Hùng Bá Man Hoang
Bản đao phổ vô danh này có ghi lại một chiêu thức, có tên Thanh Phong
Trảm. Trong đó mấu chốt để luyện đao chiêu này chỉ có một chữ: "nhanh".
Xuất đao chớp nhoáng, nhanh đến mức làm cho đối thủ không kịp phản ứng, đao vừa xuất vỏ đã lấy tính mạng đối phương !
Thanh Phong Trảm, Thanh Phong Trảm, gió mát quất vào mặt, chỉ thấy gió, không thấy đao.
Mà muốn tốc độ xuất đao nhanh, một là bản thân phải bộc phát lực rất
mạnh, hai là dùng khí thúc đẩy khiến cho tốc độ đao nhanh hơn.
Hơn hai tháng qua khổ luyện , hắn thấy rằng lực xuất đao của mình xem
như là không tệ, nhưng hắn vẫn muốn ở đây một thời gian nữa cốt yếu là
luyện thêm về việc dùng khí thúc đao.
Dùng khí thúc đao, ý nghĩa như tên gọi, chính là dùng chân khí thúc đẩy
đao trong tay, khiến đao nhanh hơn, uy lực lớn hơn. Hiện giờ ngộ tính
Chương Diệp đã hơn xa trước kia , chỉ cần nhìn một lần, hắn sẽ nhớ kỹ
yếu quyết xuất đao "Thanh Phong Trảm" .
Những ngày tiếp theo, một bên hắn vừa luyện tập, một bên vừa lĩnh ngộ
đao quyết, chẳng mấy chốc đã tường tận những tinh hoa trong đó.
"Thanh Phong Trảm, dùng lực xuất đao, dùng khí ngự đao, dùng phong vi
đao! Ha ha!" Chương Diệp cười ha ha, nhảy bật lên, đề đao xuống đầm
nước, Hậu Bối đao bổ ra mấy chục nhát.
Đến hơn mười đao tiếp theo, cánh tay của hắn tựa hồ biến mất, Hậu Bối
đao như bị một cơn gió nhẹ nhàng sử dụng, tốc độ nhanh tới cực điểm, tới mức không thể nhìn ra.
"Ân, chính là loại cảm giác này!" Chương Diệp thu hồi hậu bối đao, trong lòng kinh hỉ: "xét về võ đạo, tuy nói tư chất đứng hàng đầu, nhưng đã
đến hậu kỳ, ngộ tính sẽ là trọng yếu. Hiện giờ ngộ tính mình không tệ,
lại thêm sự chăm chỉ, nhất định có thể một mình một đường về đích !"
Thời gian trôi rất nhanh, thấm thoát Chương Diệp lại ở thác nước luyện
thêm được hai tháng nữa.Trong phạm vi mênh mông của thác nước, có một
khối đá xanh cực lớn. Giờ đây Chương Diệp đang đứng trên tảng đó đó, tay cầm hanh Hậu Bối đao, dưới chân thi triển một loại bộ pháp kỳ diệu,
từng đao từng đao nhắm dòng thác mà bổ ra.
Nước từ trên đỉnh cao mấy chục thước trút xuống, không ngừng nghĩ oanh
kích đỉnh đầu, hai vai, hai tay, hai chân hắn . Tuy nước là vật yếu mềm
nhất, nhưng lại nhiều và chảy từ trên cao xuống, thì lại vô cùng lăng lệ ác liệt, ngay lúc này, hắn đang cảm thấy như mình đang cõng trên lưng
vài trăm cân luyện đao.
Chương Diệp đứng vững, mau lẹ bổ ra hơn ba trăm đao, xuất đao tốc độ
càng ngày càng chậm, toàn thân khí huyết sôi trào, đến nổi làn da biến
thành một màu đỏ quái dị."Ba trăm linh sáu, ba trăm linh bảy! Ba trăm
linh tám! Ah!" Hắn thét lớn bổ ra ba đao cuối cùng , rồi như một chú cá
nhảy ra khỏi thác nước, từng ngụm từng ngụm hít thở làn không khí mới
mẻ.
Rất lâu sau, khí tức trong cơ thể mới trở lại bình thường.Trong hai
tháng qua, hắn đã từng bước nắm giữ được cách dùng khí thúc đao , theo
thời gian, tốc độ xuất đao càng lúc càng nhanh. Cho tới bây giờ, hắn có
thể một hơi chém ra ba trăm linh tám đao như cuồng phong, đao xuất ra
như một đám gió mát, đao và thác đã hòa là một, căn bản là không thể
phân định rõ, nơi đâu là đao, nơi nào là thác.
Dùng khí ngự đao, xuất đao như gió. Đến được trình độ này, coi như
"Thanh Phong Trảm" của hắnđã được một chút thành tựu, nhưng vẫn biếtcòn
cách cảnh giới đại thành của đao chiêu này một đoạn nữa.
Khoảng cách này là một loại ý cảnh, hay nói chính xác hơn chính là bình
cảnh đao pháp. Đây chính là một giai đoạn thử thách võ giả bởi vì khi
tiến đến ý cảnh này thì dù có hăng say tập luyện thế nào đi nữa cũng đều không có tiến triển.Sau đó, Chương Diệp mang theo tâm tình này đi ra
ngoài, rồi vừa tiếp tục tập luyện đao pháp đồng thời tu luyện Kinh Hồng
Quyết .Thời gian chậm rãi trôi qua, bất giác mùa Trướng Thủy Kỳ đã đến
.Trướng Thủy Kỳ, như tên gọi của nó, đây là thời kỳ nước sông dâng rất
cao, nước từ trên thác nước đổ xuống cũng càng lúc càng lớn, dần dần có
thể bất ngờ biến thành lũlớn.Trướng Thủy Kỳ đến, Chương Diệp luyện đao
dưới thác càng trở nên khó khăn hơn gấp bội. Tuy vậy cũng nhờ khó khăn
này mà đao pháp của hắn lại tiến thêm một bậc, hắn còn mơ hồ cảm giác
đượcmình đã đến rất gần cảnh giới đại thành, nếu như có thể thông suốt
được điểm mấu chốt trong đó thì lập tức có thể mãn nguyện.
Ngày hôm nay, đang luyện đao bỗng hắn chợt thấy kinh mạch trông người
rung động,chân khí toàn thân tự động dịch chuyển .Hắn giật mình, trong
tâm đón lấy niềm hoan hỉ, nhảy khỏi đầm nước rồiđến chỗ tảng đá lớn ngồi xếp bằng lại
Chân khí xuất phát từ đan điền, chậm chạp nhưng thế lại không thể ngăn
cản, theo thời gian chạy qua các kinh mạch ở trong cơ thể liên tục nhiều tiểu chu thiên, mỗi lần vận hành một chu, Chương Diệp cảm giác được độ
tinh khiết của chân khí lại tăng lên một phần. Đến vòng chu thiên thứ
chính, hắn chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, lúc này chân khí đã đả
thông những kinh mạchmà bình thường chưa mở , sau đó chân khí trong cơ
thể bừng bừng sinh cơ, tuôn chảy gột rửa thể xác một lần.
Đợi cho chân khí hoàn toàn trở về đan điền, Chương Diệp thu thế đứng
người dâyh, nhìn thoáng qua toàn thân, chỉ thấy trên người chẳng biết từ lúc nàoxuất hiện một tầng ô vật màu đen. Chứng kiến những ô vật này,
Chương Diệp không khỏicười ha ha, nói ra: "Chân Khí Luyện Thể, ha ha,
không thể tưởng được nhanh như vậy ta đã tiến vàoVõ Đạo Nhị Trọng trung
kỳ rồi!"
Có Võ Đạo Nhị Trọng trung kỳ, Chương Diệp cảm giác được thực lực của
mình đã tăng lên rất nhiều, không nhịn được liền rút hậu bối đao ra,
chém vào hư không vài đao.Mấy đao này hắn cũng chỉ là tùy tiện chém ra.
Nhưng không ngờ sau đó, hắn bỗng ngộ ra một điều kỳ diệu,mơ hồ cảm giác
được, mấy đao mình vừa tiện tay bổ ra so với khi bổ đao bình thường
dường như có điểm khác biệt.
Cùng là xuất đao, tại sao lại có loại cảm giác này nhỉ?Chương Diệp nhắm
mắt lại, nhớ lại những khoảnh khắc luyện đạo dưới thác trước đây.Người
bình thường luyện công, chỉ dựa vào công pháp màluyện. Nhưng Chương Diệp thì sau khi ký ức hồi ức hồi tỉnh thìkhi luyện công hắn không hề thoả
mãn với việc chỉ chiếu vào công pháp, hắn luôn suy tư nhưng đạo lý ẩn
chứa trong vũ kỹ,từ đó tính toán vàhình dung ra chiêu thức tốt nhất.
Giống như "Thanh Phong Trảm ", từ lúc bắt đầu, hắn đã không ngừng tìm
hiểu góc độ xuất đao, lực đao, khổ công lĩnh ngộ để hoàn thiện bí quyết.
Chính nhờ việc không ngừng suy nghĩ, tính toán mà đao pháp của hắn tiến
triển cực nhanh, đặc biệt hơn hắn đã có được cảm giác và những biến
chiêu vi diệu khi xuất đạo ra.
Bỗng nhiên, hắn cười ha ha một hồi dài, nói lớn: "Thanh Phong Trảm,
Thanh Phong Trảm, ha ha, một đao chính là mang gió mát đến, muốn luyện
đến đao cảnh, đâu thể thiếu gió mátđược. Mình chỉ một mực chăm chăm
luyện đao,dùđã tới cực điểm, nhưng làm sao mà đạt được ý cảnh Thanh
Phong , trách không được mình không luyện được tới đại thành, haha!"Tâm
trí Chương Diệp Tâm bừng sáng, cơ thể bắt đầu tiến vào một loại cảnh
giới kỳ diệu , chân khí chạy dọc kinh mạch một cách kỳ diệu, truyền tới
cả Hậu Bối đao. Hắn đón một luồng gió mát, bá bá chém vài đao.
Lúc nàyHậu Bối đao tựa hồ cùng làn gió đã hòa lại làm một, trong hư
không chỉ thấy ánh đao nhàn nhạt, hoàn toàn nhìn không rõ bóng dáng
Hơn mười phiến lá rơi bồng bềnhxuống, vừa rụng vào đến phạm vi thi triển đao pháp của Chương Diệp , nhất thời bị một luồng khí vô hình xoắn tan
nát. Đây chính là những đạo kình khí được tạo ra khi hắn thi triển Thanh Phong Trảm.
Thanh Phong Trảm, Thanh Phong Trảm, gió mát quất vào mặt, chỉ thấy gió
không thấy đao. Đến tận lúc này, mất vài tháng khổ luyện rốt cuộc Chương Diệp đã luyện Thanh Phong Trảm đến cảnh giới đại thành.
Tuy nhiên ngay lúc này hắn lại nhanh chóng phát hiện một vấn đề, đó là
việc phục hồi khí lực. "Thanh Phong Trảm" này tất nhiên là uy lực vô
cùng cường đại, nhưng khi thi triển cũng hao tốn rất nhiều chân lực, với tu vi Chương Diệp hiện tại , liên tục chém ra hai đaoThanh Phong thìkhí lực toàn thân gần như đã đã hao phí hết.
Hồi khí, hồi khí! Làm thế nào để hồi khí nhanh hơn, một hơi chém ra càng nhiều nữa "Thanh Phong Trảm" đâu này?Vấn đề này thật sâu làm phức tạp
lấy Chương Diệp.Chương Diệp thử tăng lớn luyện tập lượng, để lại để cho
thân thể của mình tố chất rất tốt. Một chiêu này rất hữu hiệu, luyện hơn một tháng sau, hắn có thể một hơi chém ra ba ký "Thanh Phong Trảm" .
Mặc dù có tiến bộ, nhưng Chương Diệp cũng chưa hài lòng lắm,ngoài Thanh
Phong Trảm,hắn dành một bộ phận tinh lực để luyện Kinh Hồng Quyết, trong đócó một bộ pháp tên là "Kinh Hồng Bộ ", điểm chú ýchính là pháp quyết "nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay ", luyện đến tận
cùng có thể đạp gió cưỡi mây, trong những công pháp cấp thấp thì đây xem như là một bộ thân pháp không hề tồi.
Tập Kinh Hồng Bộ được hơn một tháng, với khả năng tư duy kinh người, hắn đã thử dùng bộ pháp nàyđể thúc dục "Thanh Phong Trảm" .
Sự kết hợp này rất thành công, trải qua hơn hai mươi ngày miệt mài phối
hợp, hắn đã có thể một hơi chém ra sáu đao Thanh Phong Trảm, so với lúc
trước chỉ chém được hai đao, tiến bộ gấp ba lần.Thời gian từng ngày trôi qua.Một hôm , Chương Diệp đang thư giãn sau khi luyên tập xong, bỗng
nhiên thấy phía trên đỉnh đầu tối sầm lại, có tiếng gió khác thường, một vật thể lạtừ trên đỉnh thác cao mấy chục thước rớt thẳng xuống đầu của
hắn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp sự cố này, nên trong lòng
cũng không chút sơ hãi, liền rút Hậu Bối đao ra, nhằm thằng vật thể lạ
chém một đao " Thanh Phong Trảm".
Chiêu thức này, mỗi ngày hắn đều luyện đến cả mấy trăm lượt, nên hắn rất hiểu rõ những tinh túy của nó, những loại cự mộc thạch đầu lẫn vào nước từ trên thác chảy xuống,trước đây đều bị hắn dùng Thanh Phong Trảm chém tan tành.
Lúc này xuất một đao, tuy chỉ là tiện tay, nhưng uy lực không hề nhỏ,
chỉ nghe một tiếng "Đương" vang lớn, vật thể lạ từ không trung rớt xuống bị Chương Diệp một đao bổ được bay tứ tung mấy chục thước, rơi xuống
bên cạnh bờ.
"Ồ? Rốt cuộc là vật gì? Một chiêu như vậy, cả ngàn cân gỗ lớncòn bị chém thành tan nát, mà vật này lại hoàn toàn không việc gì!" Chương Diệp
giật mình , thu đao chạy tới cạnh bờ,chỗ vật thể lạ .
Lại gần nhìn rõ thì chợt hắn trở nên ngây dại.Hóa ra,vật thể mới vừa rồi bị một đao của hắn đánh bay đi, lại là một người. Ngạc nhiên hơn là
người này, trúng chọn một đao như vậy mà cũng không hề bị xẻ làm đôi!