Chỉ thấy trong phòng đá dùng hoàng kim bạch ngọc lót sàn, trên
vách tường khảm những viên dạ minh châu to nhỏ lớn bé đủ kích cở, nhìn
qua vô cùng hoa lệ.
Tôn quý như Liệt Hỏa Kình Thương, Tức Mặc U Tà nhìn thấy nơi này cũng thấy kinh ngạc, cho dù thừa tiền cũng sẽ không dùng để trang trí
một căn phòng xa hoa như vậy. Nhìn vào vết tích này cũng đủ biết năm đó
vương triều này giàu có và đông đúc như thế nào. Điều này cũng lí giải
vì sao lại có người đến tiêu diệt vương triều này, đất đai phì nhiêu,
giàu có một phương, lại gần hải vực, vị trí địa lý như vậy đối với toàn
bộ Lăng Thiên Đại Lục đều là miếng thịt béo, sao có thể có người không
mơ tưởng.
Sau khi Kình Thương đi vào cũng không thấy có gì nguy hiểm, vì
vậy U Tà cũng nâng bước đi vào, căn phòng đá không giống với đường hầm
kia, bên trong vô cùng rộng rãi, bàn ghế đầy đủ, tuy đã có chút hư hỏng
nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng lúc đầu.
U Tà bước từng bước đi sâu vào bên trong căn phòng, còn Kình
Thương nắm chặt tay U Tà, sợ xuất ám khí hay gì đó làm U Tà bị thương,
nhưng lần này là hắn nghĩ nhiều rời, trong phòng này có chút yên lặng
nhưng không có ám khí gì.
Ngay khi U Tà đi tới căn phòng nhỏ trong góc phòng, đẩy cửa ra,
hình ảnh xuất hiện khiến hô hấp của U Tà gần như ngừng lại. Mà Kình
Thương cũng hơi hơi khó thở, bởi vì gian phòng kia là một phòng ngủ, đồ
dùng trong phòng so với bên ngoài còn xa xỉ hơn nhiều. Vách tường dùng
bạch ngọc tạo nên, bên trong đặt một cái giường bằng hàn băng, chiếc
giường kia trải qua trăm ngàn năm, bị thời gian bào mòn nhưng cũng không tổn hao gì, có thể thấy hàn băng này không giống bình thường.
U Tà cùng Kình Thương vào phòng nhỏ này, một đợt khí lạnh tràn
ra, Kinh Thương nhẹ nhíu mày, dùng nội lực bao phủ lên U Tà, sợ nàng bị
thương.
Điều làm U Tà cùng Kình Thương kinh ngạc cũng không phải là căn
phòng hay giường hàn băng, mà là hai người đang nằm trên giường kia.
Đúng vậy, là hai con người bằng xương bằng thịt chứ không phải hai bộ xương khô.
Hai người từ từ đi tới bên cạnh giương, hạ mắt nhìn lại, hai
người trên giường có một nam một nữ. Nam mặc long bào vô cùng lóa mắt,
diện mạo cũng tuấn mỹ tuyệt luân không chút tỳ vết, vị đế vương này chặt chẽ ôm nàng kia trong lòng, trên mặt không có tư thái một đế vương, chỉ có tình cảm sâu đậm. Mà khuôn mặt nàng kia đẹp tựa phù dung, mặc phượng bào màu vàng, trên đầu đội mũ phượng hoa lệ, vẻ mặt tràn đầy nhu tình.
U Tà cùng Kình Thương liếc nhau, trong mắt hiện rõ suy nghĩ sâu
xa. Nếu bọn họ không đoán sai, hai người đó chính là Đế - Hậu của vương
triều này.
Khối hàn băng này so với khối hàn băng trăm năm của Vô Ảnh
Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong còn lạnh hơn nhiều, hàn khí dữ dội,
quan trọng hơn là có thể khiến thi thể trải qua trăm ngàn năm cũng không bị thối rữa, hơn nữa từ việc này có thể nhìn ra đôi Đế - Hậu này là một đôi ý nặng tình thâm, chết không chia lìa. Mà giường hàn băng tất nhiên cũng là của vị đế vương này, vì muốn sau này qua trăm tuổi có thể cùng
vương hậu mà mình yêu thương nằm chung một chỗ.
Thấy hình ảnh như vậy, trong lòng U Tà cũng có chút kính trọng.
Một thế hệ đế vương, có thể giữ thâm tình như vậy, tại cổ đại này đã ít
lại càng ít, nàng kính trọng đó là tình yêu cả đời chỉ có một này. Lập
tức nghĩ tới nam nhân bên cạnh mình, khóe miệng U Tà khó nén cong lên.
Hồn Thiên, Hồn Ảnh, Hàn Mai cùng Đạm Cúc đứng ở cửa phòng cũng
nhìn thấy đôi Đế - Hậu nằm trên giường kia, sau đó lại nhìn U Tà cùng
Kình Thương, trong lòng không tự giác suy nghĩ, chủ tử nhà mình sau này
chắc chắn sẽ càng thâm tình hơn, hạnh phúc hơn hai người này.
Thương Hải Minh Nguyệt cùng Lòng Tứ Thiên ở bên kia đi vào bên
trái cửa thành, xung quanh đều là cung điện cao lớn, tuy rằng đã bị thời gian dài trăm ngàn năm tàn phá nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng xa
hoa trước kia. Điều này khiến hai người khó nén kinh ngạc, di tích
thượng cổ này quả nhiên không giống bình thường.
"Này, ngươi thích Đế hậu Phong Mâu Tức Mặc U Tà?", sau khi nhìn
cung điện xung quanh, Thương Hải Minh Nguyệt nhìn Long Tứ Thiên bên
cạnh, lập tức tò mò hỏi.
Long Tứ Thiên nghe vậy cả người liền cứng đờ, rồi cũng cười khổ nói, "Thích thì sao, cả đời này ta cũng không thể có được nàng"
Nghe vậy, Thương Hải Minh Nguyệt cũng gật gật đầu đồng ý, "Ngươi đúng là rất biết chấp nhận sự thật, vốn dĩ nếu là giang hồ đồn đãi ta
sẽ không tin, nhưng lần này nhìn thấy Đế hậu Phong Mâu ta liền cảm thấy, lời đồn cũng chưa chắc đã là không đúng sự thật. Đế hậu Phong Mâu quả
thực không phải nữ tử bình thường, nàng chính là kì nữ tử lung linh
giống như viên ngọc quý vậy."
Nói tới U Tà, Thương Hải Minh Nguyệt cũng chỉ biết thở dài,
trước mắt cũng chỉ biết ca ngợi mà thôi, Lăng Thiên Đại Lục lại có thể
có được một đôi nam nữ như vậy.
"Đúng vậy, nàng quả thật bất phàm, nếu không ta cũng sẽ không
thích nàng, cũng sẽ không khó xử cùng khổ sở như vậy", Long Tứ Thiên nói tới đây, thanh âm có chút khàn khàn che dấu khổ sở.
"Ngươi đã cảm thấy khổ sở, vậy không cần thích nữa, ta cũng
không tệ nha!", Thương Hải Minh Nguyệt nghe vậy, con ngươi đảo một vòng, mở miệng nói.
Long Tứ Thiên quay đầu nhìn Thương Hải Minh Nguyệt bên người,
sau đó, mặt không chút biến đổi, tiếp tục bước đi, cũng không nói câu
nào.
Thương Hải Minh Nguyệt thấy Long Tứ Thiên như vậy, cũng hơi nhíu nhíu mày, không sao, hiện tại không quên được cũng không sao, dù sao
nàng nếu là nam tử, cũng sẽ thích nữ tử như vậy.
Nhưng có nam nhân như Đế vương Phong Mâu tồn tại, cho dù nam tử
có tôn quý thế nào cũng không thể lọt vào mắt nàng, ngàn mong ngàn đợi
ngàn đau khổ, một đời một kiếp chỉ hai người, nữ tử phong hoa tuyệt đại
như vậy tất nhiên cũng sẽ có cảm tình như thế. Nghĩ đến đây, Thương Hải
Minh Nguyệt lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục đi theo Long Tứ Thiên.
Ba người Vụ Ảnh Khuynh Thành đi về bên phải cửa thành cũng không nhàn rỗi.
"Hoàng huynh, sau khi ra khỏi di tích thượng cổ, ta không quay
về Nguyệt Thần mà ở lại Tuyết Phong làm một công chúa vô tư vô lự thì
tốt hơn", Mộc Hoàn Hi liếc mắt nhìn Mộc Lăng Phong bên cạnh, lạnh nhạt
nói.
Nghe vậy, Mộc Lăng Phong nhíu nhíu mày, nhưng nhìn thấy vẻ mặt
kiên định của Mộc Hoàn Hi liền đưa tay sờ đầu nàng, "Muội muốn làm gì
hoàng huynh đều ủng hộ muội, nếu muội không muốn đi thì liền không cần
đi, ở lại Tuyết Phong tiếp tục làm công chúa là được. "
Mộc Hoàn Hi cong cong khóe môi, đây là hoàng huynh của nàng,
hoàng huynh vẫn luôn yêu thương chiều chuộng nàng chưa bao giờ thay đổi.
"Khuynh Thành, đối với Đế hậu Phong Mâu Tức Mặc U Tà, ngươi thấy sao?", Mộc Lăng Phong quay đầu nhìn Vụ Ảnh Khuynh Thành ở một bên vẫn
lạnh như băng mà không bớt tao nhã.
"Hào hoa phong nhã, kỳ hoa tỏa sáng, mẫu lâm thiên hạ", Vụ Ảnh
Khuynh Thành nghe vậy bước chân hơi chậm một chút, sau đó cũng chỉ lạnh
lùng trả lời, chỉ đánh giá U Tà bằng vài câu ngắn ngủi. Nghe vậy, Mộc
Lăng Phong cùng Mộc Hoàn Hi đều đồng ý gật gật đầu.
"Vậy ngươi cảm thấy Đế vương Phong Mâu như thế nào?", Mộc Lăng
Phong nhìn thấy Vụ Ảnh Khuynh Thành thoáng có chút dại ra, lại tiếp tục
mở miệng.
Lúc này Vụ Ảnh Khuynh Thành mới khôi phục tinh thần, tự hỏi một
lát mới đáp, "Phong tư trác tuyệt, bá chủ thiên hạ, lẫm liệt như thần",
thanh âm vẫn lạnh băng như trước, không mang một tia cảm xúc đưa ra đánh giá khách quan nhất.
Mộc Lăng Phong vẫn chú ý biểu cảm của Vụ Ảnh Khuynh Thành, đến
khi thấy sắc mặt hắn không chút thay đổi mới nói, "Khuynh Thành, ngươi
không thích Đế hậu Phong Mâu, Tức Mặc U Tà?"
Nghe vậy Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng không nói gì, chỉ tiếp tục
bước tiếp, không để lộ một chút hỗn độn nào. Mộc Lăng Phong nhìn bóng
dáng Vụ Ảnh Khuynh Thành mà hơi hơi thở dài, nhưng cũng không nói gì, mà nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dẫn Mộc Hoàn Hi đang trầm tĩnh một bên đi theo
Vụ Ảnh Khuynh Thành.
"Tà nhi, đế vương kia cầm gì trong tay vậy?", Kình Thương hơi
hơi chuyển mắt, chợt thấy trong tay hắn đang cầm một thứ đồ vật giống
như da trâu.
U Tà nâng mắt nhìn lại, thấy trong tay đế vương kai quả thật
đang cầm cái gì đó. Sau khi nhìn thoáng qua, U Tà mới mở miệng, "Thứ
trong tay đế vương này có lẽ liên quan tới bí mật của vương triều này!"
Nghe vậy, Kình Thương nhìn U Tà một cái rồi tiến lên rút miếng
da kia ra. Nhưng dị biến xảy ra, ngay khi Kình Thương đem tấm da kia lấy ra, hai vị Đế - Hậu đang an nghỉ kia trong nháy mắt liền tan thành mây
khói, trên giường hàn băng hoàn toàn trống không.
Thấy thế U Tà cũng chỉ hơi sửng sốt nhưng ngay lập tức lại khôi
phục lạnh nhạt như thường. Đế - Hậu này không muốn bị người khác quấy
rầy, nếu vậy, trăm ngàn năm sau hòa vào trời đất, hai người có lẽ lại
càng thêm hạnh phúc chăng.
Mà Kình Thương con ngươi lóe lóe, sau đó mở ra tấm da trong tay, khi nhìn tới chữ viết trên tấm da liền dại ra.
Chữ viết trên tấm da tuy đã có chút mờ nhạt nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể đọc được.
'Thiển Nhi, trên biển Aegean Trung Quốc mười năm trước, em rơi
xuống nước rồi kêu cứu, đáng tiếc lúc đó đang mùa ít khách, mà người
trên biển Aegean đều không nghe thấy tiếng kêu của em. Mà anh bởi vì
liên quan tới việc trong gia đình mà ngồi thuyền rời bến, khi đi qua
Aegean trùng hợp lúc anh đang cầm kính viễn vọng, vô tình nhìn thấy em
rơi xuống nước, anh từ nhỏ đã là người lạnh lùng, bởi vậy cũng không
nghĩ sẽ để ý tới em. Nhưng khi đó, không biết tại sao, liền kêu người
cứu em lên.
Anh vẫn nhớ rõ lần đầu gặp em, cả người em đều ướt đẫm, sắc mặt
tái nhợt như xác chết, lông mi dài nhắm chặt mắt, một chiếc giày cũng
không biết bị sóng biển cuốn trôi đi đâu, em yếu ớt như vậy, làm cho
anh...đau lòng, làm cho trái tim lạnh lùng suốt hai mươi năm của anh dần dần trở nên ấm áp.
Anh không quan tâm quản gia phản đối, kiên quyết ôm em về khoang thuyền của chính mình, thậm chí cũng không nghĩ tới mục đích anh ra
khơi, cứ vậy đưa em tới bệnh viện gần nhất.
Nhưng anh lại không biết em bị thiếu máu, hôn mê suốt hai ngày
mới tỉnh lại, mà anh cũng trông em suốt hai ngày hai đêm, ngay khi em mở mắt lộ ra con ngươi sáng như ngọc kia, lại nhìn đến khuôn mặt sa sút,
râu ria xồm xàm của anh. Tuy vậy nhưng em cũng chưa mở miệng hỏi anh là
ai, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy anh lại là cười to, sau đó chỉ tay
vào người anh nói, "Này, anh bao lâu rồi không soi gương? Sao có thể lôi thôi như vậy?"
Thấy em có tinh thần trêu đùa anh như vậy, không biết vì sao,
anh cũng cười theo. Có lẽ việc chúng ta gặp mặt là chuyện rất buồn cười, bởi vì lần đầu chúng ta nhìn thấy đối phương đều là lúc lôi thôi chật
vật nhất.
Sau đó, chúng ta bắt đầu từ quen biết đến hiểu nhau, rồi yêu nhau. Nhưng vào ngày kết hôn, bởi vì anh mà em bị bắt cóc.
Ngay giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, em ngã vào ngực anh nói, "Cổ Tích, cho dù anh ở đâu hoặc em ở nơi nào, tâm của chúng ta đều ở bên nhau, nếu có kiếp sau, anh, nhất định phải tìm được em"
Bởi vì câu này, anh ôm thân thể đang lạnh dần của em, mỉm cười cầm lấy khẩu súng đã giết người lên tự vẫn.
Thiển Nhi, cho dù em đi đến đâu, anh nhất định sẽ tìm được em, nhất định.
Có lẽ tín niệm này quá mạnh mẽ, khi anh mở mắt lần nữa, đã biến
thành Quốc sư Cổ Tích của vương triều Trinh Thiên tại Lăng Thiên đại
lục, cũng ngay khi anh tỉnh lại, điều đầu tiên nghĩ đến là tìm em, nhất
định phải tìm được em.
Nhưng anh tìm rất lâu, rất lâu cũng vẫn không tìm được em.
Tại đại hôn của Đế vương, bóng dáng nhỏ bé yếu ớt mặc phượng bào đỏ thẫm, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt ưu sầu kia, không phải em thì là
ai?
Cũng bởi vậy, anh mất hết lý trí, đại náo đại hôn.
Khi em nhìn đến anh, trong nháy mắt liền rơi lệ, liều mạng rời
khỏi vị đế vương tôn quý kia, dứt khoát chạy đến, nhào vào lòng anh.
Ngày khi anh ôm em là cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Kiếp trước, kiếp này, em vẫn là em, anh cũng vẫn là anh, tâm của chúng ta, vẫn ở cạnh nhau.
Nhưng trong thiên hạ nơi nơi đều là đất của vua, cho dù anh và
em thực sự yêu nhau, cũng không nhận được chúc phúc, đơn giản vì cái vị
đế vương tôn quý kia nói yêu em, chúng ta liền vĩnh viễn không thể ở bên nhau. Em mỗi ngày bị nhốt trong hoàng cung, ngày ngày chịu dày vò, mà
anh, bởi vì thân phận là quốc sư nên cũng không bị trừng phạt gì mà phải giam lỏng ở trong phủ, một bước không được ra ngoài.
Anh vốn nghĩ rằng đời này sẽ sống mãi như vậy, nhưng anh lại tìm được một lối thoát.
Có người cầm một cái mật chỉ đến tìm anh, nói cho anh biết, đế
vương tôn quý của vương triều Trinh Thiên trên Lăng Thiên Đại Lục cũng
chỉ là thảo dân mà thôi, còn anh, quốc sư dưới một người trên vạn người
này mới chân chính là chân mệnh thiên tử! Điều này cũng là do đấu đá hậu cung gây nên.
Có được mật chỉ này, anh bắt đầu tính kế, anh khinh thường ngôi
vị hoàng đế này, nhưng ngôi vị này lại có thể khiến anh có được em. Bởi
vậy, anh quyết định đoạt lại giang sơn này, đoạt lại em.
Nhưng ngay khi anh chưa kịp công bố tin tức này, kẻ thù bắt đầu
thảo phạt Trinh Thiên vương triều, đế quân này cũng chỉ là bao cỏ vô
năng, chưa tới ba ngày đã để cho kẻ địch cướp đi mười bảy tòa thành trì.
Anh liền nhân cơ hội này, mang binh xuất chinh, lấy sức một người ngăn cơn sóng giữ, cướp lại những tòa thành trì bị mất.
Khi anh cưới tuấn mã trở lại vương triều Trinh Thiên, nhận được
sự sùng kính của dân chúng, việc đầu tiên anh làm, đó là đem bức mật chỉ kia, bố cáo thiên hạ, anh, Cổ Tích, mới là thiên tử thực sự.
Khi anh tự mình đi vào tẩm cung của em, em đã bệnh nặng đến nguy kịch, giây phút cầm lấy tay em, lòng anh cũng đang run rẩy cùng đau
đớn, tự trách chính mình không đến sớm hơn.
Em, Ngu Thiển, là người duy nhất mà Cổ Tích yêu.
Cũng lúc này, anh hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, em, là cô gái duy
nhất anh yêu, anh nếu là đế, em sẽ là hậu. Cho dù em từng là vương hậu
của người khác, anh cũng sẽ không quan tâm thế nhân nói anh thế nào, đây là hứa hẹn của anh.
Hậu cung ba nghìn mỹ nhân, anh đều trục xuất hết. Nhược thủy ba nghìn, chỉ uống một ngụm.
Nhưng mà vẫn không thể cứu được em, vì để níu giữ em, anh truyền lệnh tìm kiếm hàn băng ngàn năm chế thành giường băng, để em có thể
vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Giây phút em ra đi kia, em vẫn nằm trong lòng anh, đôi môi tái
nhợt khẽ mở, "Cổ Tích, cho dù anh ở đâu hoặc em ở nơi nào, tâm của chúng ta đều ở bên nhau, kiếp trước, kiếp này anh đều tìm em rồi, như vậy,
nếu có kiếp sau, anh, nhất định phải tìm được em!"
Cứ như vậy, em đi.
Anh đem tám chữ em lưu lại kia chia ra, hy vọng sau này nếu có
người Trung Quốc tới thế giới này, có thể tìm được tám chữ này, một lần
nữa mở ra bí mật bị thời gian vùi lấp kia.
Không lâu sau khi em chết, quân địch lại lần nữa xâm phạm.
Lúc này anh đã không còn tinh lực nữa, lúc trước, anh cố gắng đoạt lại ngôi vị hoàng đế này cũng chỉ vì em.
Sau khi quân địch đi vào hoàng cung, anh liền cùng em đi vào trong mật đạo.
Thiển Nhi, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm được em.
Cổ Tích ”
Trên tấm da trâu viết những thứ này.
Nhưng sau khi xem xong, U Tà không thể bình tĩnh, dù dùng cách
nào cũng không thể kiềm chế rung động trong lòng. Mà Kình Thương lúc này cũng không bình tĩnh được, thì ra thế giới này không phải chỉ có Tà Nhi cùng Mộc Thương Lan đến từ Trung Quốc. Đế - Hậu khai quốc của Trinh
Thiên vương triều từ trăm ngàn năm trước cũng là người Trung Quốc.
U Tà giây phút này đang nắm chặt tấm da kia, trong lòng kịch
liệt rung động. Khó trách khi nàng nghe đến bí mật trong Bát bảo thực đồ ấy liền cảm thấy bị cái gì đó dẫn dắt, khó trách........
Kình Thương nhìn thấy vẻ mặt U Tà liền nhẹ nhàng ôm nàng vào
trong ngực, giọng điệu trầm thấp nói, "Tà Nhi, ta sẽ cùng nàng tìm được
đủ tám mảnh bản đồ. "
Nghe vậy, U Tà nâng mắt nhìn Kình Thương, thấy trong con ngươi
xanh biếc là vô hạn tình yêu, khóe miệng không tự giác cong lên, sau đó
thản nhiên gật đầu. Kình Thương thấy vậy liền dán vào bên tai nàng nói
nhỏ, "Khi ta quyết định thảo phạt thiên hạ, trong lòng cũng nghĩ đến, ta nếu là đế, nàng sẽ là hậu"
U Tà liền nhẹ nhàng ôm eo Kình Thương, "Chàng nếu là đế, ta sẽ là hậu"
Đúng lúc này, con ngươi Kình Thương rụt mạnh, sau đó mày kiếm cũng nhíu lại, cả người đều cứng ngắc.
U Tà nhạy cảm phát hiện được biến hóa của Kình Thương, lập tức khẩn trương rời khỏi ngực hắn, đưa tay bắt mạch cho hắn.
Xung quanh liền yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của
Kình Thương. Mà khi bắt mạch, ngón tay tinh tế trắng nõn của nàng đột
nhiên run nhẹ, con ngươi màu hổ phách cũng không bình tĩnh như trước,
sâu trong đáy mắt hiện lên chút lo lắng. Kình Thương thấy biểu tình của U Tà liền mạnh mẽ ôm U Tà vào lòng, "Ta không sao, không cần lo lắng"
"Ta sao có thể không lo lắng, chàng...", U Tà còn chưa kịp nói hết đã bị Kình Thương che kín môi anh đào.
"Không cần lo lắng, cũng không được để con chúng ta lo lắng,
nàng phải nói với nó, phụ vương của nó không sao hết", môi Kình Thương
thoáng trở nên trắng bệch nói với U Tà, giọng điệu vô cùng thoải mái,
giống như thực sự không việc gì.