Lãnh Nguyệt Hàn vẫn chưa tỉnh lại, Tuyết Ninh nằm ở trên giường, cứ như vậy
lẳng lặng ngắm nhìn hắn. Tắc Bắc đứng ở bên cạnh để tiện cho việc hầu hạ Tuyết Ninh.
Nghĩ lại sáng hôm nay khi Tuyết Ninh nhìn thấy Vân
Mộc Trần thì trong lòng nàng cũng không có quá nhiều vui mừng cùng cảm
xúc gì khác, ban đầu nàng không ngại dính thân vào nguy hiểm để dò xét
hắn, giờ đây nàng chợt nhận ra bản thân mình thật ngây thơ.
Đột
nhiên trong nháy mắt, Tuyết Ninh hoàn toàn hiểu ra Vân Mộc Trần không
phải là Vân Thiên, bản thân nàng không nên mộng tưởng về hắn nữa, giờ
phút này nàng chỉ hy vọng Lãnh Nguyệt Hàn sẽ nhanh chóng tỉnh lại,
Nửa đêm trong giấc mộng, Tuyết Ninh thường xuyên mơ thấy cảnh Lãnh Nguyệt
Hàn lúc ở bãi săn khi hắn hướng về phía Dạ Mị lạnh lùng nói: "Để hoàng
hậu của trẫm xuống" . Đúng, nàng chính là hoàng hậu của Lãnh Nguyệt Hàn.
Lúc Tắc Bắc đi vào, liền nhìn thấy Tuyết Ninh ôm Lãnh Nguyệt Hàn đang hôn
mê đến ngơ ngẩn người, Tắc Bắc nhẹ giọng kêu: "Nương nương, Thượng Quan
đại nhân tới" Lúc này đây Tuyết Ninh mới phục hồi lại tinh thần.
Thượng Quan Thiên Dật đi vào trong điện, bất đắc dĩ than thở: "Hàn, hôm nay thế nào?"
Tuyết Ninh vẻ mặt bình tĩnh: "Vẫn là như cũ"
"Ngày mai sẽ là đêm trăng tròn, Huyết Chú của Hàn sẽ phát tác, đến lúc đó chỉ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của Thái hậu, hai ngày nay muội đã vất vả
rồi, hôm nay hãy đi nghỉ ngơi thật cho tốt đi, ngày mai sẽ rất mệt mỏi
đấy"
Tuyết Ninh lắc đầu, không biết nên nói câu gì, chỉ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.
Cho đến nửa đêm Tuyết Ninh vẫn không ngủ được, chẳng biết tại sao, nàng có
cảm giác sẽ có một việc gì đó nghiêm trọng sẽ xảy đến, ai ngờ đột nhiên
Lãnh Nguyệt Hàn phát ra những tiếng kêu khổ sở.
Tuyết Ninh vội
vàng đứng dậy, đỡ lấy Lãnh Nguyệt Hàn: "Hoàng thượng ngươi đã tỉnh, có
chỗ nào không thoải mái?". Ai ngờ Lãnh Nguyệt Hàn căn bản không nghe
thấy lời Tuyết Ninh nói, chỉ ôm đầu đau dữ dội, sau đó cả người đều co
quắp lại.
Tuyết Ninh trong lòng cả kinh, chẳng lẽ huyết chú mà
Thượng Quan Thiên Dật từng nói trước đó đang phát tác, còn chưa phản ứng kịp, Lãnh Nguyệt Hàn bắt đầu lăn lộn ở trên giường, sau đó liền không
ngừng khạc ra máu tươi.
Giờ phút này Tuyết Ninh hết sức hốt hoảng: "Tắc Bắc, nhanh mời Thượng Quan Đại nhân đến đây"
Tuyết Ninh ôm lấy Lãnh Nguyệt Hàn, chỉ thấy Lãnh Nguyệt Hàn miệng đầy máu,
đang cố gắng mở mắt nhìn Tuyết Ninh, hắn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng
của Tuyết Ninh , muốn đưa tay chạm vào gương mặt của nàng, nhưng đau đớn ùa tới, Lãnh Nguyệt Hàn trừ khạc ra máu, muốn nói cũng không thể nói
ra.
Tuyết Ninh ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt Hàn nhanh chóng kêu lên: "Lãnh Nguyệt Hàn, ngươi kìm chế một chút, Thượng Quan
Thiên Dật rất nhanh sẽ tới đây"
Thế nhưng Lãnh Nguyệt Hàn bỗng
muốn cắn đầu lưỡi của mình, Tuyết Ninh sợ hắn bị thương, không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp đem cánh tay của nàng nhét vào trong miệng Lãnh Nguyệt Hàn.
Lãnh Nguyệt Hàn chợt dùng sức cắn bị thương cánh tay trắng
như tuyết của Tuyết Ninh, nàng cau mày, sợ rằng chỗ hắn cắn đã ra máu,
chẳng biết tại sao, Tuyết Ninh cảm giác Lãnh Nguyệt Hàn như đang hút máu của nàng, vẻ mặt hắn đang từ từ dịu lại.
Tuyết Ninh thầm nghĩ
Chẳng lẽ máu của nàng, có thể làm chậm lại sự đau đớn của Lãnh Nguyệt
Hàn. Lôi Kình nghe thấy có tiếng động liền chạy vào trong điện thì nhìn
thấy Lãnh Nguyệt Hàn đang cắn cánh tay Tuyết, không ngừng cắn mút thỏa
thích.
Hình như máu không đủ, trong đầu Tuyết Ninh chợt lóe lên
một ý nghĩ, cao giọng gọi: "Lôi Kình, cầm kiếm tới cho Bổn cung " Lôi
Kình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩn người ngay tại đó.
"Nhanh lên, Đưa kiếm cho Bổn cung" Lôi Kình đành lấy đoản kiếm tùy thân bên người đưa cho Tuyết Ninh.
Tuyết Ninh hài lòng nhận lấy kiếm, không chút do dự tự rạch một đường vào
cánh tay trắng như tuyết của mình, máu tươi xông ra, Lãnh Nguyệt Hàn
hình như ngửi thấy được mùi máu tươi, buông cánh tay Tuyết Ninh ra, rời đến miệng vết thượng trên cổ tay Tuyết Ninh.
Lôi Kình không thể
tin nổi nhìn chằm chằm Khương Tuyết Ninh, chỉ thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh đang nhìn Lãnh Nguyệt Hàn thỏa thích hút máu tươi của mình.
Lúc Tắc Bắc cùng Thượng Quan Thiên Dật và Vân Mộc Trần đi vào, liền nhìn
thấy cảnh tượng như vậy, Tuyết Ninh đem Lãnh Nguyệt Hàn ôm vào trong
ngực, còn Lãnh Nguyệt Hàn an tĩnh hút máu thỏa thích trên cổ tay Tuyết
Ninh.
Trên Long Sàng cùng với y phục của hai người tất cả đều là một màu đỏ tươi của máu, làm người khác thấy trong lòng run sợ.
Tuyết Ninh nhìn thấy Thượng Quan Thiên Dật đã tới, gương mặt tái nhợt yên tâm mỉm cười, nàng dần chìm vào trong bóng tối.