Mấy anh em tụ tập
trong hội sở của Phùng Nghị, chỉ mình Phùng Mộ Huân là dựa vào sô pha
nhìn họ uống rượu mà chẳng nói lời nào. Phùng Nghị uống đến lúc ngà ngà
còn muốn chạy sang phía đối diện chơi snooker. Phùng Mộ Huân không có
thói quen uống nhiều, đôi lúc uống vài chén do phép lịch sự với mấy vị
lãnh đạo quân khu, hoặc là ở những bữa tiệc mừng công, vì anh còn phải
về đơn vị huấn luyện. Trước nay anh vẫn cho rằng, rượu là thứ mà uống
nhiều sẽ gây rối loạn tư duy và suy nghĩ con người.
Từ Tố chợt hỏi: “Mộ Huân, sao lại không thấy lão Tam đâu?”
Phùng Mộ Huân giải thích: “Dạo này lão Tam bị bố đuổi ra ngoài, có ở chỗ mình mấy ngày. Mình tạm thời để cậu ta ở trong đơn vị.” Thấy Từ Tố nhịn
cười, anh lại nhớ đến một việc: “À phải rồi, chẳng phải trong công ty
cậu có mấy nghiên cứu sinh sao, vừa hay tháng Tư Đồng Đồng phải thi kỳ
phụ, để họ đến phụ đạo cho con bé đi, chi phí thế nào bàn sau.”
Đồng Đồng mà Phùng Mộ Huân nói chính là cháu gái Phùng Á Đồng của anh. Chỉ
cần là việc liên quan đến việc học của Phùng Á Đồng, anh đều đặc biệt
quan tâm.
Từ Tố gật đầu đáp: “Được, chuyện này không thành vấn đề. Chuyện của cháu gái bảo bối nhà cậu cũng là chuyện của mình.”
Phùng Mộ Huân gật đầu, ung dung rụi điếu thuốc vào gạt tàn, điềm tĩnh chuyển
đề tài: “Chuyện của Hứa Diễn Thần cũng làm ổn rồi chứ?”
Từ Tố nâng ly lên, nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Chuyện của cậu ta dễ xử lý lắm, mà nước đi này của cậu cũng ghê thật, ra tay đủ tàn nhẫn
đấy. Sơ hở của Hứa Diễn Thần từ trước đến nay đều bị bọn mình tìm ra,
công ty cậu ta vốn đã tồn tại rất nhiều vấn đề, không có điều lệ hợp lý, tài chính không đủ, hơn nữa hiện tại thị trường mở rộng bão hòa rồi,
giờ chỉ như cái vỏ rỗng. Hiện giờ cổ đông sau lưng cậu ta cũng chẳng
giúp gì được nữa. Phía Phùng Nghị thì lại càng không phải nói.”
Phùng Nghị như tỉnh ngộ, trừng mắt nhìn Phùng Mộ Huân: “Anh, chiêu này của
anh độc thật đấy. Vì một cô nàng mà phải tốn công như vậy, chẳng trách
anh không cho em làm liều, thì ra là sợ em phá hỏng chuyện tốt của anh.”
Phùng Mộ Huân cong môi cười, lạnh nhạt nói một câu: “Muốn thành công, đâu có dễ dàng thế.”
Về chuyện của Hứa Diễn Thần, Phùng Mộ Huân vẫn bảo Từ Tố và Phùng Nghị
giám sát. Không ngờ Phùng Nghị lại âm thầm giúp anh tìm cơ hội thích hợp để nói với Hứa Diễn Thần về sự giúp đỡ của anh, khiến mâu thuẫn giữa
Hứa Diễn Thần và Vu Sính Đình ngày một sâu.
Anh cảm
thấy, muốn làm suy sụp lòng tự tin mạnh mẽ của một người đàn ông, không
phải là đánh trực tiếp, mà trước hết phải cho anh ta chút lợi lộc, khiến anh ta sinh ra sự tự tin hão huyền và sự chờ đợi không thực tế, sau đó
khiến anh ta ngã nhào đau đớn. Kết quả sau cú ngã từ đỉnh cao xuống
chính là anh ta hoàn toàn bị đánh gục rồi.
Xem ra, đối
với Phùng Mộ Huân, chuyện này thật sự rất đơn giản. Anh chỉ dùng khoảng
thời gian chưa đến nửa năm mà đã thấy có hiệu quả rồi.
***
Công ty Hứa Diễn Thần đang đứng trên bờ vực sụp đổ. Nguồn khách trước đây
của anh ta đều do Phùng Nghị và Từ Tố giới thiệu, từ sau sự kiện gây gổ
đánh người, uy tín của công ty đã bị tổn hại rất nhiều, công ty lại trở
về xuất phát điểm. Phùng Mộ Huân dùng chiêu rút củi đáy nồi, khiến anh
ta thất bại ê chề khi chỉ còn cách thành công không xa.
Thời gian này, Hứa Diễn Thần không gọi điện liên lạc với Vu Sính Đình, mà
cùng Quan Hân Nhiên và Ngụy Tử đi liên hệ khách hàng, thương lượng
chuyện hợp tác một lần nữa. Đối với một người đàn ông hiếu thắng trong
sự nghiệp, khi bận rộn đến mức không thở nổi, thì chẳng còn tâm trí để
bận tâm đến mấy chuyện khác.
Đã gần một tháng nay, Vu
Sính Đình hầu như đếm từng ngày trôi qua. Hai người vẫn trong tình trạng dây dưa mệt mỏi như vậy. Có đôi lúc chợt nghĩ đến, cô lại có chút mủi
lòng khó hiểu. Chờ mãi không thấy Hứa Diễn Thần có bất kì lời giải thích nào, Vu Sính Đình nghĩ thầm, e là mối tình này sắp chấm dứt bằng một
câu chia tay rồi.
Khi cô nghe được tình hình của anh ta một lần nữa, thì là qua lời của Quan Hân Nhiên. Tối hôm đó, cô nằm trên giường, mở điện thoại ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên bấm vào số của Hứa
Diễn Thần, nhưng người nghe lại là Quan Hân Nhiên.
Quan Hân Nhiên giải thích với cô: “Chị dâu, anh Thần và Ngụy Tử đang họp với khách hàng, họp xong, em sẽ bảo anh ấy gọi lại cho chị.”
Vu Sính Đình định ngắt điện thoại, nhưng nghĩ ngợi một lúc, trong lòng lại bắt đầu lo lắng: “Dạo này tình hình công ty thế nào?”
Quan Hân Nhiên im lặng một lát rồi mới nói: “Còn có thể thế nào nữa, lúc
lành lúc què, tất cả mọi người đều đang nghĩ cách cải thiện tình hình.
Chỉ khổ thân anh Thần cả Ngụy Tử, mà cũng có mấy cổ đông đang nghĩ cách. Chị yên tâm, bọn em có thể trụ được.”
“Nếu cần chị hỗ
trợ thì cứ nói với chị, đừng để anh ấy biết.” Vu Sính Đình ngắt điện
thoại, rồi nhìn trần nhà mà nở nụ cười tự giễu khó hiểu, trong lòng thầm nói: Mày tự nhìn mày xem, mày lo lắng cho anh ấy, còn anh ấy thì lâu
lắm rồi không gọi cho mày lấy một cú điện thoại, mày biết được tình hình của anh ấy lại là thông qua người khác. Vu Sính Đình ơi là Vu Sính
Đình, rốt cuộc mày đang nghĩ gì thế? Có lẽ những lời nói lần trước thật
sự khiến anh ấy muốn lùi bước rồi.
Cuối tuần, Vu Sính
Đình cùng Tiền Bội Bội đi dạo phố, Tiền Bội Bội hỉ hả kể: “Tên Phùng
Nghị kia á, ngày nào cũng đợi tớ ở cổng công ty, tớ vẫn không đổ hắn.”
“Cậu cứ lơ anh ta thế à?”
“Không thì cậu bảo tớ phải thế nào? Chị đây muốn đi qua bụi rậm mà một cái lá
cũng không dính vào thân, ai lại cố chấp như cậu chứ!”
Thấy Vu Sính Đình không nói lời nào, Tiền Bội Bội lại lên tiếng: “Cái loại
công tử như hắn ý, tật xấu thành thâm căn cố đế rồi, không phải là tớ
không điều khiển được, nhưng mà tớ chẳng muốn đi cải tạo một tên cặn bã, chỉ tổ mệt người, kiểu làm ăn thua lỗ thế này, tớ chẳng ham. Hứa Diễn
Thần có chủ động liên lạc với cậu không? Hai người vẫn cứ lằng nhằng thế à?”
Vu Sính Đình nghĩ một lát rồi mới đáp: “Tớ không
hiểu rõ Phùng Nghị lắm, nhưng anh ta là người làm ăn, lại độc thân, cũng nên suy nghĩ một chút. Về phần Hứa Diễn Thần, cậu ít nhắc đến thôi, tớ
muốn tĩnh tâm.”
Tiền Bội Bội biết tâm trạng Vu Sính
Đình đang không tốt, “Sính Đình, tớ không muốn phát biểu quan điểm gì về cậu và Hứa Diễn Thần nữa, cậu vẫn biết tớ không ủng hộ hai người mà.
Con người tớ, thấy không hợp thì chia tay, chẳng cần tự hành hạ nhau làm gì, như thế thì chẳng ai làm mất thời gian của ai cả.”
Vu Sính Đình ngẫm lại thấy cũng đúng. Ngay từ lúc đầu, Tiền Bội Bội đã
không ủng hộ họ, cô không trông chờ gì vào việc được cô nàng ấy an ủi.
***
Thời gian này, Phùng Mộ Huân thường gọi điện cho Liêu Hải Lâm hỏi thăm tình
hình của Vu Sính Đình. Liêu Hải Lâm vốn vẫn cảm thấy có Hứa Diễn Thần ở
giữa thì chuyện của hai bạn trẻ khó thành, giờ thấy Phùng Mộ Huân quan
tâm đến con gái mình như vậy, bà bỗng phấn khởi hẳn.
Thường thường, chỉ cần trong đoàn có hoạt động lớn lớn một chút, là Liêu Hải
Lâm đều dẫn Vu Sính Đình đi. Bà cho rằng, để con gái quen với những việc này mới là có lợi.
Sau khi Liêu Hải Lâm chỉ đạo biểu
diễn, Vu Sính Đình rời đi qua cánh cửa sau. Lúc này, có vài cô gái của
đoàn từ phòng hóa trang đi ra, tiến đến bắt chuyện với Phùng Mộ Huân,
“Thủ trưởng.”
Phùng Mộ Huân gật đầu, khi ánh mắt anh
lướt qua Vu Sính Đình ở phía xa, anh liền bước qua đám người, đi thẳng
về phía cô.
Phùng Mộ Huân bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của cô, liền thử hỏi dò: “Hai người vẫn đang xích mích à?”
Hai người lẳng lặng cùng nhau ra khỏi nhà hát, đến đoạn đường rợp bóng cây. Lúc này, Phùng Mộ Huân dừng bước, sắc mặt như thường, anh hỏi: “Có phải vì chuyện lần trước không?”
Vu Sính Đình bất đắc dĩ
gật đầu, sau đó lại lắc đầu phủ nhận: “Cũng không phải là tất cả.” Hai
người vừa đi vừa trò chuyện, nhưng vẫn cố giữ khoảng cách. Vu Sính Đình
không muốn bị Liêu Hải Lâm nhìn thấy, rồi lại sinh hiểu lầm. Nhìn nhánh
cây khô dưới chân bị luồng gió cuốn đi, xoay một vòng trên mặt đất, cô
cụp mắt, buông tiếng thở dài.
“Có hiểu lầm thì giải thích rõ là được rồi.”
Vu Sính Đình không khỏi bật cười: “Chuyện đâu có đơn giản như anh nghĩ,
đây không chỉ là vấn đề hiểu lầm, mà là mâu thuẫn chất đống.” Vu Sính
Đình chỉ khái quát bằng mấy câu ngắn gọn, coi như giãi bày được nỗi ấm
ức trong lòng, chứ không nói toàn bộ mâu thuẫn với bạn trai cho anh
nghe, dù sao thì họ cũng chưa thân thiết đến mức độ ấy. Coi như là giải
tỏa tinh thần một chút. Chỉ vì người nhà và bạn bè đều không ủng hộ cô
và Hứa Diễn Thần, cô không có ai để giãi bày tâm sự, cho nên có chuyện
gì cũng chỉ biết giữ trong lòng.
Phùng Mộ Huân vẫn giữ
vẻ bình tĩnh, “Em nên có lòng tin với cậu ta, đàn ông ít nhiều cũng có
tự tôn, vừa hay cậu ta lại là người có chí tiến thủ. Nếu tôi đoán không
sai, lúc trước, đấy là điểm cậu ta hấp dẫn em.”
Phùng
Mộ Huân nói không sai, lúc trước, Vu Sính Đình bị Hứa Diễn Thần thu hút
chính là bởi điểm ấy. Biết nỗ lực, mọi việc lấy sự nghiệp làm trọng.
Nhưng không ngờ, ưu điểm ban đầu của anh ta, lại gây nên mâu thuẫn giữa
hai người.
Vu Sính Đình trầm tư vài giây rồi mới gật
đầu. Cô không ngờ, khi mình đang mệt mỏi với mối tình này, người động
viên cô tiếp tục với Hứa Diễn Thần lại là Phùng Mộ Huân. Mẹ vẫn mong cô
chia tay với Hứa Diễn Thần, cô bạn thân Tiền Bội Bội cũng quẳng cho cô
một câu: Không hợp thì chia tay, như vậy thì chẳng ai làm mất thời gian
của ai. Hai người này, tư tưởng đúng là không khác nhau.
Khi cô vô vọng, Phùng Mộ Huân lại đứng trên góc độ trung lập, mở ra một con đường cho cô, động viên cô tiếp tục bước đi.
Ngay lúc này, trong lòng cô thật sự rất cảm kích.
Vu Sính Đình thở dài, đi vài bước về phía trước, đột nhiên quay đầu lại cười: “Phùng Mộ Huân, cảm ơn anh.”
Phùng Mộ Huân nhoẻn miệng, đôi mắt u trầm giờ đây lại có vẻ sáng hơn: “Tôi
nói rồi, giữa chúng ta không cần khách sáo. Nếu như em muốn tôi giải
thích, tôi cũng không từ chối.” Giọng nói của anh có vẻ trầm thấp hơn,
chứa đôi phần rung động khó kiềm chế nổi. Bởi vì ngay lúc này đây, trong lòng cô, anh không phải là người biết thừa nước đục thả câu, mà là
người đứng trên lập trường của cô để suy nghĩ cho cô.
Có điều, cả hai người họ đều không biết, xa xa, Hứa Diễn Thần đang đứng
trong một góc, nắm chặt hai tay, thần sắc u ám nhìn họ chăm chú, thu hết mọi hành động của họ vào tầm mắt. Một lát sau, trong lòng Hứa Diễn Thần đã ra một quyết định.