Lãnh Nguyệt Hàn cùng Lôi Kình, Lăng Thiên đang ngồi trên ngửa, ngẩng đầu
nhìn hai chữ Dung Thành được viết ngay ngắn trên bảng treo trước của
thành, Lãnh Nguyệt Hàn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như cũ, trước đó vài
ngày Lăng Thiên nhận được tin tức của Quỷ đạo tử, trên đó chỉ viết vài
chữ ngắn gọn "Nhanh tới Dung Thành" , vừa đúng lúc Lãnh Nguyệt Hàn cũng
có chuyện cần tìm đến Quỷ đạo tử, hỏi về việc Huyết Chú phát tác.
Vì vậy Hắn cùng Thượng Quan Lăng Thiên đã bí mật rời cung, trong cung để
cho thủ hạ của Ám Dạ giả dạng hắn và Thượng Quan ở lại giữ hoàng cung.
Lãnh Nguyệt Hàn, Lôi Kình cùng Lăng Thiên đã lừa gạt được tai mắt Thái
hậu, cả đêm thúc ngựa kiên trình chạy đến Dung Thành.
"Lăng Thiên. Quỷ đạo tử, hiện đang ở chỗ nào tại Dung Thành"Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng hỏi.
Lăng Thiên cung kính trả lời: "Không có, hắn chỉ nói nhanh tới Dung Thành,
không còn tin tức gì khác, chỉ là thư được truyền là huyết thư, thuộc hạ lo lắng hắn sẽ gặp bất trắc"
Lãnh Nguyệt Hàn nói " trước vào thành, tìm một cái khách điếm ở, ngươi mau sớm liên lạc với hắn"
Lôi Kình hỏi "Chủ nhân, có cần thần thông báo cho Ám Dạ các ở Dung Thành
để bọn họ phái ám vệ đi theo bảo vệ" Lãnh Nguyệt Hàn nâng tay làm một
động tác ngăn lại, nói: "Ta không muốn đánh thảo kinh xà, ngươi không
cần phải thông báo cho Tắc Bắc biết, đợi đến khi Lăng Thiên dò nghe tin
tức xong rồi tính sau"
Lôi Kình cung kính hồi đáp: “Dạ. Phải”
Lãnh Nguyệt Hàn vung tay lên, Lôi Kình cùng Lăng Thiên theo sát Lãnh Nguyệt Hàn cởi ngựa vào Dung Thành.
Tuyết Ninh ngồi ở trong sân nhìn đống sách thuốc mà Quỷ đạo tử cho nàng,
trong lòng một mực rối rắm đang suy nghĩ có hay không rời khỏi Dung
Thành, nếu Tắc Bắc đã biết thân phận thực sự của nàng, không biết nàng
ta có báo cho Lãnh Nguyệt Hàn biết không, mấy ngày nay vẫn không thấy
Tắc Bắc trở lại, chẳng lẽ nàng ta đã hồi kinh đi bẩm báo Lãnh Nguyệt
Hàn.
Nhưng hiện tại mọi việc đang rất thuận lợi, nàng hao tâm tổn phí nhiều tâm huyết như vậy, nếu như bây giờ bỏ đi, đó không phải là
lại muốn Tòng Linh Khai Thủy, vậy phải đợi tới bao giờ, mới có thể tập
hợp đủ lực lượng để chống lại Thái hậu.
Đang suy tư, đột nhiên
Tuyết Ninh nghe thấy có tiếng ồn ào, chỉ thấy Hồng Thường vội vàng hấp
tấp chạy vào, nóng nảy nói: "Tỷ tỷ không xong rồi, công tử nhà Huyện
lệnh giả, lại dẫn người tới gây chuyện, hiện đang ở đại sảnh lầu một đập phá đồ đạc khắp nơi"
Tuyết Ninh trong bụng căng thẳng, hỏi:
"Truy Phong cùng sư phụ đang ở đâu? Sao mọi người không ai ngăn cản
hắn?" Hồng Thường gấp gáp nói: "Lão già thối tha kia, buổi sáng tinh mơ
liền mang theo Truy Phong đi hái thuốc, đến giờ còn chưa thấy mặt mũi
hai người bọn họ đâu, giờ nên là thế nào đây? Bọn tỷ muội đều kiêng kỵ
thân phận của hắn, không dám tùy tiện ra tay, sợ tỷ tỷ rước phải phiền
toái"
Sắc mặt Tuyết Ninh trầm xuống, nói: "Theo ta ra ngoài xem xét tình hình một chút”. Nàng liền cùng Hồng Thường đi ra ngoài
Lãnh Nguyệt Hàn, Lôi Kình cùng Lăng Thiên vào Dung Thành, tìm một gichuẩn bị ăn chút cơm, nghỉ ngơi một chút, chỉ nghe thấy có người ở trên đường
cái kêu: "Không xong, con trai Lưu huyện lệnh, Lưu Uyên Bác lại đi tìm
Nguyệt Lạc cô nương, hắn lại đến Nguyệt Lạc các nháo sự, la hét muốn
cưới Nguyệt Lạc cô nương làm tiểu thiếp thứ chín, đang đập phá Nguyệt
Lạc các, mọi người nhanh đi giúp Nguyệt Lạc cô nương đuổi tên khốn đó
đi"
Lời này vừa nói ra, mấy người vốn đang ăn cơm trong khách
điếm, cũng rối rít chạy ra phía ngoài, Lãnh Nguyệt Hàn cau mày, vừa
muốn lên tiếng gọi tiểu nhị, liền bị những người đó đẩy sang một bên,
còn có một người trực tiếp đụng phải Lãnh Nguyệt Hàn, bị Lãnh Nguyệt Hàn một thân hơi thở lạnh lẽo dọa sợ, vội vàng chạy ra ngoài.
Lãnh
Nguyệt Hàn ý bảo Lôi Kình đi hỏi tiểu nhị chuyện gì đang xảy ra, Lôi
Kình đi thẳng tới quầy, đặt xuống một thỏi bạc, hỏi: "Đã xảy ra chuyện
gì?"
Tiểu nhị nhìn ba người trước mặt đánh giá một lần, cười nói: "Ba vị hẳn không phải người Dung Thành" Lãnh Nguyệt Hàn gật đầu một
cái, tiểu nhị tiếp tục nói: "Các ngươi không biết a, trước kia kỹ viện
lớn nhất Dung Thành chúng ta chính là Di Hồng Viện, nhưng kể từ mấy
tháng trước, có một nữ nhân tới đây mở ra một Ám Hương Các, từ đó về sau khách ở Di Hồng Viện đều đi hết sạch, phải đóng cửa, đang lúc này….. "
Lãnh Nguyệt Hàn cau mày, mất hứng nói hai chữ: "Dài dòng" Chỉ nghe soạt một
tiếng, Lôi Kình kề kiếm trên cổ tiểu nhị, lạnh lùng nói: "Nói điểm
chính" tiểu nhị bị dọa sợ, gật đầu liên tục nói: "Là….."
Tiểu nhị liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn nói: "Nguyệt Lạc cô nương hay là tại lúc
này xuất hiện tại Di Hồng Viện, các ngươi không biết a, Nguyệt Lạc cô
nương dáng dấp khuynh quốc khuynh thành, Phong Hoa Tuyệt Đại a, chẳng
những vóc người xinh đẹp, hơn nữa đối với người rất tốt, thích làm người khác vui lòng, trợ giúp qua rất nhiều người, có óc buôn bán tuyệt vời,
Nguyệt Lạc các buôn bán tốt lên là nhờ cô nương đó"
Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường hừ lạnh: "Thật là một nữ nhân cuồng vọng, lại dám mở một kỹ viên tên Nguyệt Lạc"
Nhìn Lăng Thiên cùng Lôi Kình một cái nói: "Đi, chúng ta cũng đi xem một
chút náo nhiệt, ta phải xem thử xem, rốt cuộc là nữ nhân ra sao, lại có gan đặt tên như vậy"
Nói xong liền bước ra khỏi khách điếm, theo đám người hướng Nguyệt rơi các đi tới. Lôi Kình cùng Lăng Thiên liếc
nhau một cái, đi theo sát, đều không hiểu, từ khi nào chủ nhân cũng biến thành một người thích tham gia náo nhiệt rồi.
Tuyết Ninh đi tới
đại sảnh lầu một thì chỉ thấy đại đa số bàn ghế ở lầu mộ đã bị đập nát,
Lưu công tử, ngồi ở trên bàn, chân vắt chéo, chỉ vào Hồng di, la hét:
"Mau bảo Nguyệt Lạc đi ra gặp bản đại gia, ngoan ngoãn cùng đại gia trở
về làm tiểu thiếp, nếu không hôm nay bản đại gia ta, sẽ phá nát chỗ này
của các ngươi" nói xong còn nhổ ngụm nước bọt vào mặt Hồng di.
Mọi người chỉ nghe thấy câu: "Lưu công tử, giọng điệu thật lớn" Giọng nói
lãnh nhược băng sương của Tuyết Ninh truyền đến, mọi người rối rít
nhường đường cho nàng. Tuyết Ninh vẫn như cũ mặc bộ quần áo màu trắng,
mang theo khăn che mặt, đi từng bước một đến, trước mặt Lưu công tử.
Lưu Uyên Bác nhìn Khương Tuyết Ninh cả người tản ra tức giận đang đi về
phía mình , chẳng biết tại sao trong lòng lại sinh ra khiếp sợ.
Nghĩ lại hắn ở Dung Thành quyền cao chức trọng, không ai có thể uy hiếp được hắn, làm bộ ưỡn thẳng ngực, nhìn Tuyết Ninh lắp ba lắp bắp nói: "Ta cho ngươi biết, hôm nay bản đại gia muốn cưới ngươi trở về làm tiểu thiếp,
ngươi nhất định phải nghe theo, nếu không bản đại gia sẽ sai người đập
phá nơi này của ngươi"
Tuyết Ninh nhìn Lưu Uyên Bác, đùa giỡn cười hỏi: "Lấy ta về làm tiểu thiếp?"
Lưu Uyên Bác chưa kịp trả lời, chỉ nghe thấy một nhóm người chạy tới, vừa
đi vừa nói: "Lưu ác bá, ngươi cũng không về soi gương xem, mình dáng
dấp đức hạnh ra sao, còn muốn cưới Nguyệt Lạc cô nương, nếu hôm
nay ngươi dám ở chỗ này giương oai, chúng ta nhất định không tha cho
ngươi"
Lãnh Nguyệt Hàn, Lôi Kình cùng Lăng Thiên cũng theo mọi
người đi vào Nguyệt Lạc các, bởi vì rất nhiều người, căn bản không có
nhìn thấy Nguyệt Lạc cô nương mà bọn họ nói đến, chỉ mơ hồ nhìn thấy
một nữ tử áo trắng đang đứng cùng một đám các cô nương.
Lưu Uyên
Bác lơ đễnh, làm bộ khinh bỉ nói: "Chỉ dựa vào các ngươi mà dám chống
đối bản đại gia sao?" Hắn chỉ vào Tuyết Ninh khinh thường nói: " Ngươi
vốn là tiện nhân còn giả bộ thanh cao cái gì, bản đại gia cưới ngươi,
hẳn là vinh hạnh của ngươi mới phải"
Ai ngờ vừa dứt lời, chỉ nghe bốp một cái, Lưu Uyên Bác lãnh trọn cái tát trên mặt, mọi người ngạc
nhiên, bội phục Nguyệt Lạc cô nương không sợ cường quyền dũng khí.
Tuyết Ninh cười nhìn Lưu Uyên Bác, khí thế nói: "Lấy ta, ngươi còn chưa xứng"
Trong khoảnh khắc đó, Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên ngẩng đầu, trong khoảng thời
gian ngắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chính mình không thể tin
được lời hắn vừa nghe được là thật, không có ai so với hắn thân quen với giọng nói hơn, những lời này, ngày đó khi hắn bóp chặt cổ nữ nhân kia, lạnh lùng cảnh cáo, nữ nhân kia đã quật cường phản kích: "Bằng ngươi
còn chưa xứng được ta yêu"
Trong đầu Lãnh Nguyệt Hàn chỉ còn lại có một câu kia: "Ngươi không phải xứng, ngươi không phải xứng"
Lưu Uyên Bác tức giận lỗ đến mũi cũng sai lệch, hắn lại bị một nữ nhân tát
ngay trước mặt nhiều người như vậy, tức giận cắn răng mở miệng, tay giơ
lên, đang muốn rat ay tát Tuyết Ninh.
Chỉ nghe trong đám người có một tiếng quát lạnh vang lên: "Tất cả đều cút ngay cho ta " Âm thanh
lạnh lẽo chí cực, lại mang theo kích động khó có thể dùng lời diễn tả
được, mọi người rối rít quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Tuyết Ninh đông cứng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đang đứng ở trước cửa.
Lưu Uyên Bác tay nâng lên còn chưa kịp hạ xuống, trong lúc đó chớp mắt một
cái, không một ai thấy rõ ràng Lãnh Nguyệt Hàn di chuyển như thế nào,
chỉ nghe thấy âm thanh tiếng xương đứt gãy, kèm theo tiếng gào khóc thảm thiết của Lưu Uyên Bác.
Lãnh Nguyệt Hàn đứng ở trước mặt Tuyết
Ninh, còn Lưu Uyên Bác đã bị ném ra khỏi Nguyệt Lạc các, đau đớn lăn lộn trên đất. Một đám nô tài đã sớm chạy đi, bỏ mặc công tử nhà mình. Cả
Nguyệt Lạc các, một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại Hồng di mang theo chúng cô nương đứng ở phía sau Tuyết Ninh, nhìn người vừa mới giúp nàng một cách khó hiểu.
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh không chớp mắt, chỉ sợ đây chỉ là cá ảo giác, hắn thận trọng vươn tay, muốn chạm vào gương mặt của Khương Tuyết Ninh, Tuyết Ninh một cái xoay người, tránh khỏi cái
chạm tay của Lãnh Nguyệt Hàn.
Lãnh Nguyệt hàn thận trọng hỏi:
"Ninh nhi, là ngươi sao?" Âm thanh không còn lạnh lùng như trong quá
khứ, mà là giọng nói mang theo sự yếu ớt cùng nghi vấn.
Tuyết Ninh cười nói: "Công tử nhận lầm người"
Ngoài cửa truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Lưu Uyên Bác, tiếng mắng
mỏ: "Các ngươi chờ đó cho ta, bản đại gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi" Sau đó hắn được người hầu đỡ dậy rời khỏi Nguyệt Lạc các.
Lãnh Nguyệt Hàn giống như không trông thấy , cũng không có nghe, trong mắt chỉ có hình dáng của nữ nhân trước mặt.
Tuyết Ninh bị Lãnh Nguyệt Hàn nhìn chằm chằm như vậy, cả người không được tự
nhiên, vốn cho là bản thân nàng sẽ hận hắn, hận hắn tàn nhẫn, hận hắn
đã không tin tưởng nàng, nhưng khi gặp lại hắn vì sao trong lòng còn có
chút vui sướng.
Hồng di nhận ra nam tử tuấn mỹ trước mắt này
cùng Nguyệt Lạc nhất định có quan hệ, cười đối với mọi người nói: "Đa tạ mọi người giúp một tay a, hiện tại không có việc gì .., tất cả mọi
người có thể giải tán được rồi!" bà con xung quanh không thể làm gì khác hơn là rời khỏi Nguyệt Lạc các nhưng trong đầu đầy nghi ngờ.
Lôi Kình cùng Lăng Thiên đang đứng ở cửa miệng không thể tin được nhìn chủ
tử nhà mình cùng Tuyết Ninh, thầm nghĩ: "Thật sự là hoàng hậu nương
nương ư, nàng không có chết?
Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn lại một lần nữa lặp lại: "Công tử nhận lầm người"
Hồng di mang theo mọi người ở đó xem náo nhiệt, lấy kinh nghiệm nhiều năm
của bà ta, nam tử trước mắt này nhất định cùng Nguyệt Lạc quan hệ không
ít, nhìn nam tử ngũ quan lập thể ,tuấn mỹ, toàn thân áo trắng cũng không che giấu được tư chất hơn người của hắn. Một khí chất vương giả trời
sinh, anh tuấn vô cùng, ngũ quan giống như là dùng đá cẩm thạch điêu
khắc ra, ánh mắt sắc bén thâm thúy, làm cho người ta không tự chủ được
sinh ra một loại cảm giác bị áp bức! Vừa nhìn đã biết không phải là
người bình thường.
Tuyết Ninh nhìn thấy tất cả mọi người đang vây xung quanh xem náo nhiệt, Lãnh Nguyệt Hàn vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm
như vậy , Tuyết Ninh thở dài một cái, xoay người muốn rời đi.
Lãnh Nguyệt Hàn thấy Tuyết Ninh muốn rời khỏi, bắt lấy cổ tay nàng, hắn dùng lực đem Tuyết Ninh kéo vào trong ngực của mình, ôm Tuyết Ninh thật
chặt.
Tuyết Ninh có thể cảm thấy cả người Lãnh Nguyệt Hàn đều
đang run rẩy, cả người tràn đầy hơi thở yếu ớt, nghẹn ngào mở miệng:
"Thật tốt quá, Ninh nhi, ngươi thật không có chết"
Tuyết Ninh cái gì cũng không nói, chỉ tái diễn câu kia: "Ta không phải người ngươi muốn tìm, công tử nhận lầm người"
Lãnh Nguyệt Hàn buông Tuyết Ninh ra, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định gạt khăn che
mặt của Tuyết Ninh, tay khẽ nâng lên, khăn bị gạt xuống lộ ra dung nhan
tuyệt thế, đột nhiên hắn cười thật rực rỡ giống như là đứa bé. Trong
lòng vui mừng nói: thật sự là Ninh nhi, thật tốt, nàng còn sống.
Khương Tuyết Ninh giận, một quyền đánh qua, tách rời hai người, Lãnh Nguyệt
Hàn tránh cũng không tránh, đón nhận một quyền này của Khương Tuyết
Ninh.
Lôi Kình, Lăng Thiên bị sợ đến quên mất đây đang bên ngoài
cung, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Nương nương…… không cần" Rồi vội
vàng tới trước đỡ Lãnh Nguyệt Hàn.
Tuyết Ninh tức giận xoay người đi lên lầu, Lãnh Nguyệt Hàn đẩy Lôi kình cùng Lăng Thiên sang một bên,
hết sức khổ sở nói: "Được, ngươi nói ngươi không phải là Khương Tuyết
Ninh, vậy thì tốt, ngươi có dám thề với trời, nếu như ngươi lừa gạt
ta….." Lãnh Nguyệt Hàn dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng, quét qua
Hồng di bọn họ một cái. Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén khiến bọn Hồng di sợ
hãi.
Từng chữ từng câu nói: "Vậy ta sẽ giết toàn bộ bọn chúng" ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn Tuyết Ninh.
Tuyết Ninh đột nhiên xoay người nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, chỉ thấy quanh người hắn tản ra lệ khí, lạnh lùng kinh người.
Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, tức giận nói: "Lãnh Nguyệt Hàn, rốt cuộc
ngươi muốn như thế nào, Khương Tuyết Ninh đã chết, ngươi rốt cuộc muốn
ta nói bao nhiêu lần ngươi nhận lầm người, ta là Nguyệt Lạc, không phải
Khương Tuyết Ninh"
Trong lúc vô tình Tuyết Ninh câu này Lãnh
Nguyệt Hàn câu kia Lãnh Nguyệt Hàn, còn không phải là thừa nhận thân
phận của mình, Lãnh Nguyệt Hạn cười lạnh giống như vừa ăn vụng thành
công. Tuyết Ninh mới nhớ tới mình nói sai. Hướng phía ngoài chạy đi.
Không để ý đến ánh mắt của mọi người, Lãnh Nguyệt Hàn liền đuổi theo Tuyết
Ninh, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, thì thầm ở bên tai Tuyết
Ninh: "Mặc kệ ngươi là Khương Tuyết Ninh cũng tốt, Nguyệt Lạc cũng tốt,
ta đều muốn, từ khi ta nhìn thấy Thiên Lao bị cháy, ta liền nhận ra bản
thân ta thích ngươi đến nhường nào, ta tự nói với mình nếu như trời cao
cho ta thêm một cái cơ hội. Chỉ cần chúng ta gặp nhau, ta sẽ không bao
giờ thả ngươi ra"
Nói không cảm động là giả , nhưng Tuyết Ninh
vẫn là không thể tin được, ngày ấy Lãnh Nguyệt Hàn đã tàn nhẫn như thế
nêm, tất cả chỉ là mộng, nàng sợ, bản thân sẽ bị tổn thương thêm lần
nữa.
Tuyết Ninh đối với Lãnh Nguyệt Hàn thâm tình khẩn thiết,
không có gì đáp lại, chỉ nói câu: "Ta mệt mỏi, phải đi về nghỉ ngơi" rồi nàng đẩy Lãnh Nguyệt Hàn ra, chạy trở về gian phòng của mình.
Lãnh Nguyệt Hàn không có đuổi theo nàng, cười nhìn bước chân hốt hoảng của
Tuyết Ninh, hắn biết hắn nên cho Tuyết Ninh chút thời gian.