Sau khi U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương đều đã ngủ, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng, mọi người cũng châm lửa lên.
Một vòng đại hỏa vây chung quanh mấy người, làm cho thời tiết
rét lạnh này cũng ấm hơn một chút, đàn cá sấu cùng đám trăn nhìn ngọn
lửa cực cao này liền nổi giận gầm nhẹ một cái, nhưng mà cũng vô dụng.
Không lâu sau, đàn cá sấu cùng đàn trăn không làm gì được liền bỏ đi.
Mà đêm nay U Tà cùng mọi người ngủ cực say, mệt mỏi nhiều ngày như vậy, đêm nay chính là ngày ngủ thoải mái nhất.
Ngày thứ hai, bầu trời tờ mờ sáng, hai tròng mắt U Tà mở ra,
ngược lại Liệt Hỏa Kình Thương vẫn nhắm mắt dựa vào thân cây, phát ra
tiếng hít thở đều đều.
Liên tục mấy ngày chạy đi cùng chiến đấu, chính Liệt Hỏa Kình Thương cũng mệt mỏi , cho nên mới có thể ngủ say như vậy.
Nhưng mà ngay cả khi ngủ say, bàn tay Liệt Hỏa Kình Thương cũng chưa từng buông tay U Tà ra.
U Tà ngẩng đầu nhìn ngắm nam nhân đang nắm bàn tay mình, bàn tay trắng nõn tinh tế nâng lên vuốt ve hình dáng khuôn mặt của Liệt Hỏa
Kình Thương, mũi cao thẳng, cánh môi gắt gao mím lại, ngũ quan thâm thúy tựa như điêu khắc cổ của Hy Lạp.
Nam nhân này, dù ở thời điểm tỉnh táo hay ngủ say, đều làm cho người ta có một loại áp lực đứng đầu thiên hạ.
Như là cảm nhận được có người sờ loạn trên mặt mình, lông mi
Liệt Hỏa Kình Thương khẽ rung một chút, ngay lập tức con ngươi lục sắc
mở ra, nhìn thấy U Tà vẫn nhìn mình chằm chằm không nhúc nhích, mặt Liệt Hỏa Kình Thương liền nhu hòa, đem U Tà ôm vào trong ngực.
"Tà Nhi, có phải nàng đột nhiên cảm thấy bộ dạng của phu quân
rất đẹp mắt phải không? ", ngữ khí của Liệt Hỏa Kình Thương mang theo ý
cười, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên thanh âm còn mang theo chút khàn khan từ
tính, nghe mị hoặc vô cùng.
Nghe vậy U Tà đang nhìn chằm chằm vào Liệt Hỏa Kình Thương liền
sửng sốt, hô hấp cũng có chút bị kiềm hãm, lập tức quay đầu, âm thầm
than thở một câu, "Yêu nghiệt "
"Tà Nhi, vi phu có thể hiểu từ yêu nghiệt này là đang khen vi
phu không? ", Liệt Hỏa Kình Thương đem đầu U Tà nâng lên nhìn thẳng vào
mặt mình, mở miệng nói, trong giọng nói che lấp không được từ tính tà
mị.
Nghe vậy U Tà liền cũng khẽ nhướn lông mày : "Đương nhiên có thể ."
Dứt lời ánh mắt U Tà hạ xuống nhìn tay mình đang đặt trên bụng,
mở miệng nói: “ Con à, về sau không nên học cha ngươi tự kỷ như vậy nga” , ngữ khí không còn giống trước đó, bây giờ mang theo vô vàn hạnh phúc
cùng ôn nhu.
Nghe được lời nói của U Tà , Liệt Hỏa Kình Thương sửng sốt, tự
kỷ? Nghĩ đến đây Liệt Hỏa Kình Thương sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình,
tự kỷ kia sẽ không phải là chính mình thích chính mình sao? Hắn có sao?
U Tà ở ngẩng đầu lên liền thấy được biểu tình của Liệt Hỏa Kình
Thương, lập tức biết hắn suy nghĩ cái gì, không khỏi bật cười ra tiếng.
Tiếng cười này nhất thời làm cho những người ngủ say xung quanh chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã tỉnh ngủ, U Tà liền từ trong
lòng Liệt Hỏa Kình Thương đi ra, Liệt Hỏa Kình Thương cũng lập tức đứng
lên.
"Nếu tất cả đều đã tỉnh,vậy liền đi thôi", thanh âm U Tà lúc này lại trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng mà hờ hững, so sánh với nữ tử
vừa ôn nhu như nước kia thật không phải là nàng.
Mà lúc này mọi người mới nhìn thấy, hóa ra tối hôm qua mọi người được lửa nóng vây quanh, đàn cá sấu và đàn trăn không vào được nên đã
rút lui, nay xung quanh đã an toàn, chỉ sợ nếu không đi nhanh, sẽ lại bị vây hãm giống như tối hôm qua.
Lập tức mọi người liền đi theo U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương hướng về phía di tích thượng cổ ở xa xa mà đi.
Một đường đều bình an, trừ bỏ ngẫu nhiên gặp phải mấy con cá sấu cùng trăn, cũng không có phát sinh tình huống khủng bố như tối hôm qua, nghỉ ngơi một đêm thể lực mọi người liền dư thừa, cho nên liền gia tăng cước bộ.
Giờ phút này trong lòng mỗi người đều vô cùng kích động, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ di tích thượng cổ đã ở trước mắt, cho nên bước chân của mỗi người không tự giác được mà càng lúc càng nhanh.
Rốt cục, cho đến khi mặt trời trở nên chói chang, đoàn người đã đi đến bên ngoài di tích thượng cổ.
Quét mắt có thể thấy được, nơi nơi đều là tường đổ, chôn dấu
dưới lòng biển gần trăm năm giờ phút này di tích thượng cổ đang lộ ra
trước mắt, trong lòng mọi người không tự chủ được mà phát ra rung động.
Có thể bảo tồn hàng trăm năm, như vậy thấy được di tích thượng
cổ này bất phàm như thế nào, đến gần liền cảm thấy phong cách cổ xưa,
hơi thở thâm trầm ngưng đọng, làm cho trong lòng mọi người dâng lên cảm
giác cung kính.
Ngay cả thần sắc của Liệt Hỏa Kình Thương trong giờ phút này cũng vô cùng trịnh trọng.
Đẩy cánh cửa thành trước mặt mọi người ra, một mùi mộc hương
nồng đậm lập tức sộc tới, cảnh tượng lọt vào trong mắt khiến mọi người
sợ hãi, hoảng sợ.
Chỉ thấy trên măt đất rộng lớn kia, thi hài khắp nơi, vốn dĩ mùi hài cốt này đã theo gió tản đi khắp nơi, nhưng bởi vì bị chôn sâu dưới
đáy biển nhiều năm nên bây giờ vẫn còn nguyên vẹn như cũ, nhưng vẫn còn
rất nhiều bộ hài cốt không được đầy đủ theo năm tháng, khiến người ta
rung mình sợ hãi.
Mọi người thấy nơi này dày đặc bạch cốt, nhiều không đếm xuể, có thể tưởng tượng ra năm đó có bao nhiêu người đã ngã xuống ở đây mới tạo thành cục diện như bây giờ, nhưng cũng không thể phủ nhận, trăm ngàn
năm trước đây, tại thành trì này đã diễn ra một hồi đại chiến kinh thiên động địa.
Hơn nữa liếc mắt nhìn xung quanh một cái, có thể nhận ra di tích thượng cổ này rộng lớn vô cùng.
"Chúng ta liền tách ra ở đây đi", Thương Hải Minh Nguyệt nhìn mọi người không khỏi mở miệng nói.
Di tích thượng cổ này lớn như vậy, bảo vật ở di tích thượng cổ
cũng sẽ vô cùng nhiều. Nếu là mọi người cùng nhau đi, như vậy khi gặp
bảo vật không biết phân chia như thế nào. Đó cũng là một vấn đề, mặt
khác nếu như tách ra thì tỷ lệ gặp được nhau ở trong tòa đại di tích này sẽ cực nhỏ, cho nên cũng sẽ không phát sinh tình cảnh tranh đoạt.
U Tà nghe vậy gật gật đầu, vì vậy một đoàn mấy người liền chia thành ba nhóm.
Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà đương nhiên sẽ không tách ra, bốn người Hồn Thiên, Hàn Mai, Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc cũng sẽ đi theo bọn họ.
Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Mộc Lăng Phong và Mộc Hoàn Hi một nhóm.
Long Tứ Thiên vốn là muốn một mình đi trước, nhưng lại không lay chuyển được Thương Hải Minh Nguyệt, cho nên hai người trở thành một
nhóm.
Ba nhóm người cáo từ nhau sau đó liền từ ba hướng mà tiến vào bên trong di tích.
Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà đi vào con đường chính giữa phơi đầy bạch cốt lành lạnh.
Mặc dù trải qua thiên cổ vạn năm quang cảnh xung quanh cũng đã
có chút đổ nát , nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng ban đầu của nó.
Kiến trúc đại điện uy vũ, lộng lẫy cho đến nay vẫn sừng sững không thay
đổi.
Đập vào tầm mắt U Tà chính là ba tòa chủ điện hoàn toàn không
thua gì kiến trúc của Thương Khung điện ở Phong Mâu, hơn nữa vẻn vẹn ba
tòa chủ điện này chỉ chiếm một góc nhỏ của di tích, bởi vậy có thể thấy
được chủ nhân của di tích thượng cổ này, năm đó tất nhiên cũng là người
hùng bá một phương.
U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương liếc nhau sau đó đồng loạt đi về phía tòa đại điện ở chính giữa.
Nơi đó, rất có khả năng sẽ có thứ bảo vật làm người ta cứng lưỡi nào đó đang chờ mọi người khai quật.
Bất quá chỉ khoảng nửa khắc, Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà đã
đi tới trước cửa đại điện kia, đại môn bằng thép được điêu khắc hoa văn
tinh tế chậm rãi bị đẩy ra.
Liệt Hỏa Kình Thương đem U Tà bảo hộ ở sau người, chính mình bước vào trước một bước.
Vừa mới đi vào bên trong đại điện, nơi nơi đều bốc lên hơi nước
ẩm ướt, mà trên sàn điện còn mọc đầy rêu và tảo lục, chắc là do chìm sau dưới biển quá lâu, cho nên trên mặt đất mới mọc lên lớp rêu, tảo như
vậy.
Bên trong đại điện cũng không phải là một căn phòng vô cùng rộng lớn, mà là chỉ có một cửa đá, trừ nó ra cũng không còn thứ gì khác. Do
cửa gỗ đứng im đó đã lâu bị đẩy ra, một trận âm thanh kẽo kẹt vang lên, ở trong đại sảnh trống rỗng này nghe có vẻ cực kì quỷ dị.
U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương liếc nhìn nhau một cái, hai người đều nâng bước đi về phía cửa đá kia.
Khi U Tà đi đến đối diện cửa đá liền bắt đầu tìm cơ quan để mở cửa đá, nhưng tìm một hồi lâu cũng không tìm được.
Liệt Hỏa Kình Thương cũng cẩn thận tìm kiếm trên vách tường, bốn người Hồn Thiên Hàn Mai cũng chia nhau ra tìm kiếm những chỗ có thể cất giấu cơ quan ở toàn bộ đại sảnh.
Nhưng mà mọi người tìm suốt thời gian một chung trà cũng vẫn
không tìm được, việc này không khỏi khiến cho U Tà nhíu chặt mày liễu.
Trước khi đến đây nàng cũng từng thăm dò các loại di tích cổ,
cho nên một ít chướng ngại như cửa ngầm hoặc là ám khí đều là không làm
khó được nàng. Nhưng đã tìm lâu như vậy, tất cả những biện pháp có thể
đều đã thử qua, vậy mà vẫn không thể mở được cánh cửa này, đây là như
thế nào?
Đúng lúc này, Đạm Cúc đột nhiên "A" một tiếng, dưới chân liền
trượt ngã xuống đất, Hồn Ảnh lập tức nhanh nhẹn đưa tay kéo lấy Đạm Cúc, nhưng đám tảo biển và rêu xanh kia thật sự rất trơn, cho nên Đạm Cúc
cùng Hồn Ảnh liền bị trượt chân.
Không biết vì sao, trên mặt đất đột nhiên lộ ra một cái địa động thật lớn, Đạm Cúc cùng Hồn Ảnh nhất thời không kiểm soát được nên bị
ngã xuống.
Thấy một màn như vậy, Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà đều là cả
kinh, sau đó thong thả từng bước đi đến trước địa động kia, cũng không
có do dự liền theo sát Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc nhảy xuống.
Nhìn thấy chủ tử nhà mình đều đã nhảy xuống, Hồn Thiên cùng Hàn
Mai tự nhiên cũng sẽ không để tụt hậu, cũng nhảy xuống địa động kia.
Địa động này quả thực rất sâu, mấy người cứ mãi rơi xuống, tựa hồ sâu không thấy đáy vậy.
Liệt Hỏa Kình Thương đem U Tà gắt gao ôm vào trong lòng, không
bao lâu hai người cực nhanh rơi xuống phía trước Đạm Cúc cùng Hồn Ảnh,
Liệt Hỏa Kình Thương vươn một cánh tay đem Hồn Ảnh cùng Đạm Cúc ném về
phía trước, lạnh lùng mở miệng nói, "Vận khí "
Nghe vậy Hồn Thiên cùng Đạm Cúc lập tức lợi dụng lực ném đó điều chỉnh tốt hơi thở của bản thân, vận khinh công rơi xuống.
Mà ngay khi mấy người đang rơi xuống, phía trên lại truyền đến
một tiếng bịch rất lớn, toàn bộ thông đạo mà mọi người đang rơi xuống
trở nên tối đen, xem ra cái địa động phía trên kia đã hợp lại như lúc
ban đầu.
Rất lâu sau khi rơi xuống, Liệt Hỏa Kình Thương rốt cục cũng chạm chân tới đất.
Bởi vì nội lực rất mạnh cho nên ở bên trong địa động, Liệt Hỏa Kình Thương cho dù không cầm đèn cũng có thể nhìn rõ mọi vật.
Lập tức bốn người Hồn Ảnh, Đạm Cúc, Hồn Thiên, Hàn Mai cũng đều rơi xuống bên cạnh Liệt Hỏa Kình Thương.
"Đạm Cúc, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?", U Tà nhìn Đạm Cúc, sau đó liền hỏi.
"Tiểu thư, ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, chính là
mới vừa rồi lúc đang tìm cơ quan, bởi vì không tìm được, cho nên ta nhất thời tức giận liền hung hăng đá vào cánh cửa, nhưng vì tảo biển kia
thật sự quá trơn, cho nên ta mới bị trượt chân, nhưng trước lúc trượt
chân đã đụng vào một khối đá nổi lên trên mặt đất, sau đó liền bị rơi
vào địa động này..."
Nghe vậy con ngươi U Tà lóe lóe, rồi lại lâm vào trầm tư.
Rất nhanh U Tà liền ngẩng đầu đánh giá bốn phía, chỉ thấy bên trong thạch động khắp nơi đều là thông lộ.
Không bao lâu đáy mắt U Tà xẹt qua một đạo ánh sáng, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Chủ nhân thiết kế lên tòa đại điện này thật sự là kinh diễm
tuyệt luân, đầu tiên là lấy đại đường trống rỗng mê hoặc mọi người, làm
cho tất cả mọi người không hề cảm thấy nó kỳ lạ hay có gì thần bí, sau
đó lại lấy một cái cửa đá thật lớn để làm cho mọi người hiểu lầm. Khiến
cho mọi người nghĩ rằng con đường duy nhất để đi qua đại điện chính là
cánh cửa đá thật lớn kia, mà không nghĩ ra rằng lối vào chân chính lại
chính là địa động này!
Nếu không phải Đạm Cúc vô tình đụng vào cơ quan kia, sợ là mọi người sẽ không thể dễ dàng tìm được lối vào như vậy.
Mà trong đáy mắt Liệt Hỏa Kình Thương lúc này cũng xẹt qua một
đạo tán thưởng, hắn thật chưa từng nghĩ đến trăm ngàn năm trước đây đã
có người thiết kế được một mật đạo tinh diệu như vậy. Người thiết kế ra
thông đạo này chắc hẳn phải là người kinh thế tài hoa đương thời.
U Tà liếc mắt đánh giá bốn phía, sau đó nhìn về phía một cái thông đạo bằng ngọc thạch.
Mấy cái thông đạo khác đều bị rêu xanh phủ kín, có thể thấy được địa động này cũng cực kỳ ẩm ướt, nhưng bởi vì bị che kín ở dưới cho nên mới không bị nước biển tràn vào. Những thông đạo ở đây đều được tạo bởi những tảng đá trơn bóng nên rêu xanh không thể mọc ra được. Mà giờ phút này chỉ có một cái thông đạo này là sạch sẽ, không có một chút rêu
xanh. Vì vậy đây cũng chính là điểm kỳ quái, vì sao mấy thông đạo khác
đều có chút nước bùn cùng rêu xanh, mà chỉ có duy nhất một cái thông đạo này là khác thường như vậy.
U Tà suy tư một lát liền nghĩ tới một nguyên do, có lẽ bí động
này chính là nơi đại thần trong triều bí mật hội ngộ, mà triều thần
đương nhiên không có tư cùng đế vương đi chung một đường vì vậy mới tạo
thành nhiều thông đạo như vậy.
Mà những thông lộ bằng đá đầy rêu kia không cần nghĩ cũng có thể đoán được nó dành cho những người không có thân phận tôn quý, còn những thông lộ ít rêu hơn là dành cho những người có chút địa vị trong triều.
Nghĩ đến đây U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó âm thầm gật đầu.
Liệt Hỏa Kình Thương cất bước đi về phía thông lộ bằng ngọc
thạch kia, nắm lấy tay U Tà để nàng đi phía sau, hai người từng bước
từng bước tiến về phía trước.
Bốn người Hồn Thiên, Hồn Ảnh nhìn nhau xong liền đi theo, cước
bộ mọi người đều cực nhẹ, nhưng trong thông đạo tối đen như mực, yên
tĩnh này vẫn vang lên tiếng động.
Đi được một hồi lâu, rốt cục đi tới một gian thạch thất, chính
là bên trong gian thạch thất này vẫn còn lưu lại ba bộ bạch cốt khô,
nhìn cấu tạo của bộ xương kia có thể đoán được lúc ba người này chết chỉ mới trung niên.
Chắc là bởi vì trong triều đại loạn, một số triều thần không
muốn chết trốn vào bên trong mật đạo này, nhưng không ngờ hai quân giao
chiến lâu như vậy, khiến cho hai bên lưỡng bại câu thương, vương triều
bị diệt.
Mà những triều thần trốn trong mật đạo này bởi vì lương thực và
nước uống mang theo đều đã dùng hết, cuối cùng liền bị chết đói tại nơi
đây. Bên cạnh ba người còn có ba túi hành lý hỗn độn, trong hành lý rơi
ra không ít vàng bạc châu báu, có thể thấy được bọn họ cũng đã chuẩn bị
không ít lộ phí cho bản thân.
Vì nghiệm chứng phán đoán này, U Tà liếc nhìn Hàn Mai một cái,
sau đó Hàn Mai ngồi xổm xuống dưới mở hết mấy túi hành lí kia ra, trong
hành lí quả thực chứa đầy vàng bạc châu báu, còn có vài bộ y phục đã hư
thối thành bùn đất. Nhìn đến đây U Tà mới gật gật đầu.
Thạch thất này nhìn thoáng qua có chút nhỏ hẹp, U Tà tinh tế
đánh giá lại lần nữa, tuy rằng nơi đây rất là thần bí, nhưng nếu chỉ có
một gian thạch thất này vậy thì có vẻ quá khoa trương rồi. Lúc nàng đến
đây, nghe nói bên trong di tích này có cất dấu bảo vật của cực kì quý
giá của Vương triều cổ đại.
Chỉ là gian thạch thất nằm ngay dưới đại điện trung tâm của di
tích thượng cổ, hơn nữa lại thiết kế thần bí như vậy, như vậy cũng đủ để nhìn ra gian thạch thất này tất nhiên chính là nơi trọng yếu nhất của
toàn bộ di tích. Liệt Hỏa Kình Thương cũng cảm thấy như vậy, lập tức
liền đi theo U Tà bắt đầu tìm kiếm.
Cơ quan lần này cũng không khó tím như cơ quan bên ngoài mật đạo kia, không bao lâu sau U Tà liền tìm thấy một phiến đá nhỏ nhô lên để
mở ra cơ quan ở dưới góc tường, sau đó lấy tay ấn mạnh lên phiến đá, cửa đá cũng cũng lập tức lên tiếng trả lời mà mở ra.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt khi cánh cửa vừa mới mở ra, ngàn
vạn ngân châm rậm rạp liền từ bên trong gào thét bắn ra, ngân châm tản
ra ánh sáng tử sắc, lực sát thương của nó quả thực không thể coi thường.
Liệt Hỏa Kình Thương lập tức dùng ngoại bào hung hăng vung về
phía trước, độc châm đang bay về phía U Tà tất cả đều bị đánh qua một
bên, mà bốn người Hồn Thiên, Hồn Ảnh tự nhiên cũng không phải người
thường, thận trọng né tránh, cuối cùng cũng không bị độc châm gây thương tích.
Đến khi ngân châm không còn bắn ra, U Tà mới rút một cây ngân
châm cắm trên mặt đất lên xem xét, chỉ thấy cây châm kia không chỉ tản
ra một luồng sáng màu tím, mà trong ánh tím lại lóe lên nhiều điểm lục
sắc, con ngươi U Tà lóe lên một đạo quang mang, đây là... Lục ngân chi
độc!
Bất quá độc này quả thực cũng giống như Cửu tử nhất sinh, sớm đã tuyệt tích trên thế gian, bất quá đối với di tích thượng cổ đã tồn tại
hàng trăm ngàn năm trước, loại độc này đương nhiên là không thể nói
chơi.
Sau khi ngân châm bay ra, cửa đá tự nhiên cũng mở ra.
Liệt Hỏa Kình Thương lại bước vào bên trong cửa đá, sau khi bước vào cũng không thấy có gì nguy hiểm, như vậy mới kéo U Tà tiếp tục đi
vào sau cửa đá, bốn người Hồn Thiên cũng theo sát phía sau.
Đi một hồi lâu, rốt cục cũng bước vào cấm địa.
Không biết là ai trong mấy người đã chạm phải cơ quan khởi động
ám khí, nhất thời cung tiễn từ bốn phương tám hướng bắn ra, đem tất cả
mọi người vây lại. Con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương lạnh lùng, sau đó hắn
liền phát hiện ra một chỗ duy nhất không bị cung tiễn bắn tới, chính là
đỉnh của thạch thất, lập tức Liệt Hỏa Kình Thương liền ôm lấy U Tà phi
thân lên trên đó.
Bốn người Hồn Thiên, Hàn Mai dựa lưng vào nhau đánh bay cung
tiễn ra ngoài, nhưng vì cung tiễn rất dày đặc, cho nên không thể tránh
khỏi một ít cũng tiễn lọt qua vòng vây mà cắm thẳng vào cơ thể bốn
người.
Bất quá may mà có Kim lũ y đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm mặc ở trên người, cho nên bốn người Hồn Thiên, Hồn Ảnh cũng không bị
thương quá nặng.
Cung tiễn dày đặc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi tất
cả cung tiễn không còn bắn ra nữa, Liệt Hỏa Kình Thương mới ôm U Tà hạ
xuống.
Hắn không khỏi nhíu nhíu mày, di tích thượng cổ này quả nhiên
bất phàm. Nếu như lúc này bọn họ chỉ là người bình thường, lại không có
Kim lũ y đao thương bất nhập mặc trên người, bị cung tiễn tập kích như
vậy chỉ sợ sẽ bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.
Sau đó đoàn người tiếp tục đi về phía trước , đi một hồi lâu cũng không đụng phải ám khí nguy hiểm nào khác.
Rốt cục thời điểm đi đến cuối đường, một cái cửa đá lại xuất hiện ở trước mắt mọi người.
U Tà nhìn cửa đá khẽ nhíu mi, mà con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương cũng run lên.
Đơn giản là cửa đá này không giống với những cửa đá khác, nó không phải gắt gao đóng chặt, mà là hé mở một nửa!
Tình huống như vậy làm cho đoàn người Liệt Hỏa Kình Thương không thể không cẩn thận hơn vài phần, bởi vì loại tình huống này thật sự quá mức quỷ dị, cửa đá hé mở...
Liệt Hỏa Kình Thương đi lên phía trước, dùng lực đẩy mạnh cánh
cửa đá đã mở một nửa kia ra, đập vào mắt chính là hào quang chói lọi làm cho tất cả mọi người không thể thích ứng kịp phải nheo mắt lại, sau khi mọi người mở mắt ra lại không hẹn mà cùng hung hăng rụt đồng tử, bên
trong thạch thất này cư nhiên lại là.....