“ Ninh Nhi không cần lo lắng, chuyện ngày hôm nay trẫm sẽ nghĩ cách giải
quyết để những đại thần kia không dị nghị gì nữa”. Lãnh Nguyệt Hàn bình
tĩnh nói, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Tuyết Ninh nói:”
Là nô tì thất lễ, Hoàng Thượng trách phạt là phải”. Nàng thật không quen đối mặt với một Lãnh Nguyệt Hàn như vậy, nàng tình nguyện Lãnh Nguyệt
Hàn trở về làm một quân chủ vô tình lãnh khốc như trước kia cũng không
cần hắn đối xử dịu dàng với nàng như thế này, nàng căn bản không biết
hắn muốn làm gì, Thích nàng sao? Những lời như thế nàng sẽ không ngu
ngốc mà tin tưởng.
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh bất đăc dĩ
nói:” Ninh Nhi, sao nàng cứ thích trẫm phạt nàng vậy? Như vậy cũng được, trẫm phạt nàng tối nay cùng trẫm đi tham gia bữa tiệc tẩy trần cho thái tử nước Vân Thủy”. Tuyết Ninh không thể tin được nhìn Lãnh Nguyệt Hàn…
Lãnh Nguyệt Hàn giả bộ tức giận nói:” Trẫm không phải người có lòng dạ hẹp
hòi đến vậy, huống hồ trẫm đối với mình rất có lòng tin, trẫm sẽ không
thua bất kì nam nhân nào”. Giọng nói của Lãnh Nguyệt Hàn tràn đầy tự
tin, không hiểu sao Tuyết Ninh rất muốn cười, Lãnh Nguyệt Hàn lúc này
giống như một đứa bé đang tranh thủ tình cảm vậy.
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh, giọng điệu mang theo cảnh cáo nói:” Hy vọng Hoàng Hậu
thân ái của trẫm tới lúc đó không nhào vào lòng người khác, nếu không
đến lúc đó trẫm không dám đảm bảo tính khí của trẫm còn có thể tốt như
vậy hay không”. Nói xong nhìn chằm chằm Tuyết Ninh gằn từng chữ:” Lần
sau không được như vậy nữa”.
Tuyết Ninh nhẹ nhàng gật đầu nói:”
Nô tì không dám”, trong lòng thầm nghĩ: Lần sau mình sẽ không phạm sai
lầm như vậy nữa, bây giờ mình là Tuyết Ninh, không còn là Nguyệt Lạc, ở
đây cũng không có Vân Thiên, nhiệm vụ quan trọng nhất của mình hiện tại
là diễn tốt vai Hoàng Hậu này, ban đầu mình đáp ứng giúp đỡ Thái Hậu để
đổi lấy tự do của mình nhưng bây giờ hết thảy tựa như đang thay đổi.
Nàng đón nhận Tắc Bắc, trong lúc vô tình nàng đã xem Tắc Bắc là bằng hữu của mình, còn quen biết Thượng Quan, một bằng hữu mà nàng có thể thổ lộ tâm tình, còn có Lãnh Nguyệt Hàn không hiểu sao lại dịu dàng như vậy, ở
trước mặt nàng hắn không phải là một kẻ lạnh lùng vô tình cũng không
phải là một Hoàng Đế cao cao tại thượng. Bây giờ ở trước mặt nàng Lãnh
Nguyệt Han một chút cũng không giống Hoàng Thượng, hắn càng ngày càng
giống một người đàn ông bình thường. Nàng không khỏi cười nhạo chính
mình trong lòng còn quá nhiều vướng bận, nàng đã không còn là sát thủ
Nguyệt Lạc, không biết như vậy là tốt hay là không tốt.
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh thất thần trước mặt mình không khỏi cười yếu ớt, xem ra sức quyến rũ của hắn quả không nhỏ.
Tuyết Ninh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên bị Lãnh Nguyệt Hàn hôn trộm một cái, nàng đột nhiên thanh tỉnh lại, chỉ thấy Lãnh
Nguyệt Hàn đang nhìn mình, cả người thoạt nhìn tuấn mĩ vô cùng.
Lãnh Nguyệt Hàn ghé vào tai Tuyết Ninh nhẹ giọng nói:” Ninh Nhi, nàng biết
không, trên người nàng có một sức hút đặc biệt, để cho mọi người không
kìm được muốn đối tốt với nàng”. Tuyết Ninh im lặng không nói gì.
Hiện tại Tắc Bắc đã muốn bảo vệ Khương Tuyết Ninh, Phúc công công thì luôn
nói giúp cho Tuyết Ninh, Thượng Quan Thiên Dật càng thêm che chở cho
nàng, Lãnh Nguyệt Hàn cũng không biết tại sao, nàng không cho bọn họ bất kì ân huệ gì nhưng tại sao tất cả mọi người đều muốn đối xử tốt với
nàng, chẳng lẽ đây là sức quyến rũ đặc biệt của nàng.
“ Ha ha…”
Lãnh Nguyệt Hàn cười khẽ:” Ninh Nhi, nàng nghỉ ngơi trước đi, đợi đến
lúc dạ tiệc bắt đầu trẫm sẽ tới đón nàng, bây giờ trẫm sẽ đi gặp mấy lão già kia”.
Lãnh Nguyệt Hàn đi ra khỏi điện Cần Chính, Phúc công công và Lôi Kình thấy
vậy liền tiến lên đón, thấp giọng nói:” Hoàng Thượng”. “ Mấy lão già kia thế nào?”, giọng nói lạnh lùng so với vừa rồi cứ như hai người vậy.
Phúc công công nói:” Đã trở về phủ”. Lãnh Nguyệt Hàn hừ lạnh nói:” Bảo
Thượng Quan Thiên Dật đến Ngự thư phong gặp trẫm”. Phúc công công cung
kính đáp:” Vâng”. Hiện tại Lôi Kình ngoài mặt là thị vệ thân cận của
Lãnh Nguyệt Hàn, thống lĩnh thị vệ, hết thảy đều là do Thượng Quan Thiên Dật an bài để hắn bảo vệ cho Lãnh Nguyệt Hàn.