Đây là lần thứ hai Ngụy Tử nhắn tin cho Vu Sính Đình. Lần trước, vì ngại
Phùng Mộ Huân nên Vu Sính Đình từ chối thẳng thừng, lần này, anh ta muốn hẹn cô ra nói chuyện để mong Phùng Mộ Huân không gây áp lực như vậy
nữa, nhưng vẫn cứ nhận được nội dung tương tự.
Lúc ấy,
đọc được tin nhắn, Ngụy Tử không thể tả được đó là cảm giác gì, lại càng cảm thấy Hứa Diễn Thần hao tâm tổn sức như vậy thực sự không đáng, cũng thấy rất tiếc cho tình cảm bao nhiêu năm của Vu Sính Đình và Hứa Diễn
Thần. Anh ta cầm điện thoại, trầm tư vài giây rồi đẩy cửa đi thẳng vào
phòng, đặt chiếc di động vào tay Hứa Diễn Thần đang ngồi trước bàn làm
việc, “Diễn Thần, cậu tạm dừng lại, nghỉ ngơi một chút đã, xem tin nhắn
này trước đi, chắc chắn cậu sẽ thấy hứng thú.”
Hứa Diễn Thần cầm điện thoại nhìn một lát, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ cuối
cùng, đột nhiên anh ta nắm chặt điện thoại, sắc mặt âm u đáng sợ.
Ngụy Tử thở dài, dường như sợ Hứa Diễn Thần không chú ý đọc nên lại nhắc
thêm lần nữa: “24 tháng sau là bọn họ kết hôn rồi, cậu xem thế nào mà
làm đi.”
Hứa Diễn Thần mím chặt môi, không nói gì. Đọc
được tin Vu Sính Đình sắp kết hôn cùng Phùng Mộ Huân, quả thực như sét
giữa trời quang, tim anh ta vô cùng đau đớn, nhưng anh ta chỉ nắm chặt
tay theo bản năng chứ không nói một câu nào.
Ngụy Tử
thấy anh ta không đáp nên lại nói: “Nếu tôi không chủ động liên lạc với
cô ấy, chắc đến lúc cô ấy cưới rồi cậu cũng không biết. Mà thôi không
nói nữa, cũng sắp rồi.”
Vậy mà Hứa Diễn Thần nghe Ngụy
Tử nói xong, ánh mắt mơ hồ, anh ta cười, “Tùy cô ấy thôi, cô ấy muốn
cưới Phùng Mộ Huân thì cứ để cô ấy đi.”
“Hứa Diễn Thần! Cậu quá sĩ diện rồi đấy, rõ ràng là sắp mất thật rồi mà vẫn còn ngang
bướng. Bỏ qua chuyện hai người chia tay đã đành, chẳng lẽ cậu lại cam
tâm để người khác vô duyên vô cớ sắp đặt thế sao?”
Hứa
Diễn Thần như bị đâm đúng chỗ đau, đột nhiên đứng bật dậy, hùng hổ tóm
cổ áo Ngụy Tử, giáng một cú đấm khiến Ngụy Tử đập vào tường, rồi anh ta
gào lên: “Tôi có cách nào nào! Chẳng lẽ cậu bảo tôi phải đến chất vấn cô ấy, bảo tôi nói cho cô ấy biết, do Phùng Mộ Huân ngáng đường, tôi không chịu nổi áp lực nên chia tay cô ấy à? Cậu đừng điên! Kể cả cô ấy có
biết chân tướng thì chúng tôi cũng không thể được nữa.”
Ngụy Tử bị Hứa Diễn Thần mắng một trận mà sững sờ hồi lâu, không đáp câu
nào. Ý định của Ngụy Tử khi đưa tin nhắn cho Hứa Diễn Thần xem chỉ là
muốn kích thích anh ta một chút, thấy Hứa Diễn Thần cứ vùi đầu vào công
việc, lại không cho anh ta hay Quan Hân Nhiên đến nhờ Vu Sính Đình giúp, anh ta muốn xem Hứa Diễn Thần còn có thể có phản ứng gì nữa.
Nhưng phản ứng của Hứa Diễn Thần lúc này khiến suy nghĩ cuối cùng của anh ta hoàn toàn tắt lụi.
***
Hôn lễ ngày càng đến gần, Liêu Hải Lâm đã báo ngày nghỉ với đoàn. Vu Sính
Đình cũng đồng ý với yêu cầu của Liêu Hải Lâm, giấu chuyện kết hôn tương đối kĩ, đồng nghiệp hay ngay cả sếp cũng không biết. Bởi lúc bàn bạc
thủ tục cưới hỏi, Phùng Tranh Hiến một lần nữa đề cập đến việc tiến hành đơn giản, người không liên quan sẽ không mời, tránh có người mượn cơ
hội này mà gây sự, lúc ấy đối thủ lại nắm được nhược điểm, e rằng bất
lợi cho cả hai nhà. Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh không có bất cứ ý kiến
gì.
Sau khi hết giờ huấn luyện, Phùng Mộ Huân đưa Vu
Sính Đình đi xem nhà mới. Anh lái xe đưa cô đến khu Triêu Dương, vào một khu biệt thự, căn nhà của họ ở dạng hộ gia đình. Đây là khối bất động
sản dưới tên Phùng Nghị, bởi điều kiện xung quanh tốt nên từ mấy tháng
trước đã bán hết.
Ấn mật mã khóa, Phùng Mộ Huân chậm
rãi đẩy cửa vào. Vừa vào trong, hình ảnh đập vào mắt đầu tiên là một
không gian được thiết kế theo phong cách Trung Quốc khá đơn giản, màu ấm là chủ đạo. Trên tường có treo một bức tranh thủy mặc, mang đúng phong
cách phương Đông. Bộ ghế salon đặt ở giữa đi cùng với chiếc bàn tối màu.
Vu Sính Đình kinh ngạc đi vào giữa nhà vài bước, sau đó hài lòng gật đầu:
“Không tồi, rất phù hợp với phong cách của anh.”
Phùng Mộ Huân nghe giọng điệu của cô liền nghi hoặc hỏi: “Em không thích à?”
Thấy Phùng Mộ Huân hỏi vậy, cô liền giải thích: “Thích, có điều, sao em lại
không biết nhở. Chuyện dọn nhà mới, đến giờ anh vẫn không bàn với em, em cảm giác là em chưa bao giờ tham gia vào chuyện gì cả, mà chỉ có một
mình anh âm thầm chuẩn bị xong hết thôi.”
Phùng Mộ Huân khẽ cười chứ không nói. Vu Sính Đình thấy anh có vẻ không muốn nói liền sán lại gần, dựa vào anh, cố tình hỏi: “Phùng Mộ Huân, anh thành thật
nói cho em biết, có phải anh đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ em đồng ý thôi phải không? Anh tự tin thế cơ à? Ngộ nhỡ em không đồng ý thì sao?”
Khuôn mặt Phùng Mộ Huân không chút dao động, anh nhìn cô, nhẹ nhàng đáp lại
một câu: “Cùng lắm thì lại cầu hôn lần nữa, đến khi nào em đồng ý thì
thôi.” Một lát sau, anh lại giải thích: “Nhà này coi như là quà cưới
Phùng Nghị tặng chúng ta, anh không có chuẩn bị gì hết.”
“Phùng Nghị tặng quà cưới cho chúng ta?” Sửng sốt vài giây, cô mới có phản ứng lại, không sợ gì mà nói: “Anh ta không thể hào phóng như vậy, em đoán
chắc là anh có cách khiến anh ta phải chuẩn bị, chứ đào đâu ra chuyện
tốt như vậy.”
Thấy cô bắt bài như vậy, Phùng Mộ Huân ho nhẹ một tiếng, không nói lời nào.
Cô nghĩ, đúng là bị cô đoán trúng rồi.
Cô vào phòng ngủ ở tầng trên thăm quan một chút. Bên trong có một gian
chứa quần áo riêng của hai người, phía trước có một phòng thay quần áo
khá rộng. Thấy vẻ mặt tươi tắn của Vu Sính Đình, Phùng Mộ Huân biết cô
rất hài lòng. Đây vốn là lời đề nghị của Phùng Nghị. Lúc ấy, Phùng Nghị
dương dương tự đắc nói trước mặt anh, phàm là phụ nữ sẽ đều thích, còn
dõng dạc kêu Phùng Mộ Huân nên học tập anh ta. Lúc ấy, Phùng Mộ Huân
chẳng thèm để ý đến anh ta.
Ngay cạnh đó là một căn phòng nhỏ. Cô bước vào ngắm nghía một lát, bên trong có giá vẽ và bàn vẽ.
“Chắc đây là phòng để Đồng Đồng vẽ tranh rồi.” Vu Sính Đình gật đầu, thầm
khen anh thật biết chăm sóc cô cháu gái cưng.
Lúc này, Phùng Mộ Huân ôm cô từ phía sau, thản nhiên trả lời cô: “Ừ.”
Vu Sính Đình đã nghe nói từ lâu rằng Phùng Mộ Huân rất tốt với cháu gái.
Bởi anh trai Phùng Mộ Huân qua đời sớm nên anh đảm nhận trách nhiệm của
một người cha. Cũng vì thế mà Vu Hàn Sinh khuyên cô nên dần quen với mặt này của anh, chỉ không ngờ là Phùng Mộ Huân lại thật sự chăm sóc cháu
gái như con gái. Đột nhiên, cô cảm thấy mình không chọn sai, có lẽ là do họ đăng ký kết hôn quá nhanh, hôn lễ ngày càng đến gần khiến cô thấp
thỏm không yên, chính vì thế mới sinh ra loại cảm giác bất an với anh.
Lúc này, Vu Sính Đình gạt bỏ mọi nỗi lo trong lòng, ngăn bản thân mình
suy nghĩ miên man.
Cô muốn một người đàn ông có nội tâm mềm mại, có thể quan tâm chu đáo đến cả chi tiết nhỏ, như vậy thì cuộc
sống sẽ thật tốt đẹp.
Xuống tầng dưới, Vu Sính Đình cảm thấy chán nên ngồi xuống sa lon, thỉnh thoảng lại xoay người quan sát
cẩn thận cách bài trí trong gian phòng. Bất chợt, Phùng Mộ Huân đưa chìa khóa cho cô, rồi ngồi xuống ôm cô, giọng nói không giấu nổi sự chờ
mong: “Còn hai mốt ngày nữa là chúng ta có thể chuyển đến đây rồi.” Nói
đến đây, anh nắm chặt tay cô, hôn khẽ lên mu bàn tay cô.
Hai mốt ngày nữa thôi, họ sẽ bước vào đời sống hôn nhân.
Gần đây, không hiểu vì sao, Phùng Mộ Huân luôn mơ hồ cảm giác mấy ngày nữa
sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Nghe Phùng Nghị nói, chuyện thương lượng thu
mua công ty với Hứa Diễn Thần từ lần trước vẫn chưa xong, giữa hai người lại xảy ra mâu thuẫn. Bởi sợ Hứa Diễn Thần không chịu từ bỏ, anh đã gọi Phùng Nghị cử người quan sát anh ta. Vốn Phùng Mộ Huân muốn tha cho anh ta, nhưng vừa nghĩ đến lời tuyên bố hùng hồn của anh ta, Phùng Mộ Huân
chỉ có một ý nghĩ, chính là phải dập tắt hoàn toàn nhuệ khí của Hứa Diễn Thần, nhất định phải khiến anh ta không thể trở mình nổi.
Đến hôm nay, hôn lễ của anh và Vu Sính Đình ngày càng đến gần, tâm trạng anh thả lỏng không ít.
Vu Sính Đình thấy anh nói bằng cái giọng sốt ruột đó liền đẩy anh ra, lại
không nhịn được liền bật cười khúc khích. Cô cười, Phùng Mộ Huân liền
giở trò tóm cô lại, giam cô trong ngực khiến cô không chống cự nổi, rồi
cúi đầu ngậm lấy môi cô, môi lưỡi dây dưa. Đúng lúc hai người đang ôm
hôn mãnh liệt thì cửa phòng có tiếng động.
Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân cùng ngẩng đầu, không ngờ người vừa đến là cháu gái Phùng Mộ Huân – Phùng Á Đồng.
“Chú.” Á Đồng xấu hổ chào một tiếng.
Thấy rõ người vừa đến là cháu gái, Phùng Mộ Huân lập tức buông Vu Sính Đình
ra. Khuôn mặt phớt đỏ, anh mơ hồ đáp một tiếng, bình tĩnh chỉnh lại vạt
áo trước ngực.
Thấy sắc mặt Phùng Mộ Huân không tốt, Phùng Á Đồng quay ra chào Vu Sính Đình: “Thím.”
Vu Sính Đình ngại ngùng cười với cô gái nhỏ, cũng may đây không phải là
lần đầu tiên gặp Phùng Á Đồng, nếu không thật đúng là khủng bố.
Chào hỏi xong, Phùng Á Đồng cố nhịn cười và giải thích: “Vừa nãy anh Ba đưa
cháu về, cháu về lấy quyển phác thảo, bây giờ anh Ba vẫn đang đợi ở
ngoài, cháu lấy sách xong đi luôn. Chú…thật ra vừa rồi cháu không biết
gì cả nhé.” Nói xong, Phùng Á Đồng chạy vội lên tầng, lấy sách xong là
chạy thục mạng.
Lời này của cô cháu gái vốn là để an ủi, vậy mà nói như thế lại khiến sắc mặt Phùng Mộ Huân đen đi vài phần.
Đợi cháu gái đi rồi, Phùng Mộ Huân mới khôi phục thần sắc, giải thích với
Vu Sính Đình bằng giọng thản nhiên: “Bình thường nó ở lại trường, hoặc
là ở cùng con bé nhà họ Trần, ít khi về. Lần sau anh sẽ chú ý.”
Vu Sính Đình đỏ mặt hờn mát với anh: “Không có lần sau đâu.”
***
Vu Sính Đình đã xin nghỉ cho hôn lễ. Đến gần ngày, mọi chuyện gần như đã
chuẩn bị xong xuôi, thiếp mời đã gửi đến tay các vị lãnh đạo trong quân
khu, cũng có thêm vài người trong chính giới.
Làm xong công việc, Vu Sính Đình thu dọn tài liệu chuẩn bị tan ca, vừa lúc Phùng Mộ Huân gọi điện tới.
“Điểm Điểm, hôm nay anh có việc, em tự lái xe về trước nhé, đi đường nhớ cẩn
thận.” Phùng Mộ Huân dặn dò tỉ mỉ từ đầu bên kia.
“Em
không sao, anh cứ làm việc đi.” Vu Sính Đình gật đầu, ngắt điện thoại
rồi cùng đồng nghiệp ra đại sảnh. Vào lúc này, Quan Hân Nhiên cũng đang
đợi cô ở ngoài cửa.
Quan Hân Nhiên cười lạnh một tiếng
với cô rồi nói: “Sính Đình, tôi tìm chị nhiều lần quá rồi đấy, lần trước cũng là đến công ty chị, nghe nói chị không đi làm.”
Vu Sính Đình bực bội nhìn cô ta một cái, không nhắc đến cú điện thoại hôm
trước thi không sao, nhắc đến lại khiến cô thấy tức. Lần trước, Quan Hân Nhiên vô duyên vô cớ gọi điện mắng cô, khiến cô làm sai số liệu nên
phải nghỉ làm một tuần.
Từ đầu đến cuối, Quan Hân Nhiên chưa từng nể nang cô, chỉ dẫn cô đến quán cà phê lần trước, có điều,
lần này đặt hẳn một phòng riêng.
Sau khi ngồi xuống, Vu Sính Đình bất đắc dĩ thở dài: “Nói đi, tới tìm tôi rốt cuộc là có
chuyện gì, sao bí ẩn như vậy? Không gọi tôi vào phòng kín thì không nói
được?”
Quan Hân Nhiên liếc xéo cô: “Vu Sính Đình, rốt
cuộc là chị thật sự không biết hay giả vờ không biết hả? Anh Thần cố
gắng vì chị nhiều như vậy, nhưng chị lại nhằm vào anh ấy, chị có lương
tâm không?”
Tiếng Quan Hân Nhiên vừa dứt, Ngụy Tử đột
nhiên xông vào, kéo cô ta ra bên ngoài: “Hân Nhiên, em đừng có ăn nói
linh tinh! Theo anh về ngay!”
Quan Hân Nhiên dùng sức đẩy Ngụy Tử ra, trong nháy mắt, hai người rơi vào tình huống giằng co không dứt.
Thấy Quan Hân Nhiên bị Ngụy Tử kéo ra ngoài, Vu Sính Đình nghĩ có gì đó kỳ
lạ, cô vội vàng tóm cổ tay Ngụy Tử và nói: “Ngụy Tử, anh đừng lôi cô ta
nữa, để cô ta nói cho rõ ràng, rốt cuộc em làm chuyện gì có lỗi với Hứa
Diễn Thần. Tại sao em lại có lỗi với Hứa Diễn Thần? Tại sao cô ta ba lần bốn lượt hùng hồn chỉ trích em? Chẳng lẽ bởi vì em kết hôn với Phùng Mộ Huân?”