Quan Hân Nhiên gạt mạnh tay Ngụy Tử ra, tiếp tục nói: “Anh Thần vì chị mà
mất cả công ty, vậy mà bây giờ chị lại tránh mặt anh ấy, muốn cắt đứt
hoàn toàn với anh ấy, tôi biết chị sợ người ngoài đàm tiếu, nhưng sao
chị không đi hỏi chồng chưa cưới của chị, hỏi xem anh ta nhằm vào anh
Thần như thế nào.”
Vu Sính Đình phản bác lại: “Chuyện này liên quan gì đến Phùng Mộ Huân chứ.”
Ngụy Tử cảm thấy câu chuyện càng ngày càng bất ổn, liền gào lên với Quan Hân Nhiên: “Hân Nhiên, em đừng nói nữa!”
“Anh để em nói hết đã. Tại sao các anh cứ phải bảo vệ chị ta!” Quan Hân
Nhiên hét lên với Ngụy Tử, rồi lại nhìn Vu Sính Đình: “Chị đúng là không đơn giản, Vu Sính Đình, xảy ra chuyện lớn như vậy cơ mà, chị thật sự
không biết hay giả vờ không biết? Để tôi nói cho chị biết chồng chưa
cưới của chị đã làm gì nhé. Đầu tiên, anh ta mua chuộc Phùng Nghị để
giới thiệu mấy mối khách hàng lớn cho chúng tôi, để công ty chúng tôi
bỗng chốc phát đạt, sau đó lại tìm ra sơ hở trong công việc của chúng
tôi, dẫn đến vụ Ngụy Tử gây gổ với khách hàng, rồi hàng loạt mối khách
mất sạch. Đúng là tiến hành từng bước vô cùng chu đáo, khiến chúng tôi
rơi từ trên cao xuống, đến bước đường cùng là phải đóng cửa công ty. Đến bây giờ, Phùng Nghị vẫn không buông tha cho chúng tôi, còn muốn ép anh
Thần bán công ty cho họ. Phong ba bão táp hơn một năm nay của công ty
đều là do chồng chưa cưới của chị gây ra.”
Lúc này, Vu
Sính Đình cảm thấy đầu mình ù ù, cô cố gắng giữ tâm trạng, ngữ khi có
chút bất ổn: “Không thể nào, Phùng Mộ Huân tuyệt đối không làm chuyện
như vậy.”
Vu Sính Đình quả thật không tin lời Quan Hân Nhân, nhưng lại cảm thấy nó quá sức trùng hợp.
Lúc trước, bởi chuyện của công ty mà Hứa Diễn Thần và cô cãi nhau. Khi ấy,
chính Phùng Mộ Huân đã ở bên an ủi cô, thậm chí động viên cô tiếp tục
kiên trì cùng Hứa Diễn Thần, chính Phùng Mộ Huân đã làm bạn với cô, giải thích cho cô. Vì vậy, anh không thể làm chuyện này sau lưng cô được.
Quan Hân Nhiên cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Lúc đầu, nếu chị không lợi dụng việc Phùng Mộ Huân có cảm tình với chị, để Phùng Mộ Huân giúp anh
Thần, thì anh Thần cũng sẽ không qua lại thân thiết với Phùng Nghị! Anh
ấy cũng sẽ không bị giống ngày hôm nay! Tất cả đều tại chị, chính chị
hại anh ấy ra nông nỗi này.”
Vu Sính Đình lắc đầu,
“Phùng Mộ Huân tuyệt đối không phải là người như thế. Tôi nghĩ là mọi
người hiểu lầm rồi, không thể nào…”
Càng nói giọng cô càng thấp, gần như là hết hơi.
Quan Hân Nhiên nhìn cô, cố dồn ép cô: “Chị có ngốc không vậy, chị cho rằng
tại sao anh Thần lại đột nhiên chia tay với chị? Đó là thời điểm chúng
tôi khó khăn nhất, mẹ chị lại đến nói chuyện với anh ấy, anh ấy sợ chị
thất vọng, sợ chị bị ấm ức. Nhưng chị đối xử thế nào với anh ấy? Chị hại anh ấy về hai bàn tay trắng, chị cho rằng chỉ có chị nỗ lực sáu năm
trời? Tôi nói cho chị biết, cho đến giờ, Quan Hân Nhiên cố gắng không ít hơn chị đâu. Chị một cước đạp bỏ anh ấy rồi đến với người đàn ông khác, chị căn bản là không xứng với anh ấy, không có chị, đến giờ anh ấy vẫn
có thể tiếp tục lí tưởng! Không có chị, anh ấy có thể vui vẻ như ban
đầu, là chị đã ép anh ấy đến bước đường cùng! Chị khiến anh ấy có ý nghĩ tự tử, hại anh ấy thất bại hoàn toàn! Vậy mà anh ấy vẫn giữ lời hẹn với chị, một lòng xây dựng sự nghiệp! Chị mới là người gây ra.”
Năm ngón tay Vu Sính Đình nắm chặt, lời nói của Quan Hân Nhiên như hàng
trăm mũi tên xuyên qua khiến trái tim cô đau đớn, thậm chí khiến cô
không thể phản bác dù chỉ một lời. Khuôn mặt cô trắng bệch, yên lặng vài giây, cô nhìn Ngụy Tử, “Ngụy Tử, sự thật là thế sao?”
Ngụy Tử cúi đầu không nói lời nào.
Quan Hân Nhiên rút tài liệu từ trong túi xách ra, ném lên bàn: “Chị xem kĩ
chỗ hợp đồng này đi, lúc đầu Phùng Nghị xưng anh anh em em với anh Thần. Phùng Nghị với Phùng Mộ Huân có quan hệ gì chứ, công ty lớn như của
Phùng Nghị đâu cần phải nhắm vào chúng tôi.”
Vu Sính
Đình cẩn thận xem hết số hợp đồng. Tất cả mọi chuyện là do Phùng Mộ Huân làm, Vu Sính Đình không chấp nhận được việc này, cô không thể nào tin
được. Trong lòng cô, Phùng Mộ Huân là người đàng hoàng, tôn trọng cô,
luôn giải thích mọi chuyện với cô, thậm chí cưng chiều cô hết mực. Trong lòng cô, anh vô cùng hoàn mỹ, sao anh có thể làm ra loại chuyện này ở
sau lưng cô.
Đột nhiên Vu Sính Đình cảm thấy như mình
đang trong một cơn ác mộng. Cô mơ thấy mình đã rơi vào cái bẫy hoàn hảo
của Phùng Mộ Huân, không thể nào trốn ra được. Chẳng trách tối hôm đó
Hứa Diễn Thần nghĩ quẩn, chẳng trách Phùng Mộ Huân đột nhiên cầu hôn cô. Lúc cô còn đang áy náy, còn đang do dự, anh bày ra một màn cầu hôn
hoành tráng trong quân khu. Người đàn ông này đã sớm nhìn thấu tâm tư
của cô, chỉ có cô là chẳng biết gì, bị anh lừa gạt đến mức rối tình rối
mù.
Về đến nhà, Vu Sính Đình không ăn cơm. Liêu Hải Lâm thấy sắc mặt cô không tốt bèn hỏi: “Điểm Điểm, sao thế con?”
Cô cố ra vẻ tươi cười với bố mẹ, lắc đầu nói: “Con không sao, tại làm việc hơi mệt. Con không ăn cơm đâu, con lên tầng ngủ một giấc đây.”
Liêu Hải Lâm có chút nghi ngờ nhưng không nói gì, chỉ ân cần dặn cô: “Thế để mẹ phần thức ăn cho con nhé, khi nào muốn ăn thì xuống hâm lại cho
nóng.”
Vu Sính Đình đẩy cửa phòng ra, ngồi cuộn tròn
người trên giường, vùi mặt vào giữa hai đầu gối nguyên một buổi tối. Cô
không ngờ mình chỉ vô tình đánh rơi tập tài liệu trên xe Phùng Mộ Huân
mà lại dẫn đến một cơn biến cố lớn như vậy. Phùng Mộ Huân lấy cớ giúp
Hứa Diễn Thần để thăm dò tình hình công ty anh ta, sau đó nhân cơ hội
chèn ép anh ta, hại công ty anh ta tổn hại nghiêm trọng, đến cuối cùng,
anh ta không chịu nổi áp lực nên chia tay với cô. Đây đúng là một vở
kịch thú vị, hơn nữa lại được diễn một cách vô cùng thành công.
Ngay lúc này, Vu Sính Đình không nói được rõ cô đang có cảm giác gì. Cô tự
trách mình, cô chấp nhận những lời nói của Quan Hân Nhiên, đúng là cô đã gián tiếp hại Hứa Diễn Thần, hại anh ta đến bước đường cùng, hại anh ta về lại hai bàn tay trắng. Là do cô tự ý quyết định nên Hứa Diễn Thần
mới bị rơi vào hoàn cảnh này.
Ngày hôm sau là cuối
tuần, Tiền Bội Bội định rủ Vu Sính Đình đi dạo phố, nhưng Vu Sính Đình
lấy cớ muốn nghỉ ngơi nên không đi. Trong nhà, ngoài cô giúp việc ra thì chẳng có ai, Liêu Hải Lâm đến đoàn, Vu Hàn Sinh đang họp ở công ty.
Buổi sáng, Vu Sính Đình xuống giường đi đánh răng rửa mặt, cố ăn hết một bát cháo rồi lại uể oải về giường nằm. Bây giờ, cô không dám liên lạc với
Phùng Mộ Huân, thậm chí không dám nhận điện thoại của anh, lại càng
không muốn đọc tin nhắn anh gửi tới. Cô vỗ đầu ngăn mình tiếp tục nghĩ
lung tung.
Lúc Phùng Mộ Huân đến, cô vẫn nằm trên giường ngủ say.
“Vẫn còn nằm trên giường không chịu dậy à.” Vừa nói, anh vừa cạo nhẹ sống mũi cô.
“Em đến tập luyện ở đơn vị anh một tháng mà xem, thay da đổi thịt ngay.”
Vu Sính Đình nghiêng đầu, không nhìn anh, “Sao anh lại đến?”
Phùng Mộ Huân không phát hiện ra vẻ khác thường của cô, vẫn cười với cô và ôn hòa nói: “Em không đến tìm anh, anh không còn cách khác nên đành phải
đến tìm em thôi.” Lúc này, Vu Sính Đình mới ngồi dậy. Vài ngày không
gặp, Phùng Mộ Huân không kìm chế được, vội ôm cô vào lòng.
Anh cảm giác cô đang run rẩy, “Em lạnh à? Sao lại run lên thế?”
Vu Sính Đình đưa mắt nhìn anh, không nói lời nào. Cô muốn hỏi anh về
chuyện đó, nhưng lại không nói ra miệng nổi. Trong lòng cô không dưới
một lần tự nhủ với mình, nhất định là hội Quan Hân Nhiên hiểu lầm. Nhưng khi nhìn thấy chứng cứ của họ, bao nhiêu lời biện hộ của cô đều không
còn, buộc cô phải chấp nhận chuyện này.
Đột nhiên, cô
đưa tay sờ lông mày của anh, xuống sống mũi cao cao, đến đôi môi, cô
nhìn gương mặt tuấn tú này mà không khỏi sững sờ. Vậy mà Phùng Mộ Huân
lại nghĩ cô đang dụ dỗ anh, vội vàng tóm lấy tay cô và cười nói: “Đừng
sờ lung tung.” Sau đó, anh không đợi được thêm nữa, cúi đầu xuống hôn
cô.
Vu Sính Đình nằm trong lòng anh run rẩy đáp lại nụ
hôn. Thấy cô chủ động mở miệng đẩy lưỡi đáp lại nụ hôn của mình, Phùng
Mộ Huân mừng như điên. Anh ôm cô, khàn khàn nói: “Sao vậy, Điểm Điểm?”
Hôm nay, sự chủ động của cô thật sự khiến anh có cảm giác được phúc mà
phải lo sợ.
Vu Sính Đình không nói gì, chỉ dựa vào ngực anh, nhắm mắt lại và ôm anh thật chặt, lại rụi rụi vài cái, cô thầm
muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp này trong chốc lát. Cô cũng không biết
mình sinh ra cảm giác ỷ lại vào người đàn ông này từ lúc nào, chỉ cần
nhìn thấy anh, cô đã thấy vô cùng yên tâm. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện đó, cô lại không thể không kinh hãi, run sợ.
Một lát sau,
Vu Sính Đình chủ động đẩy Phùng Mộ Huân ra, gần như là đã hạ quyết tâm,
cô nhìn anh và nói: “Phùng Mộ Huân, em hỏi anh chuyện này, anh nhất định phải trả lời em một cách chi tiết, không được lừa gạt em.”
“Được.”
“Chuyện công ty Hứa Diễn Thần đóng cửa, có phải do anh đứng đằng sau sai Phùng Nghị làm không?”
Cả người Phùng Mộ Huân cứng đờ, đôi mày nhíu chặt, anh nhìn cô, lại đột
nhiên hừ lạnh một tiếng, khóe miệng mím lại thành một ý cười trào phúng. Một lát sau, anh hỏi ngược lại: “Sao vậy, Hứa Diễn Thần tìm em rồi à?”
Nghe thấy câu ấy, tâm trạng Vu Sính Đình kích động hẳn, cô cất cao giọng như thể cô mới là người gây sự: “Không liên quan đến Hứa Diễn Thần, anh trả lời em đi, phải hay không phải?”
Cuối cùng, Phùng Mộ Huân buông cô ra, đứng dậy nhìn cô từ trên cao, giọng điệu bình tĩnh: “Phải.”
“Tại sao anh phải làm vậy? Anh dựa vào cái gì mà nhằm vào anh ấy như vậy?”
“Tại sao ư, còn phải hỏi sao? Trong mắt em, ngoài Hứa Diễn Thần ra thì đâu
có người khác. Em xem em đi, bây giờ em đang vì cậu ta mà to tiếng với
chồng em đấy. Hôm nay em truy cứu chuyện này thì còn có ý nghĩa gì nữa?”
Vu Sính Đình kiên nhẫn nói: “Phùng Mộ Huân, cứ coi như là vì em, nhưng anh không cần phải giở thủ đoạn đó, hại anh ấy hai bàn tay trắng. Anh có
biết anh ấy suýt chút nữa tự tử rồi không? Anh không thấy bất an sao?
Phùng Mộ Huân, anh làm như vậy thì anh được gì, tại sao anh phải dùng
cách này, tại sao lại không ngừng ép anh ấy đến bước đường cùng?”
“Tìm đến cái chết chứng tỏ cậu ta nhu nhược, bình thường loại người có suy
nghĩ này sẽ không chết nổi đâu. Chuyện của cậu ta không liên quan đến
anh, đối với anh mà nói, chỉ có em mới là điều duy nhất đáng để quan
tâm.”
“Cho nên anh vịn vào cớ đó để chia rẽ em và Hứa Diễn Thần?”
Phùng Mộ Huân bình tĩnh nhìn cô, trầm mặc không nói.
Vu Sính Đình gật đầu, tiếp tục nói: “Lúc đó em đã hoài nghi, rốt cuộc là
anh thích em, hay thích cái cảm giác sở hữu và sự sảng khoái trong quá
trình chinh phục. Anh cân nhắc kĩ lưỡng, để đạt được mục đích mà không
từ thủ đoạn. Anh thấy em cãi nhau với anh ấy, thấy em đau khổ tuyệt
vọng, thấy em mắc vào thế khó xử giữa bố mẹ và Hứa Diễn Thần, trong lòng anh có phải đã cảm thấy rất vui vẻ, rất tự hào không? Bởi vì tất cả đều nằm trong bàn tay anh. Rốt cuộc, anh đẩy hết mọi người vào lòng bàn tay để đùa giỡn.”
Phùng Mộ Huân không có chút biến đổi,
trong chốc lát, anh đưa mắt nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Điểm Điểm, em không nên đem năng lực nói thành không từ thủ đoạn.”
Lúc
này, anh lại gần cô, sắc mặt nghiêm nghị, “Trên đời này, khôn sống mống
chết, đó là phương thức sinh tồn, kẻ thua cuộc vốn không có quyền nói
đến hạnh phúc. Anh chưa bao giờ can thiệp vào giữa hai người, nếu tình
cảm của hai người thật sự sâu đậm, bất cứ trở ngại nào cũng không vượt
qua được. Từ đầu đến cuối, anh không hề ép em, anh vẫn luôn tôn trọng
em, yêu thương em. Đều là em cam tâm tình nguyện.”
Nghe mỗi từ mỗi chữ Phùng Mộ Huân nói, Vu Sính Đình cảm thấy sởn gai ốc, sắc mặt cô trắng bệch, cô cắn môi, có vẻ ngỡ ngàng: “Đến bây giờ anh vẫn u
mê không tỉnh, già mồm bao biện.”
“Rốt cuộc là ai u mê
không tỉnh, vì một người ngoài mà chất vấn chồng mình? Em cũng đã đăng
ký kết hôn với anh rồi, đến giờ vẫn còn nghĩ đến người đàn ông khác. Anh chỉ dùng khả năng của mình để có được điều mình muốn, cái này có gì
sai!”
Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu của Phùng Mộ
Huân rõ ràng rất kích động, nhưng anh cố kiềm chế tâm trạng. Nghe Vu
Sính Đình nói, mỗi câu đều là chỉ trích anh, đều là sự phẫn uất khi tình cảm của cô và Hứa Diễn Thần bị phá hoại, cảm giác khó chịu này như thể
có một lưỡi dao rạch qua tim anh vậy.
“Em không nghĩ
đến anh ấy! Nhưng anh, đến cuối cùng vẫn gài bẫy em, anh không đợi được
mà cấp tốc cầu hôn em là sao, chột dạ ư? Phùng Mộ Huân, em thật sự không thể nào chấp nhận được thủ đoạn của anh, anh có biết là giờ anh khiến
em rất sợ anh không? Em không dám tưởng tượng, con người thâm sâu như
anh, nhỡ sau này không còn hứng thú với em nữa có lẽ nào sẽ quăng em đi
như giẻ rách không.”
“Anh chưa bao giờ gài bẫy em cả,
anh vẫn luôn dùng cách của anh đối xử với em. Rốt cuộc em còn điều gì
bất mãn? Hả?” Nói hết câu, anh ghé sát vào cô, giọng điệu lạnh lùng.
“Anh nghĩ rằng, sau khi biết hết mọi chuyện, em vẫn có thể làm như không có
gì mà lấy anh sao?” Đột nhiên cô cuộn mình lại, lẩm bẩm nói: “Phùng Mộ
Huân, cuộc hôn nhân này hết rồi, em sẽ tìm mẹ nói chuyện, sẽ hủy bỏ,
không còn lễ cưới nào nữa.”
Phùng Mộ Huân cố kìm nén
cơn giận, lại gần cô rồi ôm lấy cô. Vu Sính Đình ra sức đẩy anh, không
ngờ lại bị anh tóm chặt cổ tay. Thấy cô nhăn nhó đau đớn, anh cau mày
buông tay, trong máy vụt qua vẻ xót xa: “Em có tin hay không, em nói
chuyện này với bố mẹ, họ sẽ đổ hết lỗi lên đầu em? Điểm Điểm, ngoài anh
ra, không ai thuận theo quan điểm của em đâu.”
Vu Sính Đình cắn chặt răng, trừng mắt giận dữ.
Phùng Mộ Huân nói không sai, không ai nghĩ cho cô cả, chắc chắn Liêu Hải Lâm
và Vu Hàn Sinh sẽ nghĩ cô giở tính ương bướng. Nếu hủy bỏ hôn sự với
Phùng Mộ Huân, họ hàng sẽ chỉ trích cô, người trong quân khu cũng sẽ
nghĩ sai. Không chừng, Liêu Hải Lâm sẽ phản ứng thái quá, đến lúc đó, cô lại trở thành tội nhân.
Người đàn ông trước mặt vẫn
bình tình, thong thả phân tích lợi hại cho cô, ẩn chứa trong lời nói là
hàm ý uy hiếp mơ hồ. Anh đang gián tiếp nói cho cô biết, kết quả cuối
cùng của cô vẫn là ngoan ngoãn vâng lời. Một Phùng Mộ Huân như vậy, cô
chưa từng gặp, thậm chí Vu Sính Đình còn đang hoài nghi chính mình chưa
bao giờ quen anh.
Lúc này, Phùng Mộ Huân rời khỏi cô,
hai tay nắm chặt, anh nhắm mắt trong chốc lát rồi nhìn cô và bình tĩnh
nói: “Điểm Điểm, đừng làm loạn sau lưng anh, chúng ta đã đăng kí rồi, đã là vợ chồng hợp pháp rồi, lễ cưới cũng chỉ là hình thức, thiệp mời cũng đã đến tay các vị lãnh đạo trong quân khu. Một tuần nữa, lễ cưới vẫn
tiến hành đúng thời gian. Đừng thử chọc giận anh.”
Phùng Mộ Huân ép mình không được nhìn Vu Sính Đình. Thấy nỗi ai oán và thất
vọng trong mắt cô, anh lại muốn nổi giận. Anh xoay người ra tới cửa,
chợt nghe Vu Sính Đình lầm bầm nói: “Phùng Mộ Huân, tôi hận anh.”
Anh cứng đờ người trong giây lát, không hề quay đầu lại mà cất bước đi luôn.
Phùng Mộ Huân đã sớm đoán được sẽ có ngày này. Sau khi Hứa Diễn Thần biết
được sự thật, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý định. Chỉ có điều, anh
không ngờ cảm giác này lại khó chịu như vậy. Thì ra cảm giác này còn khó chịu hơn gấp trăm nghìn lần nỗi đau thể xác.
Anh đóng
chặt cửa lại, hé miệng cười khổ một tiếng. Cô hận anh cũng được, ít ra
điều đó chứng tỏ cô không phải là không có cảm giác với anh.