Tắc Bắc mang theo Lan nhi đi vào Nguyệt Lạc các, Hồng di đang ở ngoài đại
sảnh chào hỏi khách nhân, nhìn thấy Tắc Bắc tới, trên mặt nở nụ cười
nghênh đón, nhìn Tắc Bắc từ trên xuống dưới ,chậc chậc nói: "Ây dô, xem
ai tới a, đây không phải là bà chủ của Ám Hương Các ư, sao hôm nay lại
rãnh rỗi đến thăm Nguyệt Lạc Các của ta vậy" Giọng nói tràn đầy châm
chọc.
Lan nhi tức giận vừa muốn mở miệng, lại bị Tắc Bắc ngăn
lại. Tắc Bắc giống như căn bản không có nghe ra sự giễu cợt cùng địch ý trong lời nói của Hồng di, nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Hôm nay ta tới, là
muốn gặp Nguyệt Lạc cô nương, không biết Hồng di có thể truyền lời của
ta đến nàng ấy hay không?"
Hồng di vung tay áo khinh thường hừ
lạnh: "Ta đây miếu nhỏ sao có thể dung hạ được cái người như ngươi, nhớ
ngày đó Ám Hương Các của các ngươi, cướp mối buôn bán của Di Hồng Viện
ta, ép ta đến đường cùng, ngươi có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay"
Trong lòng khẽ mắng thầm: thiếu chút nữa hủy diệt toàn bộ tâm huyết kinh
doanh của mình, hiện tại muốn cầu cạnh mình đi, đáng đời, đây chính là
báo ứng, phong thủy luân chuyển.
Tắc Bắc nhìn gương mặt Hồng di
tràn đầy địch ý, hẳn bà ta còn đang tức giận chuyện cũ, cười cười giải
thích mà nói: "Chắc Hồng di còn đang giận ta, làm ăn chính là phải như
vậy, có cạnh tranh có hợp tác. Ngươi xem, chẳng phải bây giờ Nguyệt Lạc các của ngươi đã đoạt hết khách của Ám Hương Các chúng ta sao"
Hồng di quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng, không muốn nhìn Tắc Bắc. Tắc Bắc
cười tiếp tục nói: "Chỉ là chuyện trong quá khứ, hơn nữa chuyện làm ăn
hai bên tranh đấu là chuyện thường tình , nếu Ám Hương Các của ta phải
đóng cửa, ta cũng không có tới tìm Hồng di sinh chuyện a"
Trên
mặt Hồng di một mảnh lúng túng, nghe những lời Tắc Bắc vừa nói như thế,
thấy mình có vẻ hẹp hòi. Chỉ có thể không vui nói: "Nguyệt Lạc cô nương
rất bận, nếu muốn gặp nàng, ngươi phải hẹn trước"
Tắc Bắc sững
sờ, chỉ có thể nói: "Vậy cũng tốt, xin Hồng di thay thông báo tới Nguyệt Lạc cô nương, ngày khác Tắc Bắc sẽ trở lại bái phỏng"
Tuyết Ninh đi vào vừa đúng lúc nhìn thấy Tắc Bắc đang muốn rời khỏi, thuận miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Một câu nói này của nàng đã thành công lưu lại bước chân của Tắc Bắc.
Tắc Bắc trong lòng kích động không thôi, giọng nói này quá giống giọng của nương nương.
Tuyết Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái áo lam, trong lòng nghĩ: Đây không phải người mà Hồng Thường hay nhắc đến là bà chủ của Ám Hương Các hay
sao? Quỷ đạo tử đuổi theo Tuyết Ninh tới phòng khách, vừa muốn gọi Tuyết Ninh, lão tinh mắt nhìn thấy Tắc Bắc, liền nhanh chóng chạy trở về hậu
viện.
Hồng di nói: " Cô nương, bà chủ Ám Hương Các muốn cầu kiến cô"
Tuyết Ninh liếc mắt nhìn, không có nhìn thấy Quỷ đạo tử đuổi theo mình, mở
miệng nói: "Hồng di dẫn bà chủ lên trên lầu đợi ta" Hồng di sững sờ,
không ngờ Tuyết Ninh sẽ đáp ứng, bà ta tức giận đối với Tắc Bắc nói:
"Xin mời"
Tắc Bắc vẫn đứng yên ở chỗ nhìn Tuyết Ninh đang đứng ở
trước mặt mình, cho đến khi Lan nhi lên tiếng nhắc nhở, mới phục hồi lại tinh thần, theo Hồng di lên lầu hai.
Hồng di đưa Tắc Bắc tới lầu hai chỉ vào gian nhã các trước mắt nói: "Không biết, ngươi tới tìm
Nguyệt Lạc cô nương có chuyện gì? Ngươi hãy vào căn phòng kia đợi đi"
Tắc Bắc chỉ vào cửa thượng viết thật to chữ: "Có phải phòng này?"
Hồng di cười nói: "đúng vậy, chỉ là đi vào đây phải đóng bạc , ngươi xem này……"
Tắc Bắc cười một tiếng, nói: "Hồng di chỉ cần nói hết bao nhiêu là được"
Hồng di vui vẻ ra mặt mà nói: "Một trăm lượng" Trong lòng không khỏi nghĩ
thầm: Hừ….. lão nương ta hôm nay phải là bóp chết ngươi, để giải tỏa
mối hận trong lòng.
Lan nhi bất mãn kêu lên: "Ngươi muốn ăn cướp sao"
Hồng di nhún vai nói: "Đây là quy củ, nếu ngươi không muốn đi vào thì thôi vậy"
Tắc Bắc cười nói: "Được, chờ sau khi ta trở về, nhất định sai người đưa
tiền tới cho Hồng di" Tắc Bắc hướng lầu dưới nhìn một chút, chỉ thấy
Nguyệt Lạc cô nương đang chào hỏi mọi người dưới lầu, đang chuẩn bị lên
lầu.
"Vậy thì tốt, một lời đã định" Hồng di nói xong cùng Tắc Bắc đi vào phòng, nhưng không để cho Lan nhi vào, nói Nguyệt Lạc cô nương
có quy định lần thứ nhất gặp chỉ gặp một người, ý Hồng di muốn Lan nhi
trở về lấy bạc cho mình.
Lúc Tuyết Ninh lên lầu, Hồng di đã kéo Lan nhi đi xuống, chỉ còn lại Tắc Bắc một mình ở trong phòng, chờ đợi Tuyết Ninh.
Nghe tiếng cửa mở, đột nhiên Tắc Bắc quay đầu lại, nhìn Tuyết Ninh. Tuyết
Ninh cười: "Thật xin lỗi, để cho ngươi chờ lâu” Nàng đi bên bàn rót cho
Tắc Bắc một ly trà.
Mỉm cười đưa ly cho Tắc Bắc nói: "Còn chưa
thỉnh giáo đại danh của bà chủ " Tắc Bắc cứ như vậy nhìn chằm chằm vào
Tuyết Ninh, cũng không có nhận ly trà trên tay Tuyết Ninh, thử dò xét
tính mở miệng: "Tắc Bắc"
Lời này vừa nói ra, Tuyết Ninh sững sờ, cái chén trong tay nàng bịch một tiếng rơi trên mặt đất vỡ nát.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, Tắc Bắc run rẩy mở miệng: "Nương nương, là
ngươi sao?" Tuyết Ninh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, che giấu nói:
"Tắc Bắc, thật là một tên rất hay" Nàng tránh không trả lời câu hỏi của
Tắc Bắc.
"Mới vừa rồi tay ta trơn làm rớt ly trà, thật ngại
quá!!" Tuyết Ninh rót một ly trà khác, Tắc Bắc vẫn không có ý đón nhận
ly trà.
Tắc Bắc xoay người, đột nhiên nàng đưa tay gạt khăn che
mặt của Tuyết Ninh xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế mà Tắc Bắc vĩnh viễn không bao giờ quên: phong thái đó, sự yểu điệu, trừ Khương Tuyết Ninh
khiến người khác không dám nhìn thẳng, còn ai khác nữa đâu.
Hai
người cứ như vậy nhìn nhau, Tắc Bắc nước mắt tràn mi, vui mừng cực độ
nàng vừa khóc vừa cười nói: "Nương nương thật sự là người"
Tuyết
Ninh thở dài, đi tới bên cửa sổ, bất đắc dĩ nói: "Ta không phải là người mà ngươi gọi một tiếng nương nương, nàng ta đã chết, ta là Nguyệt Lạc"
Tắc Bắc vội vàng đi tới bên cửa sổ, nóng nảy nói: "Nương nương, nô tì là
Tắc Bắc, nô tì đã ở cạnh người một thời gian, chắc chắn sẽ không nhận
lầm người"
Tuyết Ninh nhìn Tắc Bắc cười khẽ, mặc cho mình thông
minh thế nào, cũng không có nghĩ đến trường hợp này. Chắc lúc trước chỉ
là dung mạo đã được nàng dịch dung, bây giờ mới chính là dung mạo chân
thật của Tắc Bắc.
Tắc Bắc vội vã hỏi "Nương nương, hôm đó trong
thiên lao, đã xảy ra chuyện gì, vì sao Thiên Lao lại vô cớ bốc cháy. Lâu nay người ở đâu, tại sao không quay lại hoàng cung"
Tuyết Ninh
nhìn Tắc Bắc nói: "Tắc Bắc, ta bây giờ là Nguyệt Lạc, không phải Khương
Tuyết Ninh, chuyện trước kia đã sớm quên hết rồi"
"Nếu như, ngươi còn niệm tình chúng ta đã ở chung một chỗ lâu như vậy, xin ngươi hãy
quên đi chuyện gặp ta ngày hôm nay, xem như ta cầu xin ngươi" Lần đầu
tiên Tuyết Ninh cầu xin một người.
Tắc Bắc không hiểu lắc đầu nói: "Nương nương, đây là ý gì, người cũng biết hoàng thượng……… "
Tuyết Ninh vừa nghe thấy Tắc Bắc nhắc đến Lãnh Nguyệt Hàn, lạnh giọng cắt
đứt: "Đủ rồi, ta không muốn nghe, từ nay về sau hi vọng ngươi nhớ Khương Tuyết Ninh đã chết, hiện tại người ở trước mặt ngươi là Nguyệt Lạc"
Tuyết Ninh thở dài, giọng nói mệt mỏi: "Ngươi đi đi, coi như ta cùng ngươi
chưa từng gặp qua" Vừa dứt lời, nàng không nhìn Tắc Bắc lấy một lần,
trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Chỉ để lại Tắc Bắc một mình, ở trong
phòng nhìn theo bóng lưng Tuyết Ninh đang xa dần, lệ rơi đầy mặt: Nương
nương, người có biết hoàng thượng chỉ vì người, đã tự trách bản thân,
người có biết cho đến bây giờ Châu nhi vẫn đang bị giam giữ trong lãnh
cung, người có biết chúng ta có bao nhiêu nhớ nhung người.
Tuyết
Ninh trong lòng rất loạn, ban đầu Lãnh Nguyệt Hàn cũng thật cam lòng,
đem một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, làm nha hoàn cho mình, thế nhưng mình
lại ở chỗ này gặp Tắc Bắc, ban đầu Quỷ Mị nói Tắc Bắc cùng Châu nhi kể
từ sau khi mình chết liền biến mất, vì sao chỉ gặp Tắc Bắc, còn Châu nhi nàng ấy đang ở đâu.
Tuyết Ninh đang ngồi ở trong sân trầm tư,
chợt Quỷ đạo tử giống như Lão Ngoan Đồng tựa như từ trên cây nhảy xuống, nhảy tới trước mặt của nàng, làm mặt quỷ hù dọa Tuyết Ninh, Tuyết Ninh
lại giả vờ làm như không có nhìn thấy, xoay mặt đi chỗ khác.
Quỷ đạo tử thật là thất bại, làm bộ đáng thương hỏi: "Nha đầu, chừng nào
thì ngươi mới gọi ta một tiếng sư phụ, theo ta học y." Truy Phong đứng ở cách đó không xa hừ lạnh, trong lòng mắng thầm: Xú lão đầu đáng chết,
lão dám để hắn đứng suốt đêm mà không thể nói cũng không thể cử động.
Thật không hiểu tại sao Nguyệt Lạc cô nương lại đồng ý để cho lão già ấy ở lại Nguyệt Lạc các, còn bái làm thầy.
Quỷ đạo tử chưa từ bỏ ý
định hỏi: "Nha đầu, ngươi mất hứng sao?" Tuyết Ninh vẫn không có nói
chuyện, Quỷ đạo tử tiếp tục nói: "Nha đầu ngươi không cần làm mặt lạnh
không nói một lời như thế, có được hay không?"
Đột nhiên Quỷ đạo
tử giống như nghĩ tới điều gì đó, kéo tay Tuyết Ninh, nói: "Đi thôi, nha đầu, vi sư dẫn ngươi đi tắm dược liệu" Tuyết Ninh không hiểu, bị Quỷ
đạo tử lôi kéo đi về phía trước.
Đi tới viện Quỷ đạo tử đang ở,
Tuyết Ninh vừa đi vào, trong sân phơi không ít thảo dược, Quỷ đạo tử
nhìn ra Tuyết Ninh đang kinh ngạc nói: "Lợi hại không, đây đều là ta thu mua của những người hái thuốc , dĩ nhiên còn có cái ta tự mình đi hái "
Tuyết Ninh lắc đầu, có lẽ Quái lão đầu muốn ở lại chỗ này lâu dài rồi.
Quỷ đạo tử kéo Tuyết Ninh vào trong sân, sau đó mình lão chạy vào trong
phòng mình, kiểm tra toàn bộ đống dược liệu. Lần đầu tiên Tuyết Ninh cảm thấy, thật ra thì mùi thuốc cũng rất dễ ngửi.
Chỉ thấy Quỷ đạo
tử lấy từ trong đống dược liệu quý hiếm một bình sứ nhỏ, nịnh hót mà
cười cười: "Nha đầu, đây là sư phụ tự mình nghiên cứu điều chế ra, vật
này a, mỗi lần ngươi tắm chỉ cần cho một viên vào, rất tốt điều lý bảo
vệ sức khoẻ. Cái quan trọng là mùi rất thơm, rất thích hợp để nữ hài tử
dùng, đợi đến khi đã dùng được một thời gian lâu dài, không một loại độc nào có thể làm hại ngươi, đối với ngươi cũng vô hiệu rồi, là sư phụ đặc biệt vì ngươi mà điều chế" nói xong giống như hiến vật quý , mở nắp ra
cho Tuyết Ninh nhìn.
Tuyết Ninh lần đầu ngửi thấy mùi thơm đặc
biệt như vậy, mị mà không yêu, mát mẻ mang theo thanh nhã, rất tốt. Mặc
dù bình thường nàng không dùng hương liệu, nhưng có thể cường thân kiện
thể cũng tốt, cười một tiếng đối Quỷ đạo tử nói: "Tạ ơn sư phự" Quỷ đạo
tử vừa nghe thấy thế, cười đến rực rỡ.
Tắc Bắc trở lại Ám Hương
Các, lập tức triệu tập Mai Lan Trúc Cúc phân phó nói: "Mấy tới, việc đầu tiên cần làm là đóng cửa Ám Hương Các, ta muốn hồi kinh một chuyến, các ngươi hãy âm thầm bảo vệ Nguyệt Lạc các đặc biệt là Nguyệt Lạc cô
nương, không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng"
Mai nhi không hiểu lên tiếng hỏi: "Tại sao lại phải bảo vệ nàng, do nàng ta, nên khách nhân của chúng ta mới đi sạch a "
Tắc Bắc quát lớn: "Không cho phép lắm mồm, cứ theo những gì ta phân phó mà
làm việc" lại bổ sung thêm: "Còn nữa, nếu ta chưa từ Kinh Thành trở lại, không cho phép Nguyệt Lạc cô nương rời khỏi Dung Thành"
Mai Lan Trúc Cúc lúc này cung kính lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh"