Liếc nhìn một cái ta đã thấy được một vườn hoa đào tươi, cảnh sắc nơi đây
làm rung động lòng người, những đóa hoa hồng yêu kiều, óng ánh thuần
khiết, những giọt sương còn đọng lại từ từ nhỏ xuống, tạo thêm vẻ tươi
tắn như một bức tranh phong cảnh. Hoa đào rực rỡ, uyển chuyển ướt át,
màu đỏ tinh nghịch, tạo nên một khung cảnh hài hòa.
Những đóa hoa óng ánh thuần khiết như ngọc, như mộng như ảo, khắp nơi tràn ngập sắc
hồng, tựa như một bức tranh được vẽ nên từ con người. Cây hoa đào tràn
đầy sức xuân, cũng rất ồn ào. Mỗi cây hoa đào đều toát ra mùi hương thơm ngát,đóa hoa kiều diễm .
Khi đối diện với cảnh trí thanh nhã,
tĩnh lặng như vậy sợ rằng không ai có thể chống lại được sự cuốn hút của làn hương thơm ngát này mà sẽ đắm chìm vào trong đó.
Kết hợp với tiếng đàn làm cho người ta say mê, giống như đang lạc vào cõi tiên!
Tiếng đàn từ từ vang lên, dần dần như thủy triều mở ra từ bốn phía, tỏa ra
khắp mọi nơi trong núi. Tiếng đàn phảng phất như một tinh linh áo trắng
múa cùng gió, kiểu múa tao nhã mà cao quý, giống như những đóa hoa hồng
từ từ nở rộ, kết hợp mùa hương thơm ngào ngạt của hoa và tiếng đàn, làm
cho người người say mê , ai ngờ đàn cầm đột nhiên biến chuyển, đồng thời xuất hiện thêm một vạn người, với khí thế hào hùng, giống như sóng dâng trào mãnh liệt ở ngoài biên khơi , tràn đầy tinh thần khích lệ của mọi
người.
Bộ dáng phục tùng cùng với vẻ mặt tràn đầy bi ai, âm thanh gây cấn, tiếng đàn lượn quanh, để lại dư âm vang vọng, làm cho người ta không thể nhịn được muốn tìm tòi đến cùng, rốt cuộc là người như thế
nào mà có thể đàn bản nhạc hay như thế.
Chỉ thấy sâu trong rừng
hoa đào, tại nơi có màu sắc rực rỡ, một nữ tữ gảy nhẹ những nốt cuối
cùng của bản nhạc trên huyền cầm, tuyết sa ( vải mỏng màu trắng) nhẹ
nhàng bay lên, dọc theo ống quần màu xanh nhạt thêu chỉ bạc nhìn lên chỉ thấy ống tay áo nhẹ nhàng bay phấp phới, rồi lại ưu nhã rơi xuống, xinh đẹp giống như là huyền ảo. Dáng người thon dài yểu điệu, phía trong mặc một bộ váy dài màu trắng, bên ngoài khoác thêm một dải lụa bạch sắc, eo nhỏ cũng được thắt một chiếc đai lưng màu trắng, mái tóc đen nhánh được búi theo kiểu Lưu Vân Kế, búi tóc cài một ài đóa châu hoa, trên trán rũ xuống một viên trân châu màu trắng, da thịt như ngọc lộ ra ngoài đã
nhiễm hồng, nguyệt mi tinh nhãn lộ ra vẻ lãnh diễm, thật đúng là một mĩ
nhân quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành.
Người xinh đẹp như vậy ngoại trừ Khương Tuyết Ninh đã vùi trong biển lửa còn có
thể là ai? Cuối cùng tiếng đàn phá vỡ phía chân trời, Tuyết Ninh đột
nhiên ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Tuyết
Ninh ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, cười hỏi:” Nghe từ lúc nào”. Vừa
dứt lời, ở không trung liền truyền đến tiếng nói hài hước, vui vẻ, vang
vọng cả đỉnh núi:” Tài đánh đàn của Tuyết Ninh thật đúng là thiên hạ vô
song”
Chỉ thấy một nam tử mặc đồ trắng trên mặt nạ sắt, từ trên
đỉnh núi bay xuống, bay thẳng đến chỗ Tuyết Ninh, làm cho hoa đào bay
xung quanh giống như người đang thoải mái nhàn hạ đi dạo.
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Tuyết Ninh nhìn Dạ Mị đang bay về hướng
mình,trong lòng tràn đầy cảm kích, người này luôn xuất hiện vào thời
điểm nàng khó khăn nhất, tuy mỗi lần đều là bộ dáng cợt nhả không đứng
đắn nhưng hắn đã cứu mạng nàng.
Dạ Mị trực tiếp ôm lấy thắt lưng
của Tuyết Ninh. Chân chưa chạm đất, lập tức quay người, bay xuống dưới
đỉnh núi:” Trên đỉnh núi rất lạnh, thân thể ngươi còn chưa khỏi hẳn,
ngươi nên trở về nghỉ ngơi”.
Dạ Mị đưa Tuyết Ninh trở về viện của nàng rồi rời đi, Tuyết Ninh một mình ngồi ở trong sân, ngẩng đầu ngắm
nhìn bốn phía, khắp nơi tràn ngập màu xanh biếc, hoa tươi khắp núi, thật làm cho người ta không nhịn được mà yêu thích nơi này.
Kể từ khi nàng được Dạ Mị cứu từ thiên lao ra, nàng đã đến Dạ Mị Các hơn một
tháng, Dạ Mị hôm đó bị Qủy Cốc đưa về hoàng cung gặp Thái Hậu. Trong lúc hắn đang rảnh rỗi không có chuyện gì, muốn đi cướp Tuyết Ninh một lần
nữa ra ngoài thì nghe thấy tin tức Tuyết Ninh bị giam vào đại lao.
Hắn muốn tìm hiểu cho đến cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa đúng lúc
có thể đưa Tuyết Ninh đi, ai ngờ vừa tới nơi đó đã thấy thiên lao khói
mù dày đặc, lửa lớn bốc lên: hỏa hoạn. Dạ Mị trực tiếp bay vào, tìm từng phòng giam một, cuối cùng tìm được Tuyết Ninh đang hôn mê bất tỉnh, hắn nhanh chóng làm mọi việc thần không biết quỷ không hay mang nàng về Dạ
Mị Các.