vậy Vu Sính Đình vừa động đậy là anh đã
tỉnh.
“Sao thế em?” Phùng Mộ Huân lại gần, nói khẽ bên tai cô.
Thấy cô đưa lưng về phía mình mà không nói lời nào, anh lại hỏi: “Không
thoải mái à?” Nói xong, Phùng Mộ Huân đưa tay từ eo cô chậm rãi đi lên,
hơi nắm lấy bầu ngực cô khiến Vu Sính Đình không khỏi run rẩy, vô thức
co khuỷu tay huých anh.
Vu Sính Đình không nói lời nào, vẫn đưa lưng về phía anh như vậy. Thật ra cô đang rất xấu hổ, tình dục
quả nhiên là chất xúc tác, hai người thẳng thắn bày tỏ, thân thể hợp
nhất, không chỉ kéo gần khoảng cách giữa hai người mà còn khiến đôi bên
trở nên rất ăn ý. Chuyện đêm qua còn chưa để cô hồi phục tinh thần, vậy
mà Phùng Mộ Huân đã lại hôn lên cằm cô.
Trận cá nước
thân mật đêm qua hình như vẫn chưa đủ với anh, đương nhiên anh không có ý định buông tha cho cô vào lúc này. Hôn từ bả vai lên đến bờ môi, rồi ra sau gáy, đột nhiên anh xoay cô lại, bịt kín môi cô bằng nụ hôn dài,
chẳng mấy chốc lại quấn quýt triền miên một lần.