Ngay lặp tức Tắc Bắc chạy đến đỡ lấy Tuyết Ninh, nhanh tay điểm mấy huyệt
đạo trên người nàng, lúc này đây máu tươi mới ngừng chảy.
Thượng
Quan Thiên Dật đi đến bên cạnh Lãnh Nguyệt Hàn, đưa tay lên bắt mạch cho hắn, không thể tin được điều mình thấy khi bắt mạch cho Lãnh Nguyệt
Hàn, Thượng Quan Thiên Dật thử lại mấy lần nhưng kết quả vẫn như thế.
Mạch tượng cho thấy Huyết Chú đã được kiềm chế
Thượng Quan Thiên
Dật hết nhìn Tuyết Ninh, lại quay sang nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, hắn giống
như đứa trẻ, ôm chầm lấy Lôi Kình vui mừng nói: "Lôi Kình, độc trên
người của hoàng thượng đã được kiềm chế. Không ngờ dùng máu người có thể kiềm chế độc tính trong người hoàng thượng"
Lôi Kình cùng Tắc
Bắc trong lòng không khỏi vui mừng, như vậy từ nay chủ nhân sẽ không bị
giày vò chết đi sống lại nữa, nhưng là bây giờ còn một việc đáng lo lắng hơn, Tắc Bắc gấp gáp nói: "Quốc sư, ngươi tới xem nương nương người bị
làm sao vậy?"
Thượng Quan Thiên Dật lúc này mới phản ứng lại, chạy vội tới trước giường.
Tuyết Ninh bởi vì mất máu quá nhiều nên ngất đi còn độc tính của Lãnh Nguyệt
Hàn đã được kiềm chế, giờ chỉ cần đợi hắn tỉnh lại là được.
Khi
Lãnh Nguyệt Hàn tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tuyết Ninh, hắn nhìn đến vết thương trên cổ tay cùng cánh tay của nàng, nhớ ngày hôm qua khi Huyết Chú của hắn phát tác, hắn đã cắn vào cánh
tay Tuyết Ninh, lần đầu Lãnh Nguyệt Hàn biết thì ra máu của người cũng
thơm đến vậy.
Khi đó Lãnh Nguyệt Hàn cũng không có cảm giác được
sự đau đớn đến với mình nữa, chỉ là hắn mê luyến cái mùi vị kia, một mực không muốn rời xa .
Lúc Tắc Bắc đi vào nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn đã tỉnh: "Quốc sư, Lôi Kình, các ngươi mau tới, hoàng thượng đã tỉnh"
Thượng Quan Thiên Dật mang theo Lôi Kình còn có Vân Mộc Trần vội vã đi vào,
Lãnh Nguyệt Hàn cau mày thanh âm khàn khàn: "Nhỏ giọng một chút, trẫm
không có việc gì"
Quay sang phân phó Thượng Quan Thiên Dật: "Đỡ
trẫm ra bên ngoài" . Thượng Quan Thiên Dật cùng Lôi Kình lập tức tới đỡ
Lãnh Nguyệt Hàn ra ngoài điện để hắn ngồi vào Long Ỷ.
Tắc Bắc
bưng nước lên, Lãnh Nguyệt Hàn uống hết mấy ngụm nước, thanh âm khàn
khàn nói: "Đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Thiên Dật đem tất cả sự
tình nói cho Lãnh Nguyệt Hàn biết.
Lãnh Nguyệt Hàn không nghĩ
tới, Khương Tuyết Ninh sẽ không chút do dự cắt đứt cổ tay của mình để
cứu hắn, trong lòng tràn đầy cảm giác kỳ lạ.
"Nếu hoàng thượng đã tỉnh lại, vậy tại hạ an tâm, tại hạ không quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi, xin cáo từ trước"
Lãnh Nguyệt Hàn không nói lời nào, Thượng Quan Thiên Dật vỗ vai Vân Mộc Trần nói: "Đa tạ thái tử mấy ngày nay đã giúp đỡ" Vân Mộc Trần cười một
tiếng, hướng về phía Lãnh Nguyệt Hàn cùng Thượng Quan Thiên Dật ôm quyền xoay người rời đi.
"Hàn, ngươi định làm như thế nào, ta thật sự không nghĩ tới thì ra máu người có thể kiềm chế được độc tính của Huyết Chú"
Mặc dù vẻ mặt Lãnh Nguyệt Hàn vẫn còn tái nhợt, nhưng không giảm chút nào
khí phách vương giả của hắn, lạnh lùng nói: "Lấy tĩnh chế động, tối hôm
nay vẫn đến chỗ Thái hậu xin thuốc, không nên đả thảo kinh xà, hơn nữa
không thể để cho lão yêu bà đó biết chuyện này" Giọng nói tràn đầy thù
hận, hắn rốt cuộc không cần hướng phía lão yêu bà như chó vẩy đuôi mừng
chủ nữa rồi.
"Thuộc hạ tuân lệnh"
Khi tất cả mọi người đã
lui xuống, Lãnh Nguyệt Hàn ngồi ở bên giường nhìn gương mặt tái nhợt của Tuyết Ninh, trong đầu đang nhớ lại, lúc hắn tưởng chừng không chống đỡ
nổi muốn cắn lưỡi, thì Tuyết Ninh không do dự mà đem cánh tay đưa tới
miệng hắn.
Nhìn cổ tay Tuyết Ninh đã được băng lại, lại nhìn xung quanh y phục của bọn đã bị nhuốm đỏ, không biết là máu của người nào,
khắp nơi đều là màu đỏ.
Ban đêm, dưới sự phối hợp của Lãnh Nguyệt Hàn cùng Thượng Quan Thiên Dật, hai người thành công lừa gạt được Thái hậu.