Cô Bé Trà Sữa ... Tôi Yêu Em

Chương 32: Chap 32


trướctiếp

Trên đường phố đông đúc, một chiếc mô tô đen phóng với tốc độ cao làm người đi đường sợ hãi nép vào một bên. Những tiếng gầm rú của nó để lại không khỏi làm người ta bủn rủn sợ hãi.

Kítttt…

Nam Phong bóp chặt phanh làm chiếc xe dừng đột ngột, đầu Zyn vì thế mà đập một cái thật mạnh vào lưng hắn.

– ANH BỊ ĐIÊN CHẮC?

Zyn gào vào tai hắn rồi xoa xoa cái mũi đáng thương của mình đã đỏ ửng lên như quả cà chua.

– Quà của tôi đâu?- Nam Phong chìa tay ra, nói một câu chẳng ăn nhập gì với vấn đề

– Quà gì?

– Chocolate, hoa hồng- Hắn đáp cụt lủn

– Hố hố, sao tôi phải tặng anh?- Zyn che miệng cười ra vẻ khoái chí nhưng trong lòng chùng xuống.

Haizz…Cô bỏ lỡ một cơ hội tặng quà cho hắn rồi.

– Cô…- Mặt hắn trong tối đi nhưng chỉ là trong tích tắc- Nghe Trang Anh nói có người làm chocolate cho tôi

– Ai vậy nhỉ? Anh có nhiều fan vậy chắc nhận được không ít quà- Zyn thầm nguyền rủa nhỏ bạn lắm mồm bép xép làm cô mất mặt

– Một nhỏ ngốc

– Cái gì? Tôi ngốc chỗ nào chứ?- Nói xong Zyn thật muốn cắt đứt lưỡi mình đi. Tại sao lại phát ngôn không suy nghĩ vậy chứ?

– Ngốc chỗ đấy- Nam Phong nhếch miệng cười đểu giả

– Hì, chuyện tôi làm chocolate ấy, anh quên đi nhé. Đằng nào chocolate cũng bị ăn rồi, hoa tôi cũng tặng cho con Milu nhà tôi rồi- Giọng nói chân thành đến nỗi không thể chân thành hơn. Zyn thật không dám nghĩ đến viễn tưởng toàn bộ học sinh trong trường biết cô có ý định tặng quà cho tên Nam Phong này. Mặc dù Zyn chẳng có mống fan nào, hay nói trắng ra là chẳng có ai quan tâm nhưng…. Ôi trời, ngại chết đi được.

– Được

Không tới mười phút sau, cả hai đã yên vị trên ghế của một quán ăn vặt khá nổi tiếng. Nhìn đống đồ ăn trước mặt, Zyn không khỏi cảm thán trong lòng. Hai cốc trà sữa cỡ lớn này đã tiêu tốn của cô hơn trăm nghìn. Ding tea! Là Ding tea đấy có biết không? Dù nghiện trà sữa đến điên loạn thì mỗi tháng Zyn cũng chỉ dám uống một lần cho không quên mùi vị. Tên ác ma Nam Phong lại ra điều kiện với cô bằng cách này.

Độc ác. Quá độc ác!

Zyn nước mắt chảy ngược vào tim nhìn mấy bà chị nhân viên xúm xít vào một chỗ ngắm người đang ngồi trước mặt mình. Nhìn cái quái gì? Có biết hắn là ác quỷ mang bộ mặt thiên thần, giả nhân giả nghĩa lừa gạt cả nam lẫn nữ không hả?

– Này, cô gái ngồi cạnh anh chàng đẹp trai ấy có vẻ hung dữ. Cứ gườm gườm nhìn bọn mình nãy giờ kìa

– Sao anh đẹp trai lại chịu đựng được nhỏ ấy nhỉ. Bà chằn thấy ớn!

Những lời bình luận của đám nhân viên lọt vào tai của Nam Phong, nụ cười trên môi hắn ngày càng đậm. Tựa như hắn rất thích thú khi nghe điều này.

Trong lòng Zyn thêm tê tái. Hung dữ cái đầu các cô. Cứ thử như tôi xem, các cô có dịu dàng nổi không?

Thôi thì đồ ăn đã gọi rồi, tiền cũng là cô trả, ăn sang một bữa cũng chẳng chết ai. Zyn hít sâu, bắt đầu cầm dĩa xiên từng miếng bỏ vào mồm.

Nam Phong nhìn cô gái trước mặt đang xử lí đồ ăn với tốc độ nhanh như tên bắn thì không khỏi thở dài. Ăn uống còn “duyên” hơn cả em gái hắn nữa.

– Oh my God, Nam Phong! Mày đến lúc nào mà không nói chị? Cô bé nào đây?- Một cô gái tóc nhuộm xanh kì quái đi đến bên bàn khi Zyn vừa nhét miếng chả viên vào miệng.

– Mới tới- Hắn lạnh nhạt đáp lời

– Ái chà, cô bé này đáng yêu quá! Mãi mới thấy mắt mày sáng lên- Má Zyn tự nhiên bị véo một cái rõ đau

– Làm việc chị đi. Thỉnh thoảng về thăm bà, cứ lông nha lông nhông- Nam Phong chẳng mấy quan tâm đến bà chị quái đản kia.

– Cứ bày cái bộ mặt lạnh lùng ấy ra làm gì? Không sợ dọa bé này chạy mất dép sao? À mà lần này thanh toán kiểu gì đây?

– Trừ vào tài khoản của Trang Anh

– Ok, hai đứa cứ từ từ thưởng thức, chị đi trước.

Zyn mang theo vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu lên thì bà chị tóc xanh quái dị đã đi ra đến cửa rồi. Mà cô vừa nghe thấy gì? Trừ vào tài khoản Trang Anh? Ừ phải thế chứ……Hả? Cô thật sự không phải trả tiền sao? Sao có thể?

– Anh xác đinh không bị nước tràn não chứ?

Nam Phong nheo mắt nguy hiểm nhìn chằm chặp cô

– Thật là tôi không phải trả tiền? Không phải nằm mơ chứ?- Zyn dường như không có ý định bỏ qua cho người ngồi trước mặt mình, tra hỏi đến cùng, thậm chí còn dùng tay véo má mình để chứng thực

– Không mơ

– Óa, não anh đúng là bị nước tràn rồi- Zyn nhét mấy miếng chả vào miệng một lúc- Đợi tôi ăn xong cùng đi bệnh viện kiểm tra ( >.
– Không cần, ăn xong thì về

Hắn lạnh nhạt đứng lên. Gì chứ? Hắn có ý tốt muốn giúp đỡ (anh đang hại em anh đấy) vậy mà cô ngốc này lại cho rằng hắn bị ấm đầu. Thật không còn gì để nói.

– Ế chờ chút. Đừng nóng. Chị ơi, gói em nốt chỗ đồ ăn này lại

Khi Nam Phong chuẩn bị phóng xe đi thì Zyn mới tay trà sữa, tay đồ ăn ì ạch lạch bạch chạy ra.

– Chờ chút, chờ chút.

Nam Phong hừ nhẹ nhìn người đằng sau ôm đống đồ trèo lên yên xe rồi nhe răng cười với hắn. Hừ xem đi, được ngồi con cưng của hắn nhiều đến nỗi từ một cô nhóc ì ạch mãi không leo lên được cái xe giờ thoắt cái đã nhảy lên được.

Zyn nhìn ngôi nhà to đùng trước mặt. Đây không phải nhà cô nha, rõ ràng là nhà hắn.

– Sao lại đến nhà anh?

– Thôi ngay cái ánh mắt đấy đi. Tôi không có biến thái thế đâu- Nam Phong dựng xe, bỏ mũ xuống

– Rõ ràng là biến thái- Zyn lẩm bẩm

– Anh Phong- Một giọng ngọt lịm vang lên làm hai người cùng quay lại

– Hy, sao em ở đây?- Nam Phong nhíu mày nhìn Thu Nhi chạy từ nhà hắn ra

Zyn nhìn hai người trước mặt mình không hiểu. Thu Nhi ở cùng với Nam Phong ư? Sao cô không biết?

Zyn cảm thấy hơi thở của mình nặng nề. Cô khó chịu

– Em chờ anh. Phong, sao cậu ta lại ở đây?- Thu Nhi rõ ràng khó chịu với cô. Nếu không phải có Nam Phong không khéo cô ta đã nhảy bổ vào cào cấu Zyn rồi đấy chứ? Sao lúc này Zyn cảm thấy mình giống cô tình nhân nhỏ bé bị bà vợ lớn bắt gặp. Nhảm nhí thật!

– Ờ, tớ….

– Cậu lại bám Phong chứ gì? Tôi đã nói cậu đừng làm phiền anh ấy nữa. Người anh ấy yêu là tôi- Thu Nhi trừng mắt lớn, tưởng chừng muốn đem cô ra xé xác, nhai nghiến đến khi nát bét thì thôi

– Không phải, là…-Zyn luống cuống không biết nói như thế nào. Nếu đây không phải người bạn thân của cô, nhất định cô sẽ trợn mắt, găng cổ mà nói lại. Nhưng….

– Em mới là người đang làm phiền anh- Nam Phong lành lạnh nói, trong giọng có chút chán ghét (yêu anh Phong chết mất)

– Nam Phong, anh đang nói gì vậy? Anh biết em yêu anh mà. Em không tin anh không có chút tình cảm nào với em, chúng ta sống bên nhau từ nhỏ, chắc chắn em hiểu anh hơn cậu ta

Thấy Nam Phong không nói gì, Thu Nhi càng cho là mình nói đúng, càng được thể lấn tới. Trong mắt cô ta như đang bị thứ tình cảm đơn phương mười mấy năm giăng mắc chắn hết cả lí trí. Con người ta là vậy, cứ điên cuồng theo đuổi thứ không phải của mình, bằng mọi thủ đoạn muốn chiếm lấy nó. Mà chẳng mấy ai biết, thứ không thuộc về mình thì mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về mình…

– Cậu, chính cậu. Đồ mặt dày, biết anh ấy có người yêu rồi sao còn cố bám theo như đỉa đói vậy hả- Thu Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, càng nói càng hăng

– Tớ không có…

– Còn nói nữa. Ngồi xe Phong, ngang nhiên ôm eo anh ấy mà còn nói không bám. Chính mắt tôi trông thấy cậu còn ngụy biện cái gì

Zyn thật hết lời nói. Ngồi sau xe cái tên điên đúng là phiền phức mà. Ôm thì bị hiểu lầm, không ôm thì có mà để gió cuốn đi à…

– Đủ rồi. Hiểu Hy, em về ngay cho anh. Anh ngày càng thất vọng về em- Nam Phong thở mạnh, hắn sắp hết kiên nhẫn với cô em gái này rồi

– Nhưng em yêu anh, em yêu anh. Anh không hiểu sao chứ?- Thu Nhi hét lên

Nhường như vì thét gào quá thập tâm nên cô nàng không chú ý mình giẵm phải viên sỏi. Đôi giày cao gót mang theo thân hình nhỏ lảo đảo ngã xuống.

– Cẩn thận- Zyn vội vàng chạy lại đỡ

Mặt Thu Nhi xanh lét như tàu lá chuối nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ ban đầu.

– Bỏ tôi ra. Tất cả là tại cậu, tại cậu. Chính cậu phá nát tình yêu của chúng tôi- Thu Nhi vùng lên, hất tay Zyn ra khỏi người mình.

– Oái- Do chạy tới đỡ Thu Nhi nên hai chân Zyn mắc vào nhau, bây giờ chỉ cần một cái đẩy nhẹ của cô nàng là cả người chao đảo, ngã lộn nhào. Lúc tưởng chừng như sắp hôn đất thắm thiết thì một cánh tay kéo cô ngược lại.

Nhưng không biết là do Nam Phong kéo quá mạnh hay sức bật của Zyn quá lớn mà cả người cô theo lực kéo nằm trọn trong ngực hắn. Trông hai người bây giờ như cô người nhỏ đang nũng nịu trong ngực bạn trai vậy. (Zyn: nũng nịu cái đầu người ấy, nghe buồn nôn)

– Hai người…- Thu Nhi đứng bên cạnh trợn mắt- Phong, anh có phải hết yêu em rồi không? Có phải đã quên lời hứa đi bên em đến hết cuộc đời rồi không? Có phải không? Anh nói đi…Nói cho em biết đi

Cô nàng nước mắt lã chã tuôn rơi, hai tay bấu chặt lấy tay Nam Phong lắc mạnh.

– Anh nói đi chứ…nói đi….NAM PHONG

– Anh đã từng nói sẽ đi bên em, che chở em suốt cuộc đời…nhưng với vai trò là một người anh trai- Hắn nhẹ nhàng nói

– Không- Thu Nhi gào thảm thiết- Không muốn… em không chấp nhận anh là anh trai em…em không muốn

– Hiểu Hy…

– Nam Phong…anh không nhớ ngày xưa sao? Chúng ta rất tốt, em rất yêu quý anh và anh cũng vậy. Em muốn quay trở lại như vậy…Không có Bạch Ánh Phương nào chen vào giữa chúng ta. Hai ta sẽ nắm tay nhau cùng đi trên con đường của riêng mình, không phải rất tốt sao?- Cả người Thu Nhi như run lên, giọng nói như van xin

– Hiểu Hy, từ nhỏ anh đã coi em là em gái

– Nếu không phải 5 năm trước ba bắt em đi Pháp thì đâu có thế chứ. Là do em không tốt, nhẽ ra không lên nghe ba…

Thu Nhi ôm mặt khóc nức nở. Cô thật hối hận, hối hận vì 5 năm trước nghe ba cô sang Pháp du học mà bỏ lại người mình yêu. Có thể giờ đây tất cả đã là muộn màng… nhưng cô không cam tâm, sao có thể mất anh một cách dễ dàng như vậy? Cô không cam tâm.

– Nhi, cậu đừng thế

Zyn cắn môi không biết nên an ủi bạn như thế nào. Chuyện này đúng là rắc rối mà.

Chát…

Cả người Zyn chết sững, tay cô chạm nhẹ vào má…Đau a…

– Em đang làm cái gì vậy?- Nam Phong gằn giọng, nhìn má Zyn đỏ ửng lên thì cảm thấy đau lòng

– Chính cậu phá vỡ hạnh phúc của tôi…biến đi…đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa…

– Tớ thất vọng về cậu quá Nhi à

Zyn lắc đầu, chẳng biết nước mắt từ khi nào đã dâng đầy hai mắt. Cô xoay người chạy đi, như chạy trốn cái tình cảnh khó chịu, bức bối này. Bên tai cô, tiếng bước chân của hắn ngày càng xa dần rồi mất hút, chỉ còn lại tiếng gió ù ù nghe đơn độc…


trướctiếp