Tuyết Ninh hôn mê hơn
nửa tháng, khi nàng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt đeo
mặt nạ quỷ dị của Dạ Mị. Tuyết Ninh vốn cho rằng nàng sẽ vùi than trong
biển lửa, không ngờ, quay đầu lại nhìn thì thấy Dạ Mị đến cứu.
Tuyết Ninh tỉnh lại, câu nói đầu tiên Dạ Mị nói với nàng là: "Nữ nhân ngốc
nghếch, mỗi một lần Bổn Các Chủ gặp ngươi đều ở thời điểm ngươi xui
xẻo nhất thì phải " giọng nói còn mang theo sự hài hước.
Tuyết
Ninh muốn nói cám ơn, nhưng khi định cất tiếng nói lại đau không chịu
nổi, nói không ra lời, Dạ Mị vẻ mặt nghiêm chỉnh cảnh cáo Tuyết Ninh:
"Không cần vội vã nói chuyện, đại phu nói cổ họng của ngươi bị khói làm
tổn thương, phải qua vài ngày mới có thể nói chuyện, Bổn Các Chủ thật
vất vả mới đem ngươi cướp ra , ngươi không thể biến thành câm được"
Tuyết Ninh khẽ cười, mấy ngày nay, đều nhờ Dạ Mị tỉ mỉ chăm sóc, nàng mới từ từ khá hơn, cố gắng đi những kí ức đau buồn kia.
Chỉ là nửa đều sẽ nằm mơ thấy nam nhân tàn nhẫn đó, đêm đó nàng phải chịu
khuất nhục. Tuyết Ninh lơ đãng sờ đến dấu răng trên cánh tay, dấu vết
này sợ là không thể xóa được. Nàng cũng không muốn xóa nó đi, ít nhất sự hiện hữu của nó có thể nhắc nhở nàng, không nên quên nỗi sỉ nhục Lãnh
Nguyệt Hàn đã cho.
Dạ Mị giống như đứa trẻ, mỗi lần đều ở bên tai nàng kể những chuyện xảy ra trong hoàng cung, nghe nói trong ngày nàng được Dạ Mị cứu Lãnh Nguyệt Hàn đã biết nàng là bị oan uổng. Khi hắn
chạy tới Thiên Lao thì nơi đó đã biến thành phế tích, nghe nói trong
cung tất cả mọi người cho là nàng đã chết rồi, nghe nói kể từ sau khi
nàng chết, Châu nhi cùng Tắc Bắc liền biến mất.
Cũng nghe nói Vân Mộc Trần đã bình an trở lại nước Vân Thủy, còn Lãnh Nguyệt Hàn bởi vì
chính nàng chết đi, tự trách bản thân hắn không dứt, mấy ngày không lâm triều. Lại nghe nói Lãnh Nguyệt Hàn giờ đây, tựa như tất cả mọi chuyện
chưa từng xảy ra, như cũ lâm triều, hàng đêm ngủ lại ở chỗ của Phượng
quý phi, hơn nữa không có tuyên bố với bên ngoài rằng Tuyết Ninh đã qua
đời.
Tuyết Ninh khinh thường cười khẽ, mọi chuyện đều đã qua rồi, mọi chuyện như thế nào, cũng chỉ là nghe nói, nói một chút mà thôi, đã
ra khỏi nhà tù đó rồi, nàng cũng không có ý định trở về.
Dạ Mị
luôn hỏi nàng: "Có muốn hay không quay trở về báo thù" Tuyết Ninh chỉ
luôn cười trừ, cũng không có trả lời, báo thù, chỉ bằng thực lực của một mình nàng, lấy cái gì đi báo thù, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Nhưng nàng cũng sẽ không sống ở Dạ Mị Các, nàng đã thiếu Dạ Mị quá
nhiều, căn bản trả không nổi.
Tuyết Ninh khẽ gọi nói: "Bích Thủy, đi chuẩn bị cơm tối đi, buổi tối mời Các chủ tới nơi này dùng cơm"
Người được gọi tên Bích Thủ là nha hoàn mà Dạ Mị đặc biệt phái đến chăm sóc
cho nàng. Nàng ấy là người cơ trí, đối với Tuyết Ninh rất sùng bái.
Đúng thời gian ăn cơm tối Dạ Mị đi tới viện Tuyết Ninh ở, lúc này Tuyết Ninh đã ngồi ở bên cạnh bàn chờ đợi hắn.
"Mời ta tới dùng cơm sao, ngươi nói, ý đồ của ngươi là gì?" Giọng nói hắn
trước sau như một không căng thẳng chút nào, Dạ mị còn thuận thế, véo
vào mặt Tuyết Ninh mấy cái.
Trong một tháng này Tuyết Ninh đã sớm quen với mấy hành vi vô lại của hắn, sớm đã miễn dịch. Nàng cũng không
quanh co lòng vòng thừa nhận với hắn: "Chờ ngươi cơm nước xong xuôi hẳn
nói, sợ ngươi một hồi tiêu hóa không tốt"
Dạ Mị ngồi xuống không
chút khách khí gắp món ăn, nhìn Tuyết Ninh: "Bổn Các Chủ phát hiện ngươi học lén tuyệt chiêu của Bổn Các Chủ" giọng nói tràn đầy nhạo báng.
Tuyết Ninh không hiểu, vừa ăn cơm vừa nói: "Tuyệt chiêu gì của ngươi" nàng
rất là không hiểu, hắn có tuyệt chiêu gì mà nàng cần phải học đâu. Nàng bảo hắn dạy khinh công, hắn không dạy, nói là sợ nàng học xong, nàng sẽ chạy mất.
"Tuyệt chiêu đùa giỡn chứ còn gì"
Tuyết Ninh
lắc đầu cười không ngừng, không chút khách khí nói: "Ta chưa từng thấy
qua người nào hay tự kỷ tự yêu chính mình như ngươi, tuyệt chiêu của
ngươi chính là vô lại, không phải nói giỡn"
Dạ Mị không đồng ý bĩu môi nói: "Nữ nhân ác độc, Bổn Các Chủ ăn no rồi, có chuyện gì, ngươi cứ nói đi"
Tuyết Ninh buông chén đũa xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn nói: "Mị, ta rất
cảm tạ ngươi đã vì ta làm tất cả, không có ngươi Tuyết Ninh đã sớm vùi
thân biển lửa rồi, mấy ngày nay, lại được ngươi hết lòng chăm sóc, Tuyết Ninh mới có thể hồi phục, thậm chí không tiếc lấy Noãn Ngọc ngàn năm
làm giường, vì Tuyết Ninh điều lý thân thể...... nhưng là.... ..." Tuyết Ninh còn chưa nói hết.
Dạ Mị nhỏ giọng hỏi: "Có phải hay không ngươi muốn rời đi" âm thanh hắn hiểm khi nghiêm chỉnh như lúc này.
"Đúng vậy" Tuyết Ninh không chút do dự, cũng không giấu giếm.
Dạ Mị kích động đứng lên vội vã hỏi "Tại sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn trở
về hoàng cung, ngươi thật sự thích tên hoàng thượng đó"
"Tuyết
Ninh, trừ mình ra sẽ không thích bất luận kẻ nào, bao gồm cả ngươi"
Tuyết Ninh có thể cảm nhận được tình cảm Dạ Mị dành cho nàng
Trong nháy mắt đó, Dạ Mị có cảm giác lòng đang rỉ máu, nữ nhân này chính là
như vậy nàng trực tiếp, nhẫn tâm bóp chết hi vọng của hắn. Thật là có
một loại yêu say đắm, còn không có đợi hắn mở miệng, liền trực tiếp bị
cự tuyệt rồi.
"Tại sao ngươi phải rời đi"
"Ta sẽ không ở chỗ này" Ngắn ngủn sáu chữ, nàng không giải thích thêm.
"Thật ra thì ta sớm cũng biết, ngươi sẽ rời đi, chỉ là ta không muốn tiếp
nhận, được rồi, chỉ cần là điều ngươi muốn, vậy thì rời đi đi, dù sao
Bổn Các Chủ ở Dạ Mị các còn rất nhiều nữ nhân, cũng không cần đến ngươi" giọng nói nói hắn nhẹ nhõm tự tại, nhưng thực ra tâm hắn đang rỉ máu.
Tuyết Ninh trừ nói lời: "Cám ơn" ra nàng không biết còn có thể nói điều gì nữa.
Dạ Mị nhìn Tuyết Ninh một cái, xoay người sang chỗ khác nói: "Sáng sớm
ngày mai, ta đưa ngươi xuống núi, tối hôm nay ngươi hãy nghỉ ngơi cho
thật tốt đi" nói xong hắn cất bước rời đi.
Tuyết Ninh đột nhiên kêu lên: "Chờ một chút" Dạ Mị đột nhiên quay đầu lại, cho là Tuyết Ninh thay đổi chủ ý.
Chỉ thấy Tuyết Ninh cười nói: "Mị. Trước khi ta đi, ngươi có thể gỡ mặt nạ
xuống, có được không?" giọng nói nhẹ nhàng, tràn ngập tò mò.
Dạ Mị tính trẻ con, liền lui về sau một bước: "Ngươi thật muốn xem"
Tuyết Ninh cười gật đầu
"Muốn xem dung mạo của Bổn Các Chủ. Tốt lắm, ngươi gả cho Bổn Các Chủ, thì ta sẽ cho ngươi nhìn"
"Tốt, bản cô nương không cần nhìn nữa"
Dạ Mị xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: " Bổn Các Chủ sợ ngươi gặp qua
khuôn mặt đẹp trai của Bổn Các Chủ, lại tự ti mặc cảm, không dám ra
ngoài cửa gặp người khác nữa."