Lãnh Nguyệt Hàn nắm tay Tuyết Ninh thật chặt, dọc đường đi không hề nói câu
nào, ngay cả các cung nhân vấn an cũng không để ý đến, Tuyết Ninh biết
Lãnh Nguyệt Hàn đang rất tức giận, nàng ở trước mặt đông người cho hắn
cắm sừng, lại còn không mở miệng ra nói chuyện, trong lòng nàng thầm
nghĩ: Chắc chắn là không tránh được bị xử phạt rồi.
Cứ như vậy nàng bị Lãnh Nguyệt Hàn kéo về điện Cần Chính, bàn tay Lãnh Nguyệt Hàn nắm tay Tuyết Ninh cũng chưa từng buông ra.
Lãnh Nguyệt Hàn kéo Tuyết Ninh vào trong điện Cần Chính, hắn cứ đứng đó đưa
lưng về phía Tuyết Ninh, hắn không nói chuyện cũng không bỏ tay Tuyết
Ninh ra. Tuyết Ninh không hiểu hắn có ý gì, nàng vừa định mở miệng nói
chuyện thì giọng nói lạnh lùng không mang theo bất kì tình cảm nào của
Lãnh Nguyệt Hàn vang lên:” Vân Thiên là ai?”. Tuyết Ninh không nghĩ tới
hắn sẽ hỏi thế, nàng cố làm cho giọng của mình bình thường trở lại,
nói:” Một bằng hữu đã chết”
Lời này vừa nói ra, Lãnh Nguyệt Hàn
quay đầu lại không thể tin nhìn Tuyết Ninh, lạnh lùng hỏi:” Một người
bạn? Đáng để ngươi rơi lệ? Đáng để ngươi không để ý mặt mũi của Trẫm mà
ôm người bằng hữu đó”. Vừa nói vừa tiến lên trước ép Tuyết Ninh phải lùi về phía sau, ánh mắt âm lãnh.
Đến khi Tuyết Ninh đã lui đến
tường không còn chỗ để lùi nữa, nàng mới ngẩng đầu nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, chỉ thấy hắn vươn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt nàng:” Một người bằng hữu có thể khiến ngươi rơi lệ vì hắn”. Nói
xong cứ như vậy nhìn Tuyết Ninh.
Tuyết Ninh ngơ ngác nhìn Lãnh
Nguyệt Hàn, nàng không biết vẻ mặt thống khổ này của hắn là vì ai. Mới
vừa rồi còn tức giận như vậy, giờ lại thống khổ đau đớn, nàng chỉ có thể cứ như vậy nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, người đàn ông này thâm sâu khó lường,
nàng căn bản không thể nhìn thấu hắn.
Tuyết Ninh né tránh ánh mắt trầm thống của hắn, nhìn về phía khác nói:” Nô tì thất lễ, xin Hoàng
Thượng trách phạt”. Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên buông Tuyết Ninh ra” Ha
ha..”. Hắn bi thương cười xoay người đi, chỉ trong nháy mắt khi quay đầu lại, trong mắt hắn đã không còn chút tình cảm nào nhìn Tuyết Ninh hói:” Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”
Tuyết Ninh không biết vi sao Lãnh
Nguyệt Hàn hỏi thế, nàng hỏi lại hắn:” Nô tì không biết vì sao Hoàng
Thượng vì sao lại hỏi vậy, nô tì là Khương Tuyết Ninh”. Lãnh Nguyệt Hàn
khinh thường cười lạnh nói:” Khương Tuyết Ninh? Ngươi không phải, cả
nước Nguyệt Lạc này đều biết, Khương Tuyết Ninh từ nhỏ đã bị Khương gia
vứt bỏ, nhiều năm như vậy, người người đều tránh nàng như tránh rắn độc, nàng càng chưa bao giờ ra khỏi cửa lớn Khương gia, nếu ngươi là Khương
Tuyết Ninh thì làm sao ngươi lại biết nhiều người như vậy, ngươi biết
nhiều như vậy là ai dạy?”
Lãnh Nguyệt Hàn nói xong nhìn Khương
Tuyết Ninh chờ đợi câu trả lời, Tuyết Ninh đột nhiên cười nhưng không
nói bất kì lời nào, Lãnh Nguyệt Hàn hỏi lại:” Nói, ngươi rốt cuộc là
ai?”. Tuyết Ninh nói:” Ta là Khương Tuyết Ninh”. Giọng nói của nàng
không hề có một chút tình cảm nào, ngoài những lời này ra nàng không nói thêm gì nữa.
Lãnh Nguyệt Hàn hừ lạnh nhìn Tuyết Ninh nghiêm túc
nói:” Ngươi không thừa nhận cũng không sao, trẫm mặc kệ ngươi là ai
nhưng trẫm muốn ngươi nhớ từ nay trở đi ngươi chính là Khương Tuyết
Ninh, là Hoàng Hậu nước Nguyệt Lạc của ta”. Ánh mắt của hắn rất chuyên
chú, trong một khắc đó trong mắt của hắn không có sự lạnh lùng hay cừu
hận mà chỉ có bóng dáng của Tuyết Ninh
Tuyết Ninh cười khổ một
tiếng nói:” Kể từ ngày vào cung, nô tì đã nhớ, không cần Hoàng Thượng
phải nhắc nhở”. Lãnh Nguyệt Hàn nói:” Nhớ? Nếu ngươi thật sự nhớ thì hôm nay cũng sẽ không làm trẫm khó chịu, mặc kệ là trẫm có thích ngươi hay
không thì ngươi cũng không có quyền thích người khác, ngươi chỉ có thể
thuộc về trẫm”, thanh âm nói không ra bất đắc dĩ cùng bi thương.
Tuyết Ninh quật cường trả lời lại:” Tuyết Ninh chỉ thuộc về bản thân mình,
không thuộc về bất kì kẻ nào”. Lãnh Nguyệt Hàn tức giận, giơ tay lên
muốn tát Tuyết Ninh một cái nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa đánh xuống
thì lại dừng lại, hắn nhìn Tuyết Ninh đang tươi cười rồi còn gương mặt
quật cường đó, hắn không nỡ xuống tay, hắn đột nhiên dùng sức kéo Tuyết
Ninh vào trong ngực.
Tuyết Ninh cười nhìn bàn tay Lãnh Nguyệt Hàn đang hạ xuống, cũng được, đánh đi, cũng đồng thời giúp nàng thanh tỉnh
một chút, ai ngờ một giây kế tiếp lại bị Lãnh Nguyệt Hàn ôm vào trong
ngực, nàng càng giãy giụa thì lại càng bị ôm chặt hơn, chỉ nghe Lãnh
Nguyệt Hàn bi thương nói:” Ninh Nhi, hứa với trẫm, có thể không rơi lệ
vì nam nhân khác không?”. Trong một khắc đó, Tuyết Ninh cảm thấy trong
lòng chấn động, nàng chưa từng hốt hoảng như vậy.
Lãnh Nguyệt Hàn thấy Tuyết Ninh không nói gì liền buông nàng ra, lấy bàn tay lạnh lẽo
đầy vết chai của mình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tuyết Ninh, gương mặt
hắn đầy vẻ dịu dàng. Tuyết Ninh mở miệng nói:” Hoàng Thượng…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Lãnh Nguyệt Hàn cắt đứt, hắn dịu dàng nói:”
Trẫm mặc kệ bây giờ nàng có thích trẫm hay không nhưng trẫm biết, một
ngày nào đó, trẫm sẽ đi vào lòng của nàng, một ngày nào đó trẫm sẽ thấy
nàng chỉ vì trẫm mà rơi lệ”.
Tuyết Ninh khẽ mở đôi môi mỏng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì hết, hết thảy đều đang thay đổi, nàng đã
phân không rõ cái gì là thật, cái gì là giả nữa.