Đến lúc thực sự thỏa mãn, Phùng Mộ Huân ôm chặt lấy Vu Sính Đình từ phía
sau. Cả hai cùng nằm lì trên giường, không ai muốn dậy trước.
Những tiếng thở dốc giao nhau, từ khi dồn dập mãnh liệt đến khi vững vàng ổn định lại.
Vu Sính Đình có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ mà trầm ổn của Phùng Mộ Huân.
Phùng Mộ Huân đưa tay xoa bả vai cô, giọng nói khàn khàn: “Có mệt không?”.
Anh không kiểm soát được lực của mình, lúc đầu còn nhắc bản thân nhất
định phải để ý đến cảm thụ của cô, cuối cùng không kìm lòng được, không
khống chế được, chỉ có thể nhìn cô đau đến mức cắn chặt môi, cấu nghiến
cánh tay mình, hai mắt ngân ngấn lệ.
Hai tai Vu Sính
Đình nóng lên, cô không thèm để ý đến anh nữa. Tối qua anh vần cô còn
chưa đủ, mới sáng sớm đã khiến cô cả người đau nhức. Thật ra tối qua
đúng là cô chủ động, từ sau lần cãi cọ trong đêm tân hôn, cô và Phùng Mộ Huân hầu như vẫn ngủ riêng. Gần đây hai người hòa thuận, cô có thể nhận ra khát khao trong ánh mắt anh, nhưng anh không hề nói ra, đến đêm là
lại về phòng bên cạnh ngủ.
Đêm tân hôn quả thực đã để
lại bóng ma tâm lý trong Vu Sính Đình. Phùng Mộ Huân cố gắng né tránh
chuyện cũ, điều này cô cũng biết. Cô vốn muốn chủ động nói với anh rằng
không cần ở riêng nữa, nhưng bản thân lại xấu hổ nên chỉ có thể nhân lúc say để đánh liều phá vỡ tầng ngăn trở giữa họ.
Hôm
nay, nhìn Phùng Mộ Huân kề sát bên mình, thân mật đến độ có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương khiến cô thất thần trong nháy mắt. Trước kia
cô không tin anh, bài xích anh, thậm chí còn tức giận vì anh dùng mọi
cách uy hiếp Hứa Diễn Thần mà lại luôn cho là mình đúng. Nhưng trải qua
bao nhiêu chuyện, cô mới dần rõ ràng, cho dù thế nào thì anh cũng toàn
tâm toàn ý với mình, sau khi cưới anh không làm chuyện gì có lỗi, ngược
lại chính là cô thường không nể mặt anh, vậy mà anh vẫn không một câu
oán thán. Vu Sính Đình nghĩ, nếu cứ sống với anh như bây giờ đến già,
chưa chắc đã không phải là chuyện may mắn.
Một lát sau, cô còn đang trầm tư, Phùng Mộ Huân lại không nghe thấy cô trả lời nên
sán đến gần, trầm giọng nói bên tai cô: “Có thoải mái không em? Hả?” Nói xong, anh cắn cắn tai cô, bàn tay lân la đi lên nắm trọn bầu ngực cô,
nhẹ nhàng xoa nắn. Cảm giác đê mê đó khiến ngọn lửa điên cuồng ban nãy
lại nhen nhóm.
Ý của Phùng Mộ Huân sao Vu Sính Đình lại không nghe ra, cô cảm giác từ cổ tới mặt mình đều đỏ lừ lên cả rồi.
“Im miệng, không được nói kiểu này nữa!” Đột nhiên cô xoay người lại, dùng
sức đấm mấy phát vào ngực anh. Cô không ngờ một người nghiêm túc như
Phùng Mộ Huân mà lúc trên giường lại có thể nói ra câu thiếu đứng đắn
như vậy.
Chân mày của Phùng Mộ Huân thấp thoáng ý cười, anh nhìn cô không rời mắt, nắm chặt bàn tay cô rồi đặt lên môi khẽ
khàng hôn.
Hai người mặt đối mặt ôm nhau thật chặt.
Bất chợt Vu Sính Đình cảm thấy hơi thở anh trở nên nặng nề, dị vật ở nơi nào đó chạm vào bụng dưới của mình.
Vu Sính Đình dò hỏi: “Anh lại muốn rồi à?”
Phùng Mộ Huân không nói lời nào, cũng không có bất kỳ hành động gì, chỉ dùng
ánh mắt thâm trầm nhìn cô rồi đột ngột cúi xuống hôn cô cuồng nhiệt. Môi miệng quấn quýt khiến cả hai đều lạc mất lý trí. Một lúc sau, anh vẫn
cố chịu chứ không đi vào.
Thấy sự thay đổi của anh, Vu
Sính Đình thấp giọng nói: “Mộ Huân, đầu chiều nay em còn phải họp cổ
đông, hôm nay tạm thời dừng được không? Mộ Huân…” Tối qua bị anh quấn
lấy không tha, sức lực anh cũng thật đáng sợ, ép cô đến không thở nổi.
Nhìn cơ bắp săn chắc của anh là đủ hiểu khả năng ở phương diện này kinh
khủng thế nào.
Nghe cô làm nũng, Phùng Mộ Huân mềm
lòng, bất giác đáp: “Được.” Giọng nói của anh khàn khàn, có lẽ do mới
thức dậy. Ánh mắt nóng rực như đuốc nhìn cô, anh đưa tay xoa mặt cô, lát sau mới cúi đầu hôn lên môi cô rồi lưu luyến rời khỏi người cô.
Vu Sính Đình lập tức ngồi dậy, cầm áo ngủ che cơ thể rồi vội vàng chạy vào nhà tắm. Tắm xong đi ra ngoài, chăn trên giường đã được gấp gọn gàng,
chiếc áo của cô bị vứt dưới đất cũng đã được Phùng Mộ Huân gấp lại đặt
trên kệ cạnh giường.
Tấm rèm cửa màu lam nhạt được vén
lên, cửa sổ mở toang, ánh mặt trời rọi thẳng vào trong phòng khiến căn
phòng ngủ của họ trông ấm áp hơn rất nhiều. Không cần hỏi cũng biết toàn bộ là do Phùng Mộ Huân dọn. Bình thường phòng này đều do cô giúp việc
dọn, cô ngủ dậy cũng không thích gấp chăn, quần áo thì vứt lung tung.
Nhưng vì tính chất nghề nghiệp, Phùng Mộ Huân dọn dẹp phòng ốc vô cùng
sạch sẽ. Lúc trước đến phòng của anh trong quân khu, Vu Sính Đình cũng
biết nguyên tắc sinh hoạt của anh là thế nào, ngay cả nói chuyện nhiều
khi cũng như ra lệnh.
Lúc cô xuống nhà thì cô giúp việc cũng đã dọn xong bữa sáng. Phùng Mộ Huân không giục mà ngồi chờ cô xuống cùng ăn.
“Lại đây ăn cơm.”
Giờ Phùng Mộ Huân đã thay một chiếc sơmi xám, trên tóc còn bọt nước, hẳn là anh vừa tắm xong.
Vu Sính Đình vẫn cảm thấy hơi bối rối, cô cầm chiếc sandwich anh đưa cho,
uống một ngụm sữa rồi đưa mắt liếc anh một cái.
Phùng Mộ Huân vẫn chưa hiểu được sự khác thường của cô, liền cau mày hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.”
Phùng Mộ Huân trầm ngâm chốc lát, “Chiều nay anh phải về đơn vị một chút, em cũng phải đến công ty họp à?”
Vu Sính Đình gật đầu.
Trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, anh uống một ngụm sữa, “Khi nào thì về?”
“Em cũng không rõ lắm, để xem bàn bạc đến đâu đã.”
“Được rồi, hôm nay anh cũng rảnh, làm xong chút việc kia rồi anh sẽ đến đón em.”
***
Vu Sính Đình đến công ty họp. Cuộc họp kéo dài đến tận năm giờ chiều mới
xong. Bầu không khí có vẻ căng thẳng, những vị cổ đông lâu năm cậy vào
thâm niên của mình để bác bỏ quan điểm của Vu Sính Đình, càng thế Vu
Sính Đình càng giải thích hăng hơn. Cả cuộc họp như biến thành một trận
tranh cãi, cũng chỉ xoay quanh chuyện bán xí nghiệp lần trước. Nếu Vu
Sính Đình không giữ thái độ kiên quyết, e rằng chi nhánh đó của Vu Hàn
Sinh đã sớm bị công ty khác thu mua rồi.
Thời gian gần
đây, mỗi khi đến công ty, Vu Sính Đình đều bị cấp dưới chỉ chỉ trỏ trỏ,
nói cô là quan mới mà đã phóng hỏa, kinh nghiệm không đủ nhưng lại cứng
đầu, mấy ngày ngày cô gần như phải chịu đựng đủ nỗi uất ức của cả một
đời rồi. Cũng may ít nhiều còn có Phùng Mộ Huân lo chuyện của Vu Hàn
Sinh, còn thay cô đến thăm Liêu Hải Lâm, bằng không cô thật sự lực bất
tòng tâm, càng không biết liệu mình có thể chịu đựng nổi không. Bây giờ
cô cũng không tin rằng còn có gì có thể làm khó cô, đã trải qua quãng
thời gian khủng hoảng đến vậy, mấy lời qua tiếng lại đã là gì.
Ra khỏi phòng hội nghị, Vu Sính Đình vẫn giữ vẻ bình tĩnh vào văn phòng,
lấy một ít tài liệu gốc trên bàn, định mang về nhà tự sửa lại.
Nghỉ ngơi một lát, cô bước tới trước khung cửa sổ sát đất, thẫn thờ nhìn
khung cảnh bên dưới. Mấy ngày nữa là phiên tòa xử vụ án của Vu Hàn Sinh
sẽ được mở ra, có thể cô cũng không có thời gian đến. Cô nghĩ thầm, hẳn
là bố cô cũng không muốn cô chứng kiến tình cảnh đó của ông.
Nghĩ đến đây, cô lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa. Thư lý cầm tập tài
liệu, đẩy cửa vào và nói: “Giám đốc Vu, người đại diện phía công ty Hâm
Thịnh có nói, ngày mai có lẽ họ không rảnh, phải qua vài hôm nữa mới
chọn một thời gian khác để thương lượng chuyện hợp tác được.”
Gương mặt Vu Sính Đình lộ vẻ khó xử. Đại diện của công ty Hâm Thịnh đã đến
Bắc Kinh được vài ngày rồi nhưng cũng không chủ động liên lạc với họ, mà khi họ nhắc đến chuyện hợp tác thì dường như đối phương lại không hề
muốn gặp mặt.
Suy tư một lát, Vu Sính Đình mới gật đầu
và dặn: “Được rồi, dù sao thì cái chúng ta có là kiên nhẫn, mỗi ngày anh gọi điện một cuộc hỏi xem đại diện công ty họ khi nào thì có thể bớt
chút thời gian để gặp tôi, hoặc là đưa anh ta đến công ty chúng ta cũng
được, cố gắng kí nhanh hợp đồng. À phải rồi, báo cáo tình hình bên bộ
phận tiêu thụ cho tôi nhé.”
Lúc Vu Sính Đình thu dọn xong thì điện thoại của Phùng Mộ Huân cũng tới.
“Họp xong rồi à?”
“Vầng.”
“Anh đang ở trước công ty em này.”
Sau khi lên xe, Phùng Mộ Huân nhìn cô và nói: “Tối nay đi ăn cùng hội Phùng Nghị với Từ Tố.”
Sau khi kết hôn, Vu Sính Đình rất ít khi giao lưu với bạn bè của Phùng Mộ
Huân, căn bản là cô không muốn để ý đến anh. Khoảng thời gian đó, hai
người đều sống cuộc sống của riêng mình, gần như chẳng có lúc nào ở bên
nhau, còn giờ thì lại quay lại thời kỳ yêu nhau thắm thiết.
Trong gian phòng rộng lớn, Phùng Mộ Huân và bạn bè của Phùng Nghị vừa uống
rượu vừa nói chuyện phiếm, có mấy người còn đang đánh cờ.
Từ Tố bảo nhân viên phục vụ mang đến một ly cocktail liền bị Phùng Mộ Huân nghiêm nghị ngăn lại: “Đừng để cô ấy uống rượu.”
Phùng Nghị đang ôm Tiền Bội Bội ở bên cạnh liền bật cười: “Anh, có phải hai người định sinh em bé rồi không?”
Phùng Mộ Huân nắm chặt tay Vu Sính Đình, chẳng kiêng dè gì mà nói: “Gần như thế. Còn hai người?”
“Bọn em không vội, trước tiên cứ lấy được cái đăng kí đã.” Phùng Nghị vừa
dứt lời, Tiền Bội Bội đã liếc mắt lườm anh ta một cái.
Đề tài của đàn ông, phụ nữ chẳng có hứng thú. Cuối cùng, Tiền Bội Bội rủ
Vu Sính Đình sang phòng bên cạnh kiếm cái gì ăn.
Từ Tố hỏi: “Hai người hòa hợp rồi?”
“Bọn mình hòa hợp từ lâu rồi.” Phùng Mộ Huân hờ hững nói một câu xong liền
nhả ra một vòng khói thuốc, ánh mắt chứa đầy vẻ đê mê không tả nổi thành lời.
Từ Tố có vẻ không tin nổi, đến trước mặt anh hỏi lại: “Mộ Huân, cậu giở chiêu gì đấy?”
Phùng Mộ Huân không để tâm đến lời chế nhạo của Từ Tố, anh kẹp điếu thuốc
trong tay, nhả ra ngụm khói nữa rồi híp mắt lại, giọng điệu thản nhiên:
“Cậu cảm thấy đến giờ mà mình còn phải giở chiêu à?”
Đúng là buồn cười, nếu như bên cạnh cô không có một Hứa Diễn Thần với sáu
năm dài thì cô đã sớm là người của anh rồi, đâu cần anh phải tìm mọi
cách, lao tâm khổ tứ đến vậy. Từ sau khi đuổi được Hứa Diễn Thần đi, anh không dùng thủ đoạn gì nữa. Từ Tố nói như thế, cứ như anh là một kẻ quỷ kế đa đoan, bám dai như đỉa không bằng.
Thần thái hờ
hững cộng thêm giọng điệu nghi vấn vặn lại của Phùng Mộ Huân khiến Từ Tố cười khan vài tiếng, lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ ràng.
“Chuyện của công ty vợ cậu thì mình không thể từ chối được rồi, nếu có khó khăn gì về mặt tài chính thì cứ bảo cô ấy nói với mình là được, đừng ngại. À phải rồi, chuyện của bố vợ cậu xử lý đến đâu rồi?”
Phùng Mộ Huân rụi điếu thuốc vào gạt tàn, trầm giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa
chắc chắn được, có điều dựa vào chỗ chứng cứ mình có thì phần thắng là
khá lớn, nói chung là tránh được tình hình nghiêm trọng. Sắp tới sẽ mở
phiên tòa, đợi tòa án ra phán quyết là biết thôi.”
***
Tối nay Phùng Mộ Huân vội vàng trở về từ đơn vị, nhưng lại bắt gặp vợ yêu
bận rộn với cả đống việc của công ty, liên tay gõ bàn phím máy tính.
Anh chau mày bưng cốc sữa nóng đến rồi nhắc nhở: “Sắp mười giờ rồi, đi ngủ sớm đi.”
Vu Sính Đình nhìn màn hình máy tính chứ không để ý đến anh: “Anh cứ ngủ trước đi, xong việc em sẽ ngủ.”
Phùng Mộ Huân không cam lòng bị Vu Sính Đình bỏ xó như vậy, liền kéo chiếc
ghế xoay lại bên cạnh cô, hạ giọng nhắc nhở: “Ngày nào em cũng bù đầu
với chuyện của công ty, phải dành ít thời gian cho anh chứ.”
Vu Sính Đình hôn chụt một cái lên má anh, “Đấy, thế được rồi. Cho em ít thời gian để làm cho xong đống này hẵng.”
Vừa rồi thư ký gọi điện tới báo đại diện của Hâm Thịnh đã đồng ý gặp cô,
thư ký cũng hẹn luôn thời gian, vào ba giờ chiều mai. Bởi thế, bây giờ
cô phải sửa lại phương án, còn phải xem lại bản hợp đồng trong hòm thư
mấy lần nữa.
Phùng Mộ Huân đen mặt, đi vào thư phòng đọc sách. Nửa đường đi vẫn chưa từ bỏ ý định, anh lại đẩy cửa nhìn cô mấy lần.
Đến khi cô soạn xong phương án, anh đi thẳng vào.
“Làm xong hết rồi?”
“Vầng.”
Cuối cùng anh cũng được thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta làm chuyện quan trọng.” Vừa dứt lời, đôi môi nóng rẫy đã xâm chiếm
môi cô. Phùng Mộ Huân vội vàng bế cô lên giường, đầu tiên là hôn lên
trán cô, rồi cởi áo ngủ của cô, gần như không thể đợi được nữa mà vọt
vào.