Vu Sính Đình tiếp tục với cuộc sống thường nhật của mình, thời gian này, cô và Hứa Diễn Thần
vẫn không liên lạc với nhau. Nếu như trước đây cô còn có thể trông vào
sự kiên vững đối với tương lai của cô và Hứa Diễn Thần, thì bây giờ, khi mà sự bất hòa càng nhiều, tháng ngày nương tựa vào nhau, nhường nhịn
nhau, cũng không thể cứu vãn được tình hình, dần dần cô như chết lặng đi rồi.
Mặc dù tình yêu là một phần trong cuộc sống của cô, nhưng nó không chiếm hết toàn bộ thế giới của cô.
Tuần thứ năm, tổ trưởng đưa cô và đồng nghiệp đi tham gia triển lãm đá quý,
hiệu trưởng trường cô từng theo học cũng là một trong những người đứng
ra tổ chức. Sự kiện lần này do Hiệp hội đá quý trang sức Trung Quốc và
Trung tâm quản lý đá quý quốc tế cùng tổ chức. Đây cũng là triển lãm đá
quý lớn nhất trong lịch sử, có đại diện đến từ Trung Quốc, Mỹ, Italia,
Bỉ, và hơn năm trăm doanh nghiệp trong và ngoài nước đến tham gia.
Đây vốn là một buổi trình diễn những thành tựu của giới buôn bán đá quý,
cũng là một cơ hội để mọi người trao đổi hợp tác.
Buổi
sáng, người chủ sự đã tiến hành lễ khai mạc một cách long trọng. Sau
phần người chủ trì đọc diễn văn là nghi thức cắt băng, phóng viên cũng
tề tựu rất đông. Rất nhiều loại đá quý được bày ở đây là do cô và đồng
nghiệp cấp giấy giám định chất lượng. Vu Sính Đình nhìn lướt qua một
lượt gian trưng bày, vàng ngọc lấp lánh, mỗi một đoàn có cách bài trí
khác nhau, trong mỗi lồng kính đều là thứ đá quý hay trang sức có giá
trị.
Bỗng nhiên, Phùng Nghị nhìn cô, có vẻ rất kinh ngạc: “Sính Đình, cô cũng đến tham gia triển lãm?”
Vu Sính Đình gật đầu, “Ừm.” Gặp Phùng Nghị ở đây, cô không hề thấy bất
ngờ. Phạm vi đầu tư của công ty Phùng Nghị rất rộng, mà phía họ cũng là
một trong số những đơn vị chủ sự lần này. Vừa rồi lúc tiễn bạn, cô nhìn
thấy Phùng Nghị đứng cạnh cô bé lễ tân, nở nụ cười tươi tắn sáng lạn.
Chỉ có điều, cô không hề phát hiện ra Hứa Diễn Thần cũng đã xuất hiện.
Vu Sính Đình thoáng nhìn viên đá mắt mèo và ngọc bích ở bên cạnh, rồi quay sang cười với anh ta: “Tôi rất thích.”
Phùng Nghị ngượng ngùng cười, trong lòng thầm nói: Chắc chắn phải nói với
anh; Ngoài miệng thì lại nói: “Đáng tiếc thật, anh tôi không thích những sự kiện thế này, nếu không tôi sẽ nhất định gọi anh ấy đến.”
Quan hệ giữa Vu Sính Đình và Phùng Nghị không thân thiết, hơn nữa nghe
chuyện lần trước Tiền Bội Bội kể, ấn tượng của cô về anh ta lại càng
xấu. Vốn đã quen nghe người trong đại viện trêu đùa mình và Phùng Mộ
Huân, nhưng lời từ miệng Phùng Nghị nói ra lại khiến cô không thoải mái, cô nghiêm túc nhìn anh ta, “Phùng Nghị, lời này của anh là có ý gì?”
Phùng Nghị thấy cô chẳng nể nang mình, chợt cảm thấy hơi bẽ mặt, nhưng lại
không biết mình đã trêu chọc gì cô, nể mặt Phùng Mộ Huân, tốt nhất là
bớt khiến cô nghi ngờ: “À không, tôi không có ý gì, cô đừng suy nghĩ
nhiều.” Anh ta cảm thấy mình không được trêu cô, hậm hực rời khỏi đại
sảnh và đi vào căn phòng trưng bày bên cạnh.
Rời khỏi
khu vực triển lãm, Vu Sính Đình mới nhìn thấy bóng dáng Hứa Diễn Thần.
Hôm nay anh ta vận âu phục, hết sức nghiêm chỉnh. Cô nhớ trước đây anh
ta luôn mặc những bộ quần áo thoải mái, nhẹ nhàng nhưng vẫn đẹp, như một chàng trai tỏa nắng.
Vu Sính Đình nhìn Hứa Diễn Thần
cười nói với mấy vị chủ sự của những đơn vị chủ quản, ý cười trên gương
mặt vừa phải, đột nhiên lại thấy có cảm giác vô cùng xa lạ. Trong quá
khứ, anh ta chưa từng có thái độ như vậy bao giờ.
Hoảng hốt trong chốc lát, cô quay sang bắt chuyện với đồng nghiệp, rồi định rời khỏi chỗ này.
“Đình Đình.”
Hứa Diễn Thần chạy đến cạnh cô, thấy ở đây có nhiều người không tiện, anh
ta nắm chặt cổ tay cô, thấp giọng nói: “Chúng ta tìm chỗ khác nói
chuyện.”
Hứa Diễn Thần kéo cô qua lối ra của gian triển lãm. Tới sảnh trong không một bóng người, Vu Sính Đình mới lặng lẽ rút
tay ra khỏi tay anh ta.
“Xin lỗi.” Hứa Diễn Thần khàn giọng nói.
Vu Sính Đình nhìn anh ta, môi khẽ mấp máy: “Anh có ý gì chứ?” Cô không có ý định tiếp tục nói chuyện với Hứa Diễn Thần, nói xong, cô đi lướt qua
anh ta.
Lúc này, cô cảm giác phía sau có một lực lớn
kéo mình quay lại. Hứa Diễn Thần cúi đầu, tức giận nhìn thẳng vào hai
mắt cô. Đôi mắt anh ta đầy tia máu, một tay tóm cánh tay cô, một tay
khác ôm chặt thắt lưng cô, không cho phép cô né tránh, “Xin lỗi anh cũng xin lỗi rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
Khóe miệng Vu
Sính Đình cong lên một nụ cười cứng nhắc, cô lắc đầu nói: “Anh không cần xin lỗi, người xin lỗi phải là em, bởi vì trước giờ anh vẫn cho rằng
người sai là em, cho nên bây giờ anh làm như ân hận nhưng vẫn đầy bực
dọc. Chắc chắn anh đang nghĩ, vốn không phải là anh sai, nhưng anh cứ
xin lỗi em, em có lý do gì đâu mà không chấp nhận.”
Hứa Diễn Thần mấp máy môi, ánh mắt lạnh lùng khóa lấy cô. Thấy khóe mắt cô
rũ xuống, anh ta buông bàn tay đang ghì chặt cổ tay cô ra.
Vu Sính Đình lại nói: “Diễn Thần, anh có chắc là anh muốn bên em cả đời
không? Trên thực tế, anh vẫn đang ép buộc chính mình. Anh thật sự chấp
nhận sống như vậy sao? Trong lòng anh vẫn giữ rịt những áp lực bố mẹ em
gây ra cho anh, em biết anh không thích gia đình em, những lời anh nói
hôm đó cũng không sai, anh có lòng tự trọng, anh cố gắng nỗ lực, anh chỉ muốn dựa vào bản thân, điều này không hề sai. Nhưng lúc anh cứ luôn
miệng nói anh không liên quan đến nhà họ Vu, anh có nghĩ đến việc em
cũng là người nhà họ Vu không? Tương lai, chúng ta còn phải đối mặt với
bố mẹ em. Mỗi một câu anh nói, em đều nghe rất rõ ràng, em tin chắc đấy
là suy nghĩ của anh từ rất lâu rồi.”
Nói tới đây, cô
dừng lại, cố gắng điều chỉnh tâm trạng rồi tiếp tục nói: “Diễn Thần,
chúng ta cho nhau cơ hội để tỉnh táo lại đi, em thật sự không muốn cãi
cọ với anh nữa. Bình thường, lúc anh nổi giận với em, em cố gắng nhân
nhượng một chút, cái đó không tính làm gì, bởi vì lúc đấy em vẫn nghĩ,
kiểu gì anh cũng sẽ chủ động dỗ dành em, cho nên em không để bụng. Còn
lần này, em thật sự sợ. Anh dám khẳng định rằng lần này chúng ta giảng
hòa, lần sau sẽ không cãi nhau vì nguyên nhân tương tự chứ?”
Hứa Diễn Thần chỉ nhìn cô mà không nói gì. Một lúc sau, cô xoay người tiến về phía bãi đỗ xe.
Trở lại phòng làm việc, Vu Sính Đình lấy chỗ đá quý của đài truyền hình đưa đến, tiếp tục công việc của mình với những dụng cụ giám định.
Ở nhà, Liêu Hải Lâm chú ý đến tâm trạng của cô nên không nhắc đến Hứa
Diễn Thần, thấy cô có vẻ u uất, bà không khỏi lo lắng, cuối cùng đành
thỏa hiệp: “Điểm Điểm, mẹ không muốn con ở bên Hứa Diễn Thần, nhưng nếu
con thật sự muốn lấy nó, mẹ cũng chẳng còn cách nào. Chỉ cần con vui vẻ, mẹ cũng sẽ vui vẻ.”
Vu Sính Đình sao lại không hiểu, đây là mẹ đang thỏa hiệp với cô cơ chứ?
Lúc kể về mâu thuẫn với Hứa Diễn Thần cho Tiền Bội Bội, cô nàng liền thay
cô phân tích như một chuyên gia tình ái: “Thật ra tình yêu chính là một
kiểu cảm thụ cuộc sống, chính xác mà nói là tình cảm mãnh liệt nhất
thời. Hôn nhân là giai đoạn bình ổn của cảm xúc mãnh liệt đấy. Ờ thì yêu nhau chẳng phân biệt biên giới, địa vị, nhưng mà hôn nhân thì lại cần
được thiết lập một cách ngang hàng, hơi chênh lệch một tí là sẽ xiêu vẹo ngay. Nhất là khi gia cảnh anh ta với cậu khác nhau quá nhiều, trong
lòng sẽ tự động hình thành cảm giác tự ti.”
Vu Sính
Đình ngẫm lại, hai người họ đã nhún nhường nhau rất nhiều, nhưng dường
như lại là đang làm hao phí sức lực của nhau vì tình yêu này.
***
Quân khu lại tổ chức một đại hội mừng công.
Ngoài cửa chính có vệ binh, sau khi kiểm tra giấy tờ tùy thân xong mới được
vào trong. Phòng hội nghị giăng đèn kết hoa rất trang trọng. Liêu Hải
Lâm đưa Vu Sính Đình cùng đi. Liêu Hải Lâm là người đứng đầu đoàn văn
công, mang quân hàm đại tá. Hai mẹ con đi cùng nhau, Liêu Hải Lâm mặc
quân phục xanh biếc, không đội mũ, nhìn qua trông rất ưu nhã, bước đi
thong dong thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Lần đại hội này, những người đưa theo người nhà đến cũng không ít.
Thành viên của khu vực phòng thủ Thiên Tân cũng có mặt. Khu phòng thủ Thiên Tân là một bộ phận của khu phòng thủ Bắc Kinh, được cả quân khu Bắc Kinh và
chính phủ giám sát.
Ngồi cùng bàn với Phùng Tranh Hiến, ngoài con trai là Phùng Mộ Huân ra còn có vài ủy viên của bộ chính trị. Họ đều là người của sư đoàn hoặc bộ tư lệnh, đều đeo quân hàm đại tá.
Vu Sính Đình không ngồi cùng bàn với Phùng Mộ Huân. Mẹ cô thì đang nói
chuyện rất vui vẻ với phó đoàn Hải Chính, hoàn toàn bỏ quên cô rồi. Cô
cũng chỉ nói vài câu với mấy người từng quen biết trong đại viện.
Ánh mắt Phùng Mộ Huân vẫn luôn hướng về phía Vu Sính Đình, lúc cô đang nhìn xung quanh thì bốn mắt chạm nhau. Đôi mắt Phùng Mộ Huân lấp lánh, anh
nở nụ cười mơ hồ với cô.
Đại hội kéo dài đến hơn chín
giờ mới tan cuộc. Liêu Hải Lâm đích thân tiễn mấy vị sĩ quan lên xe, lúc cảnh vệ lái xe đến đón thì Phùng Tranh Hiến cũng rời đi cùng ủy viên
của khu phòng thủ. Lấy cớ ôn chuyện cũ, Liêu Hải Lâm lên xe đi với phó
đoàn văn công Hải Chính.
Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân ngồi cùng một xe. Cô biết, đây chắc chắn là sự sắp xếp của bố mẹ hai bên.
Không khí bên trong xe có chút ngột ngạt, Vu Sính Đình nhìn thoáng qua viên
cảnh vệ lái xe ở phía trước, hơi hạ thấp người mở cửa sổ bên cạnh.
Ngồi bên cạnh cô, Phùng Mộ Huân chủ động hỏi: “Dạo này sắc mặt cô không tốt lắm, có phải ngủ không ngon không?”
Cô bất giác sờ mặt, kinh ngạc nói: “Rõ lắm à?”
Phùng Mộ Huân thấy dáng vẻ nhăn nhó của cô mà buồn cười, “Ừ.”
Vu Sính Đình không biết nên tiếp tục nói chuyện thế nào, quan hệ giữa hai người hiện giờ vẫn có chút bối rối.
Phùng Mộ Huân cúi đầu nhìn cô và nói: “Không phải lo. Về nhà bác gái hỏi cô cái gì, cô cứ không nói gì là được.”
Anh biết cô đang lo điều gì. Liêu Hải Lâm cố gắng tạo cơ hội cho họ, không
phải là anh không biết. Lần trước, vì gặp Hứa Diễn Thần ở cổng nhà hát
Trung Quốc, cô đã né tránh anh. Anh không vội, anh nghĩ, dù sao thì cũng sẽ như dự tính của anh, cô và Hứa Diễn Thần sớm muộn gì cũng chia tay,
hơn nữa điều anh muốn là cô hoàn toàn tự nguyện.
Xe
dừng ở ngoài cánh cổng nhà họ Vu. Xuống xe, Vu Sính Đình nhìn Phùng Mộ
Huân, ngại ngùng nói: “Đúng là ngại quá, anh cũng biết mẹ tôi…” Nói đến
đây, cô hé miệng cười khổ, giọng điệu có chút gượng gạo.
Đột nhiên, Phùng Mộ Huân tiến đến gần cô, không e dè ánh mắt cô, thản nhiên nói: “Sính Đình, quả thật tôi có cảm tình với em.” Thấy Vu Sính Đình có vẻ kinh ngạc, anh lại nói tiếp: “Nhưng vậy thì sao chứ, tôi không ép
em, nếu em không có ý với tôi, tôi sẽ không quấy nhiễu em.” Nói xong,
anh nở nụ cười ôn hòa với cô, thật khiến Vu Sính Đình không biết nên đáp lời anh thế nào. Rõ ràng là lời nói rất thẳng thắn, nhưng lại mang theo cảm giác mạnh mẽ không che giấu nổi.
Mỗi một câu của Phùng Mộ đều vô cùng thỏa đáng, khiến Vu Sính Đình không phản bác được.
Vu Sính Đình xoay người đi qua cửa, Phùng Mộ Huân đứng ở ngoài, đưa mắt
nhìn theo bóng lưng cô. Bỗng nhiên, Phùng Mộ Huân nhếch môi cười, hạ
thấp người dựa vào xe, một tay thò vào túi, lấy điện thoại gọi cho Từ
Tố.