Khi đại chiến, bất luận là chủ soái bị thương hay có thai, đều không được để tướng sĩ biết, để tránh ảnh hưởng đến sĩ khí.
Nhân lúc quân Tần đại thắng, sĩ khí như hồng, mọi người đoàn kết một lòng,
Diệp Chiêu cắn chặt răng, hạ quyết tâm, âm thầm che giấu cái bụng của
mình, cầm lấy đao, nhảy lên ngựa, mạo hiểm xuất chinh hai lần, chủ yếu
là chỉ huy, không dám trung phong, cẩn thận bắn vài mũi tên, cứ hết mũi
tên này lại đến mũi tên khác. Tuy Giang Đông núi nhiều đất rộng, nhưng
dễ thủ khó công, chinh phạt nhiều lần mà không hạ được. Quân Đông Hạ
thấy tướng quân cầm đao, những nơi đã đi qua, đều khiếp sợ lo lắng. Sau
khi trở về tình trạng không ổn định của cái thai trong bụng cô, lại
khiến Lão Vương quân y lo lắng không yên.
“Thôi đừng giữ nữa?”.
Quân y Tiểu Vương tính tình thẳng thắn, có gì nói đấy: “Thế cục bây giờ e là nhất thời không thể kết thúc ngay được, sau năm sáu tháng nữa, cái
bụng cũng không thể giấu được. Lúc đầu người nói tự tin như thế, đánh
trận hay như thế, bây giờ lòng quân Đại Tần đều dựa vào người, nếu người ngã xuống, lòng quân cũng gục theo. Càng đừng nói đến quân Đông Hạ biết được tin người có mang không tiện hoạt động sẽ thừa cơ tiến công, cho
dù may mắn đánh lùi được quân địch, nhưng người cũng không thể ra tiền
tuyến với cái bụng to hơn nữa, hay bỏ đi? Phụ nữ mà, con cái sau này vẫn có được”.
Thu Thủy vội vàng nói: “Anh nói nghe hay lắm, may mà
không phải con của anh! Tướng quân vốn dĩ cơ thể đã bị lạnh, không dễ có thai, nếu cái thai này không giữ được… nhỡ sau này… sau này… lại đánh
một trận tám năm nữa, thì đã hơn ba mươi tuổi rồi, anh muốn người là mẹ
già con cọc à?!”.
Tiểu Vương quân y suýt nữa thì phun ra: “Cô ấy nói cái gì vậy?”.
Thu Thủy tự biết mình lỡ lời, mặt đỏ gay, cứ vặn vặn tà áo không nói gì.
Lão Vương quân y ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Muốn phá cần thuốc hổ
lang, thể chất của tướng quân, thực sự không nên phá thai. Nếu cứ bắt
buộc phá, lại thêm không có điều kiện bồi dưỡng, có thể sau này sẽ không có thai được nữa, hơn nữa, phá thai cũng phải nằm giường…”.
Diệp Chiêu kệ mọi người tranh luận, chẳng nói lời nào, chỉ dịu dàng sờ vào
bụng, cô trước đây chỉ biết cướp đi sinh mạng, cái cảm giác lần đầu tiên cảm thấy một sinh mạng đang đến với mình, thật sự rất ấm áp, rất kỳ
diệu. Lúc ở Quận Vương phủ, ngự y cũng đã giảng giải cặn kẽ về khiếm
khuyết của cô trong việc mang thai, cô biết rất rõ, mất đi cơ hội làm mẹ lần này, là có thể mất đi mãi mãi. Vì thế, mất một lúc lâu, cô vẫn chần chừ nói: “Bây giờ tình hình chiến sự vẫn chưa ác liệt, thời cơ quyết
đấu vẫn chưa đến, để ta nghĩ đã”.
Thiên tính tình yêu của người mẹ và đại nghĩa nước nhà, chỉ có thể nghiêng về một phía.
Được mất, được mất, có được có mất.
Hai con chữ nhẹ tựa lông hồng, nhưng lại nặng ngàn cân, đè nén khiến người ta không thể thở được.
Đông Hạ, tin thắng trận chuyển tới, Đông Hạ Vương vô cùng vui mừng, từ lâu
đã chuyển chỗ ở, dẫn đại quân, cắm chiếc lều đỉnh vàng ở biên giới giữa
Đông Hạ và Đại Tần, lúc nào cũng có thể hỗ trợ Hoàng tử Y Nặc tấn công,
lại dễ dàng tiến vào hoàng cung ở kinh thành, rồi sống một cuộc sống xa
hoa mà ông ta đã hằng mơ ước từ lâu. Vương phi Lạp Lạp Đồ Nhĩ tính tình
chất phác, không thích ghen tị, xứng đáng danh hiệu chủ mẫu thiên hạ.
Trắc phi Hách Nhĩ Lạp gia thế quyền lực, phong làm Hoàng Quý Phi cũng
không lấy gì là quá lắm, còn những trắc phi còn lại phong phi hết. Còn
về tiểu mỹ nhân Diệp Liễu Nhi, quốc sắc thiên hương, vừa hát hay lại múa giỏi, lại có thể hiểu được ý người khác, thích thì thích thật, nhưng
đáng tiếc là xuất thân thấp hèn, có thể phong làm tần, rồi lấy thêm vài
mỹ nữ quý tộc tông thất của Đại Tần vào cung, yêu thương chiều chuộng,
cũng coi là an ủi lòng dân Đại Tần.
Đáng tiếc, một bức thư tiền tuyến báo về đã phá vỡ hết dự tính của ông ta.
Đông Hạ Vương tức giận hất Liễu Tích Âm đang bóc nho hầu hạ ở bên cạnh ra,
rồi đứng dậy, đi đi vài vòng, tức giận quát: “Nghịch tử! Nghịch tử!”.
Liễu Tích Âm chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc thảm da hổ, xoa xoa bàn tay
vừa bị chà xuống đất, ngoan ngoãn lùi ra bên cạnh, cứ như là không nghe
thấy gì vậy. Sau đó, Đông Hạ Vương cho gọi đại Hoàng tử tới, vứt thư báo vào mặt anh ta, quát: “Tự xem đi!”. Bức thư được viết bằng chữ Đông Hạ
phồn phục, ngoài văn quan và quý tộc Đông Hạ ra thì không ai hiểu được,
vì thế anh ta không kiêng kỵ để cho người khác nhìn thấy.
Võ nghệ đại Hoàng tử rất cao cường, nhưng học hành lại rất vớ vẩn, học vấn kém
hơn nhiều so với Hoàng tử Y Nặc. Anh ta lật đi lật lại, xem xem vài lần, cũng coi là đọc hiểu được là em trai mình đang tố cáo tội lỗi sau lưng
mình, đổ hết nguyên nhân thất bại cho bộ tộc Ha Mặc Tỳ, cũng là cữu tộc
nhà mình, đồng thời đề ra chiến thuật đàm phán để kéo dài thời gian…
Đông Hạ Vương tính tình nóng nảy, lại xót xa con mình khinh suất, lại hận
sắt không thể đúc thành gang được, trước mặt bao người chửi rủa thậm tệ: “Quyền chỉ huy nằm trong tay em trai ngươi, ngươi tranh cái gì mà
tranh?! Chỉ có cái sức bò, cả bụng đầy cỏ rác! Làm việc không thận
trọng, mẹ kiếp thật đáng ghét!”.
Đại Hoàng tử tính tình cũng nóng nảy, lại xót xa trước sự tổn thất của cữu tộc, thấy cha không hỏi rõ
trắng đen, đã chửi mắng thậm tệ, liền tức giận: “Bộ tộc Ha Mặc Tỳ là
tướng mạnh lính giỏi. Cái tên khốn Y Nặc có dã tâm riêng, không những
câu kết với các bộ tộc mới nổi như Đức Đồ Mộc, Hoắc Hoắc Ha Thản, Cách
Hổ, làm lớn mạnh thanh thế của bọn họ, còn khống chế thế lực của con.
Cái dã tâm hổ lang đó, ai ai cũng đều biết! Bây giờ chiến bại, người
không trách tội hắn ta điều động không tốt, thống soái bất lực, lại đến
mắng con?! Nếu hắn ta sớm để cho bộ tộc Ha Mặc Tỳ hoặc bộ tộc Hỗ Đặc ra
trận! Thì làm gì xảy ra nhiều chuyện đau đầu như thế chứ?”.
Đông
Hạ Vương vô cùng tức giận, quất mạnh cho anh ta mấy roi: “Ông đây vẫn
chưa chết? Lũ chúng bay tranh cái gì mà tranh?! Còn sợ sau này hoàng vị
không nằm trong tay ngươi sao?”.
Đại Hoàng tử hét lớn: “Y Nặc có
nhị hoàng đệ giúp đỡ, còn con thì khác! Con chỉ có một mình, ngoài cha
ra thì ai giúp con chứ? Mẫu phi ơi, mẫu phi! Sao người ra đi sớm thế!”.
Anh ta đau đớn xót xa, khóc lóc không thôi.
Đông Hạ Vương nghe
thấy tên của Trại Hãn, người con gái ra đi trong lúc đẹp nhất và mối
tình thanh mai trúc mã ngọt ngào nhất… Trong lòng liền dịu lại phần nào, rồi lại nhìn đứa con mình yêu thương nhất, do mình nuôi lớn. Từ khuôn
mặt giống mình của cậu ta, dường như đang nhìn thấy hình bóng ngông
cuồng của mình khi còn trẻ tuổi, đó là những tháng ngày thanh xuân có
thể mong ngóng nhưng không thể quay về được nữa, trong lòng liền hoàn
toàn dịu lại. Mơ hồ thì cũng thấy nó nói cũng có lý, nếu Y Nặc thế lực
quá lớn, lại có Ô Ân hỗ trợ, sau khi mình mất đi, chưa chắc đã không xảy ra loạn, đến lúc đó vị trí của Ha Nhĩ Đôn sẽ gặp nguy hiểm.
Y
Nặc có thể lấy dã tâm của mình, vì báo thù mà giết chết Anh La Cổ và lục Hoàng tử, cũng có thể lấy dã tâm của mình, vì hoàng vị mà giết chết Ha
Nhĩ Đôn của ông ta. Đứa con này dùng binh đánh trận tuy đứng thứ nhất,
nhưng tâm địa lại độc ác, tâm tư phức tạp, không thể không đề phòng.
Đông Hạ Vương cúi đầu suy nghĩ khá lâu, hỏi: “Đàm phán thì thế nào?”.
Những gì địch tán thành thì nhất định phải phản đối, đại Hoàng tử gân cổ lên
nói: “Đàm phán cái gì chứ? Đông Hạ dũng sĩ sao có thể bị con đàn bà đó
làm cho sợ hãi chứ! Tiếp tục đánh! Nó không dám đánh, con đi đánh!”.
Đông Hạ Vương do dự, hất tay, bảo anh ta lui đi.
Đại Hoàng tử còn muốn tranh, nhưng Liễu Tích Âm đứng ở góc tường, mắt cứ nhìn vào anh ta.
Liễu Tích Âm tuy không hiểu tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ cuộc
đối thoại của họ cũng hiểu được phần nhiều, thuận thế đồng tình nhìn cậu ta một cái, len lén ra hiệu: “Dừng đến đây thôi, đừng tranh nữa”, biểu
hiện anh ta tạm thời kìm chế sự tức giận lại, đợi sau này hãy nói. Đại
Hoàng tử nghĩ thấy cũng đúng, bèn vâng lệnh lùi đi.
Đông Hạ Vương sau khi con trai đã đi, càng nghĩ càng tức giận, ngồi thẫn thờ trên
chiếc thảm. Liễu Tích Âm liền ngoan ngoãn đi đến, giúp ông ta bóp vai
bóp chân, dịu dàng nói: “Đại Hãn đừng tức giận, môi còn có lúc va phải
răng nữa là, thỉnh thoảng nghĩ không thông cũng là chuyện bình thường,
khuyên nhủ vài câu là được mà. Đại Hoàng tử có hiếu nhất, nghe lời nhất, tấm da hổ trắng người nằm, do anh ta săn được, nghe nói là cát triệu,
lập tức mang đến biếu người. Mấy ngày trước, hai người cùng nhau đi săn, không phải vô cùng vui vẻ sao?”.
Đông Hạ Vương “hừ hừ” hai
tiếng, mỹ nữ mà Kỳ Vương tặng cho ông ta, ông ta đều sai người âm thầm
điều tra qua. Có hai người từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Kỳ Vương phủ, ông ta lo lắng là mật thám, chơi xong rồi thưởng cho thủ lĩnh ở các bộ tộc
khác. Nhưng lai lịch của Diệp Liễu Nhi lại khá trong sạch, đã tra hỏi
riêng bà lão mà nhặt được cô ta, xác nhận không phải cô nương do Kỳ
Vương phủ cố tình nuôi nấng, trí nhớ lại không rõ ràng. Vốn dĩ định bán
cho lầu xanh, nhưng trên đường đi bị quản sự của Kỳ Vương phủ thấy xinh
đẹp, bèn mua lại. Tuy khí chất cũng không hơn bình thường, lại là gái
đồng trinh, nhưng múa rất đẹp, cũng không phải là khuê tú đoan chính gì
nhà người, chắc là một hoa khôi tương lai mà lầu xanh nuôi dưỡng hoặc là thị nữ được tặng cho đại quan quý nhân. Sau này khôi phục lại một phần
trí nhớ, sau khi tra hỏi, mới biết là tội nô, cũng giống với suy đoán.
Thân thế không có chỗ dựa, lại biết nịnh nọt, có một chút lòng tham, lại thích ngọc ngà châu báu, lụa là gấm vóc, kỳ hoa dị thảo, ăn uống chọn
lựa, một người con gái như thế ở đâu cũng có, không khó nắm bắt.
Ông ta nhìn mỹ nhân đang cẩn thận hầu hạ, tâm trạng cũng tốt lên một chút,
tiện mồm hỏi: “Liễu Nhi à, ngươi sống ở Đại Tần lâu thế, hiểu được nhân
tình phong thổ ở đó, ngươi thấy đàm phán rốt cuộc có tốt không?”.
Liễu Tích Âm cười xinh đẹp: “Những việc thế này, làm sao đàn bà con gái có thể tham dự vào được ạ?”.
“Đông Hạ chúng ta không có nhiều quy tắc đến thế, cứ nói không sao”. Đông Hạ
Vương cũng chả hy vọng nhiều ở cô ta, chỉ là tâm trạng buồn bã, muốn
trêu mỹ nhân một chút.
Liễu Tích Âm hơi ghé sát vào, tính toán gì đó, cố tình ngây thơ hỏi: “Nói hay, có được thưởng không?”.
Đông Hạ Vương nhìn ra cô đang tính toán, cũng không nhỏ nhen liền vuốt ve bàn tay mềm mại của cô: “Có”.
Liễu Tích Âm bèn ngồi thẳng lưng, xòe bàn tay ra tính toán: “Có thể đàm phán”.
“Ờ?” Đông Hạ Vương tò mò hỏi: “Tại sao?”.
“Người đừng quên, Đại Tần vừa mới trải qua thiên tai, vô cùng thiếu thốn lương thực”. Liễu Tích Âm do dự một lúc, tiếp tục nói: “Đông Hạ muốn liên kết với Kỳ Vương khởi binh phải mưu tính mất mấy năm, lương thực dồi dào,
trận chiến này tiếp tục tiêu tốn lương thực, thì Đại Tần tuyệt đối không thể đáp ứng được. Bọn họ phái tới nhiều quân như thế, ai ai cũng đều
phải ăn mặc, chỉ cần ngày nào ở biên ải, thì là ngày đó phải mở kho
lương cho quân đội, còn phải nơm nớp lo sợ phòng ngự, không làm được
việc gì khác. Giang Đông, Giang Bắc hai vùng đất trù phú này lại nằm
trong tay chúng ta, nên không thu được lương thực và tiền bạc. Quốc khố
Đại Tần nghèo nàn như thế, chưa đến hai năm là dân không có gì ăn, nội
chiến liên miên, vì thế Đại Tần Hoàng đế còn muốn đàm phán hơn chúng ta, để lấy thời gian khôi phục lại đất nước”.
Đông Hạ Vương cau mày hỏi: “Bọn họ đã muốn đàm phán như vậy, tại sao chúng ta lại phải đàm phán với họ?”.
Liễu Tích Âm mỉm cười nói: “Dù sao bây giờ là cục diện tiến thoái lưỡng nan, Đông Hạ muốn chỉnh đốn lại quân đội cũng cần thời gian. Cái việc đàm
phán này, đàm phán một ngày cũng là đàm phán, đàm phán hai năm cũng là
đàm phán, chủ yếu xem mấy người đàm phán thế nào… Chúng ta ra một cái
giá cao, lôi kéo bọn họ, cho bọn họ hy vọng, đợi chỉnh đốn quân đội
xong, tìm thời cơ, rồi đánh cũng không muộn”.
Đông Hạ Vương nhặt lấy tờ thư báo, tán dương: “Mỹ nhân thông minh, Hoàng nhi Y Nặc cũng có ý như thế”.
Liễu Tích Âm đỏ mặt, cúi đầu, nũng nịu nói: “Đã nghĩ đến điều này rồi, còn trêu chọc người ta làm gì chứ?”.
Đông Hạ Vương trầm tư: “Cứ để Đại Tần hao tổn, cho dù thực sự không đánh hạ
được, thì Đông Hạ vẫn trấn thủ Giang Đông, thỉnh thoảng lại cho một đội
quân nhỏ quấy rối, cũng có thể khiến Đại Tần cắt đất bồi thường, tức
giận chịu sự thiệt thòi lớn”.
Liễu Tích Âm tán thành: “Đúng vậy”.
Đông Hạ Vương ôm lấy cô, hỏi: “Mỹ nhân muốn thưởng gì nào?”.
Trong mắt Liễu Tích Âm lóe lên dã tâm, uất ức nói: “Đại Hãn tương lai sẽ đăng thượng cửu ngũ, phong em làm tần, em lại không phải là người Đông Hạ,
ngoài dựa vào sự sủng ái của Đại Hãn ra, thì chẳng có cái gì cả, nếu bị
những người phi tử khác coi thường…”.
Cô càng có dã tâm tranh
giành trong hậu cung, Đông Hạ Vương càng an tâm, nghe thấy ẩn ý trong
lời nói của cô, trong lòng vui mừng, liền ôm lấy cô mà nói: “Được được,
nếu đăng cơ, lúc đó ta sẽ cho em làm ái phi của ta”.
Sau khi mây
mưa, Liễu Tích Âm bước ra ngoài lều, len lén đi đến nơi cô trồng hoa,
liền thấy tâm phúc của đại Hoàng tử ở bên ngoài canh chừng, còn đại
Hoàng tử trốn ở nơi tối, mỉm cười, rồi len lén bước tới, chuyển lời:
“Đại Hãn đã quyết định đàm phán, em đã dò hỏi ý của người, khuyên nhủ đã không còn tác dụng nữa, chi bằng chàng nên đi trước một bước, dùng cách khác đi, đừng để công lao này rơi vào tay Hoàng tử Y Nặc. Mấy ngày này, em sẽ cố gắng ở bên ông ta, tiếp tục thăm dò tin tức cho chàng…”.
Đại Hoàng tử nắm lấy tay cô, cảm động nói: “Liễu Nhi tốt của ta, đợi hoàng vị an bài, ta nhất định sẽ không phụ nàng”.
Liễu Tích Âm vừa e thẹn vừa thương yêu nói: “Em yêu chàng, tự giác làm vì
chàng, tan xương nát thịt cũng không sợ, còn mong gì chứ?”.
Đại Hoàng tử liền thề với trời: “Sau này Đông Hạ hậu cung, ta không để nàng làm Hoàng hậu, nhưng cũng ngang với Hoàng hậu”.
Liễu Tích Âm cúi đầu, nhìn nhìn góc tay áo, e thẹn vô cùng.
Đại Hoàng tử hỏi: “Bây giờ Hoàng tử Y Nặc ở tiền tuyến, đàm phán e là do cậu ta đi?”.
Liễu Tích Âm cười: “Cậu ta có tôn quý thế nào, có thể tôn quý hơn Đại Hãn
sao? Chàng hôm nay trước mặt Đại Hãn có nhắc tới tên Trại Hãn, trong
lòng ông ta đã xao động, cũng dấy lên mối nghi ngờ. Chàng cứ tiến triển
theo hướng đó, còn em giúp chàng nói thêm vài câu, không sợ ông ta không giúp chàng. Chàng có thể khuyên Đại Hãn ra mặt đàm phán, sau đó ở bên
cạnh giúp đỡ, vừa biểu hiện sự cầu khẩn đàm phán của Đại Hãn có vẻ như
rất thành ý, lại mượn danh nghĩa của phụ thân để trấn áp thế lực của
Hoàng tử Y Nặc. Để cái tên đầu óc phát sốt đó thấy rõ ai là hoàng huynh, thấy rõ tình thế, như thế không phải tốt hơn sao?”.
Đại Hoàng tử thấy cũng có lý, vội vàng từ biệt, trở về bàn bạc với thuộc hạ của mình.
Liễu Tích Âm vẫn ở nguyên chỗ đó, dịu dàng và chăm chú chăm sóc từng bông
hoa màu đỏ lửa đang chuẩn bị tàn, mong ngóng nói: “Bảo bối à, mau mau
kết quả đi…”.