Tin báo về việc tướng quân Đại Tần xoay chuyển cục diện cuộc chiến và lời
thỉnh cầu đàm phán của Đông Hạ tới Thượng Kinh, Hoàng đế đang uống canh
tổ yến, vừa xem và cười hì hì gật đầu, sau đó nhìn thấy một dòng chữ nhỏ ở cuối thư, không chịu được sự kích động, lại phun hết lên người Hoàng
Quý Phi, người được ông ta sủng ái nhất. Hoàng thượng đập bàn mà hét:
“Đi… hự hự, đi tóm cái tên khốn Nam Bình Quận Vương… hự hự lại đây!”.
Hoàng Quý Phi không để ý đến việc lau nước tổ yến trên mặt đi, vội vàng đấm lưng cho ông ta, dịu giọng: “Thánh thượng bớt giận”.
Từ sau khi Diệp Chiêu xuất chinh, Hạ Ngọc Cẩn ngày nào cũng lo lắng không
yên. Đang tuần phố, bỗng nhiên bị bảy tám thị vệ đưa vào trong cung,
nhìn thấy Hoàng bá phụ đang cầm tờ quân báo, sắc mặt đen như đít nồi,
không ngừng lo lắng suy đoán: Chắc không phải là vợ cậu bị thương nặng
hay chết trận chứ? Nghĩ tới điều này, cậu vô cùng đau khổ, suýt nữa thì
khóc.
Hoàng đế im lặng hồi lâu không nói gì cả, chỉ tức giận nhìn vào khuôn mặt như hoa như ngọc của cậu ta, chỉ hận một điều là không
thể nhìn Quận Vương thành quận chúa, nhìn đứa con của Quận Vương Phi
chuyển vào bụng của Quận Vương. Đáng tiếc bất kể ông ta nhìn bao lâu,
Quận Vương vẫn là Quận Vương có cái đó, cuối cùng thở dài một cái, chán
nản ngồi xuống: “Trời không phù hộ Đại Tần rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn kiên cường sụt sịt mũi, mắt đỏ hoe, cố ghìm nước mắt nói: “Hoàng bá phụ, có
phải là vợ con xảy ra chuyện gì không? Người cứ nói thẳng ra đi ạ”.
Hoàng đế buồn bã nói: “Đại tướng quân binh mã thiên hạ của trẫm, trước trận chiến lại có thai…”.
Hạ Ngọc Cẩn thương cảm nói: “Sinh tử vô thường, có thai cũng là…”.
Xung quanh im lặng.
“Khoan đã, có thai? Vợ con?”. Mất một lúc, Hạ Ngọc Cẩn mới tỉnh ngộ, vô cùng
kích động, nếu không phải là trong đầu còn có một chút tỉnh táo, nhớ tới quân thần có sự khác biệt thì cậu ta nhất định đã lao tới ôm lấy cổ
Hoàng thượng mà hò hét. Bây giờ cậu ta vẫn đứng im một chỗ, hai cái chân giống như bị khóa chặt lại, không quan tâm đến hình tượng liền vò đầu
bứt tai, vặn đi vặn lại, cái mồm cười ngoác gần như đến mang tai, chỉ có duy nhất đôi mắt đẹp đó có thần, đang nhìn chăm chăm vào tờ quân báo
trên tay đối phương, không dám tin liền hỏi: “Con có con thật sao?”.
Hoàng đế thấy bộ dạng ngớ ngẩn của cậu ta, cơn hỏa khó khăn lắm mới dập được
lại bùng lên. Vô cùng tức giận, ông ta tiện tay cầm cái nghiên mực lên
ném đi, mực bắn tung tóe, bọn thái giám và cung nữ mắt nhìn mũi, mũi
nhìn ngực, không ai dám động đậy, đồng tình nghe Hoàng thượng chửi rủa
Quận Vương thậm tệ: “Khốn nạn! Sớm không mang thai, muộn không mang
thai, bây giờ mới mang thai, nhà ngươi đã làm cái trò gì vậy?! Cố tình
gây thêm rắc rối cho triều đình! Người đâu! Chuẩn bị phản cho ta!”.
Đại quân đang thắng lợi, chủ soái lại có thai.
Giống như một thợ săn đang chuẩn bị đi săn, thời tiết ủng hộ, dã thú béo tốt, thương nhân thu mua da thú đã ôm sẵn đống tiền chuẩn bị đưa cho, mọi
việc chuẩn bị đã xong, chỉ thiếu gió đông. Nhưng trước khi đi thì lại bị thương ngón tay! Giương cung không được, tự nhiên phá hỏng hết mọi
việc.
Diệp Chiêu không ở trước mặt.
Sự tức giận đầy bụng của Hoàng thượng, chỉ có một người gánh chịu.
Con là do cái tên khốn này tạo ra.
Không đánh hắn ta thì đánh ai.
Thị vệ chần chừ bước lên trước lôi Hạ Ngọc Cẩn vẫn còn đang cười ngờ
nghệch, từ từ đi về phía dưới, cứ một bước lại quay đầu lại. Thái giám
phụ trách giám hình bối rối hỏi: “Đánh với tội danh gì ạ?”.
Lữ
công công trong lòng nghĩ ngợi, bước lên trên, nhỏ giọng đề xuất với
Hoàng thượng: “Nên đánh! Quá nên đánh! Nam Bình Quận Vương lại để Quận
Vương Phi có thai! Rõ ràng là tội không thể tha! Dù thế nào cũng phải
chịu trách nhiệm chứ?!”.
Lời vừa nói ra, không những mọi người suýt nữa ngất, đến cả Hoàng thượng cũng muốn phun ra.
Hạ Ngọc Cẩn trên đường bị kéo đi, vẫn còn đang hưng phấn gào thét: “Con
chịu trách nhiệm! Con bảo đảm chịu trách nhiệm! Đứa con trong bụng vợ
con là của con! Không sai!”.
Vì người đàn ông làm vợ mình có thai mà bị đánh, thực sự quá là hôn quân!
Hoàng đế thấy mình không đúng lắm, vội vàng kiềm chế sự tức giận, bảo thị vệ
dừng lại, cố gắng moi móc trong tâm trí để tìm lý do khác.
Đáng
tiếc Hạ Ngọc Cẩn gần đây lại rất biết điều, không trêu ghẹo con gái nhà
lành, không uống rượu hoa, không gây loạn lung tung, không vào sòng bạc
lầu xanh, không có trốn việc lười biếng. Hàng ngày đều nghiêm chỉnh đến
Viện tuần sát, cùng với lão Đầu Dê đi tuần phố, dẹp hết bọn ác bá ăn
chơi, vài ngày lại đến thỉnh an ở An Vương phủ. Thỉnh thoảng còn vào
cung kể chuyện cười cho Thái hậu, về nhà đóng cửa không ra ngoài, đến
kịch cũng không nghe…
Ông ta nghĩ hết ba canh giờ, thực sự không
nghĩ ra lý do nào để đánh người, đành miễn cưỡng tóm cậu ta lại, trên
khuôn mặt cương nghị lại nặn ra một nụ cười dịu dàng, dặn dò: “Binh
hoảng mã loạn, vợ ngươi lại vì nước ra trận, ngươi phải có sự chuẩn bị
tâm lý. Cái thai này của cô ấy không dễ giữ, nếu nhỡ có gì, thì cũng là
hy sinh vì quốc gia. Ngươi phải ngoan ngoãn giữ gìn, không được uống
rượu gây chuyện, đợi đoàn quân chiến thắng trở về, ta sẽ trọng thưởng
các ngươi. Còn con cái… sau này sẽ có”.
Vấn đề cơ thể bị lạnh của Diệp Chiêu, chưa bao giờ nói ra bên ngoài, chỉ có đại phu, Hạ Ngọc Cẩn và bản thân cô biết.
Còn phụ nữ của Hoàng đế thì lại quá nhiều, con cái cũng quá nhiều. Đối với
việc sinh con mà nói, ông ta vừa không hiểu và cũng không có thời gian
để hiểu. So với việc con trai con gái là việc riêng thì ông ta quan tâm
đến việc quốc gia hưng vong nhiều hơn, đặt mình vào vị trí của người
khác ông ta cũng cho rằng tất nhiên đại bộ phận cũng nên nghĩ như thế.
Ông ta rất tin tưởng Diệp Chiêu sẽ tùy cơ ứng biến. Khi bị ép đến không
còn cách nào khác, sẽ vì thắng lợi của cuộc chiến, sẽ hành động theo
chức trách của tướng quân, từ bỏ đứa con.
Đáng tiếc, ông ta đoán đúng Diệp Chiêu, nhưng lại không đoán đúng cháu mình.
Hạ Ngọc Cẩn còn muốn phản bác.
Hoàng thượng lạnh lùng nói: “Ngươi là con cháu của Hạ gia. Em trai ta cũng là cha của ngươi An Vương trước đây vì Đại Tần mà hy sinh; chị gái ta, cô
cô của ngươi là công chúa Thanh Hoa phải lấy chồng xa; từ khi khai quốc
đến nay, nhẫn nhịn chịu đựng gánh vác trách nhiệm nặng nề, tông thất
hoàng thân vì nước mà hy sinh có biết bao nhiêu người? Ngươi lúc đầu ở
trên Kim Điện, đứng trước văn võ trong triều, vì bảo vệ cho trăm họ, mà
mời Diệp Chiêu xuất trận, bây giờ phải chịu bất kỳ hậu quả nào có thể
xảy ra”.
Hạ Ngọc Cẩn mau chóng bình tĩnh lại, trầm tư một lúc,
rồi thật thà gật đầu: “Dù sao cũng là đứa con đầu tiên của con, nếu có
thể giữ được thì tốt nhất là vẫn nên giữ”.
Hoàng thượng thăm dò: “Nếu không giữ được thì sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn xua xua tay: “Chiến sự ưu tiên, con sẽ không làm những điều mà tổn hại đến danh tiếng của Hạ gia đâu”.
“Thôi về đi”. Hoàng thượng hài lòng. Giải quyết xong được rắc rối lớn này,
ông ta còn phải giải quyết vấn đề lựa chọn quan viên đi đàm phán với
Đông Hạ. Chỉ cần có một tia hy vọng, ông ta rất không muốn lại tốn công
tốn của đánh tiếp, bây giờ nhân lúc danh tiếng Diệp Chiêu đang uy chấn
Đông Hạ, đàm phán sẽ có lợi hơn.
“Khoan đã”. Hạ Ngọc Cẩn vẫn đứng im không chịu đi: “Bất luận là dưỡng thai hay phá, đều rất ảnh hưởng
đến sức khỏe, con muốn gửi cho cô ấy ít đồ bồi bổ, có được không ạ?”.
Hoàng thượng nhìn bộ mặt đáng thương cầu khẩn của đứa cháu mình, do dự một
lúc, trong lòng cũng có chút áy náy, đành cho phép: “Hành động âm thầm,
tránh để tin tức lọt ra ngoài, làm xao động lòng quân, khiến cho Đông Hạ thừa cơ mà tiến công”.
Hạ Ngọc Cẩn liền được voi đòi tiên:
“Hoàng bá phụ, công việc ở Viện tuần sát quá mệt mỏi, lại chịu sự kích
động này, bệnh cũ của con hình như lại tái phát. Để tránh làm cho Thái
hậu và mẹ con lo lắng, có lẽ nên tĩnh dưỡng đầy đủ ạ”.
Hoàng thượng bị cái tên khốn lợi dụng cơ hội này làm cho tức điên lên, đang muốn chửi rủa.
Hạ Ngọc Cẩn lại vô cùng lo lắng: “Con lo cho vợ, đầu óc rối bời, nhỡ trước mặt Thái hậu lại buột miệng…”.
Hoàng thượng quát: “Quan dấu mang nộp lại! Thích làm gì thì làm! Cút! Còn làm loạn nữa thì đánh chết ngươi đấy!”.
Sau khi về nhà, cậu sai người đi nộp quan ấn, sau đó gọi thiếp phòng, trực
tiếp nhét danh sách vào lòng Dương Thị, dặn dò: “Trong ba canh giờ nữa,
phải sắp xếp hết tất cả những thứ trên đó lên xe, lấy xe cũ thất phẩm
quan, bên ngoài không được quá thu hút, cũng không được để người khác
biết”.
Dương Thị nhìn danh sách, chần chừ hỏi: “Đều là đồ xuất hành? Còn có thuốc dưỡng thai? Cậu, người định làm gì đấy?”.
Hạ Ngọc Cẩn ra vẻ thoải mái nói: “Hoàng thượng đã đồng ý mang đồ cho tướng quân, ta phải đích thân mang đi, tối nay sẽ đi”.
Dương Thị kinh ngạc, định nhìn khuôn mặt của Quận Vương gia xem có phải là
cậu ta đang đùa không, nhưng lại thấy Hạ Ngọc Cẩn tìm tới nơi để tiền,
lôi ra một đống ngân phiếu, đặt hết lên trên bàn. Cậu ta ngồi ngay ngắn
trong phòng khách, gọi tâm phúc tới, thần thái nghiêm túc, như đang bày
binh bố trận, lựa chọn kỹ càng những người tùy tùng cùng đi tới Giang
Đông, rồi nói: “Các ngươi đi mời ba bà đỡ có kinh nghiệm nhất ở ngõ Hoa
Mạo Tử, lại cho gọi Lý Đại Lực ở Lý gia trang, Lưu Tam Lang ở Lưu gia
thiết phó, Mao Nhị Hỗn tử sống ở đầu phố Bắc, Mặc tiểu tử thường xuyên
lang thang ở quán rượu phố Nam, Lý Cẩu Nhi, Miêu Tiên Nhi, Hoắc Ngọc
Lang…”. Cậu ta nói một hơi ra đến mười cái tên, chắc nịch phán: “Bất
luận là dùng tiền, dùng uy lực, hay là trói, nhất định phải lôi bọn họ
về đây! Theo ta đi Giang Đông!”.
Cục Xương nghe thấy trợn tròn
mắt: “Người… Lý Đại Lực đó là người chạy vặt thì chẳng sao, thợ rèn cũng không sao, nhưng… hát kịch, ăn trộm, đánh lộn, những người này dẫn đi
Giang Đông, tướng quân liệu có tức giận không?”.
Hạ Ngọc Cẩn trầm ngâm nói: “Lũ khốn ở ngoài đường cũng có cái tốt của lũ khốn, chuẩn bị không thừa, sẽ tốt cho mình thôi”.
Dế Mèn không muốn đi chiến trường một chút nào bèn khẩn cầu nói: “Quận
Vương, người đã như thế, hay là đừng miễn cưỡng ra chiến trường làm gì,
nếu mà An Thái Phi biết, sẽ nói người bất hiếu đấy”.
Hạ Ngọc Cẩn nói: “Bà ấy có cấm không?”.
Dế Mèn lắc đầu.
Hạ Ngọc Cẩn lại hỏi: “Bà ấy có nói không được phép không?”.
Dế Mèn không nói gì.
Hạ Ngọc Cẩn vỗ tay nói: “Vậy thì là cho phép rồi, cái gì mà bất hiếu chứ?”.
Dế Mèn: “Nhưng… nhưng…”. Quá là vô lý.
Hạ Ngọc Cẩn vỗ vỗ vai cậu ta, điềm nhiên nói: “Làm người phải biết tùy cơ ứng biến”.
Dế Mèn chẳng còn cách nào khác, không dám phản kháng lại chủ nhân, đành phải nhận lệnh mà đi.
Mọi người tản đi hết.
Hạ Ngọc Cẩn cúi đầu cười nhăn nhó. Cậu ta chưa bao giờ ra chiến trường,
trong lòng vô cùng lo lắng, yên tĩnh lại mới phát hiện ra đôi bàn tay
không có vết chai sạn nào đang run rẩy. Cậu ta hít sâu một hơi, bỗng
nhiên nắm lại thành hai nắm đấm, mang theo tất cả quyết tâm, đấm mạnh
xuống bàn, để nỗi đau đớn làm tỉnh táo lại đầu óc. Sau đó nhìn về phương Bắc, dùng khẩu khí kiên định để thuyết phục mình: “Ta là đàn ông, ta là nam nhi…”
Nam nhi có thể là đồ thừa, có thể là nghiệp chướng, có thể nhát gan, có thể sợ chết, có thể vô dụng.
Nhưng có vài việc, tuyệt đối không thể lùi nửa bước.
Cứ cho là sức lực không đủ, cũng phải dốc hết sức, dũng cảm đi làm.