Ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào bên trong "Thanh nhã
cư", U Tà nằm nghiêng ở trên xích đu, trong tay cầm một quyển sách cổ,
bộ dáng thanh thản, ánh chiều tà chiếu lên trên người nàng, lại làm cho
người ta xem nhẹ bộ mặt xấu kinh người kia.
Mà Hồn Lăng và Hồn Trạch đang ở trong viện nhổ cỏ, thấy một màn
như vậy lại đột nhiên cảm thấy, đại tiểu thư Trấn quốc tướng quân cùng
chủ tử bọn hắn vô cùng xứng đôi.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, thánh chỉ đến, tướng quân bảo người lập tức đi đến trước đại sảnh", Quản gia sốt ruột giục bước chân đi vào "Thanh nhã cư" gọi U Tà, có chút ai oán nói, vừa nghe thánh chỉ đến
người nào cũng ba chân bốn cẳng đi đến đại sảnh.
U Tà chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ làn váy mới chậm rãi đi đến đại
sảnh, mang theo Hàn Mai cùng Thanh Lan, toàn bộ quá trình nghe có thánh
chỉ đến cũng không lộ ra vẻ mặt vội vàng xao động cùng sợ hãi, một màn
này làm cho Hồn Lăng cùng Hồn Trạch âm thầm tán thưởng.
Bên trong đại sảnh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy toàn là đầu
người, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, không dám nói một lời.
Lần này tất cả mọi người trong phủ tướng quân đều tập trung ở
đây, bao gồm Tức Mặc Vãn nguyệt lần trước đi "thư viện Hi Hòa" học tập,
nữ tử ở đại lục Lăng Thiên không giống nữ tử Trung Quốc cổ đại chỉ biết ở nhà giúp chồng dạy con, nữ tử cũng có thể đi học.
"Thư viện Hi Hòa" chính là thư viện của nữ tử ở Nguyệt Thần
quốc, thư viện ở đây là do hoàng đế từ thời khai quốc của Nguyệt Thần
quốc lập ra vì công chúa được sủng ái nhất "công chúa Ngu Hi", đến nay
đã được hơn trăm năm.
Tức Mặc U Tà đi vào bên trong đại sảnh, lẳng lặng đứng, ở trong
đám người nổi bật vô cùng. Tức Mặc Hoành nhìn U Tà không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy, không khỏi nổi giận nói, "U Tà, còn không nhanh quỳ
xuống tiếp chỉ!"
Tức Mặc U Tà mắt điếc tai ngơ, vẫn như trước đứng yên ở bên
trong đại sảnh, mà Hàn Mai và Thanh Lan cũng lẳng lặng đứng ở phía sau
nàng, điều này làm cho mặt thái giám tổng quản đến tuyên chỉ không khỏi
biến sắc, nguyên vốn tưởng rằng vị đại tiểu thư này mặc dù không tài vô
mạo, nhưng cấp bậc lễ nghĩa tối thiểu cũng phải có, không ngờ lại lớn
mật như thế!
"Lớn mật! Cư nhiên dám miệt thị hoàng uy như thế!", Thái giám
tổng quản nổi giận lớn tiếng nói, nghe vậy U Tà nhẹ nhàng nâng mắt nhìn
gã, thái giám tổng quản nhìn đến phượng mâu màu hổ phách kia thì thân
hình bỗng run lên, đó là một đôi mắt lạnh lùng cao ngạo, bình tĩnh không chút cảm xúc giống người thường.
Nhưng chính như thế, lại làm cho gã sợ hãi không thôi, gã ở
trong cung đã sớm quen nhìn mặt hoàng thân quốc thích mà làm việc. Lập
tức gã cũng không dám kiên trì, bởi vì gã biết nếu cố bắt đại tiểu thư
tiếp chỉ, thì sợ là hôm nay gã không bước ra được khỏi phủ Trấn quốc
tướng quân!
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hiện tại hoàng thái
hậu Phong Mâu mất, việc hòa thân lùi lại ba tháng sau, mong công chúa
Lan U dùng ba tháng này chuẩn bị kỹ việc hòa thân, khâm thử", Thái giám
tổng quản nói xong lập tức đem thánh chỉ đưa vào trong tay Tức Mặc Hoành đang quỳ trước mặt, mang theo thị vệ nhanh chóng hồi cung.
Không chỉ công chúa Lan U đáng sợ, ánh mắt hai nàng thị nữ đều
làm cho gã đổ mồ hôi lạnh, nếu không nhanh hồi cung, gã thực sợ chính
mình cứ như vậy ngất xỉu mất.
Thánh chỉ đã tuyên xong rồi, U Tà liền mang Hàn Mai và Thanh Lan đi về "Thanh nhã cư", một chút cũng không để ý tới sắc mặt xanh mét của Tức Mặc Hoành ở phía sau.
U Tà trở lại "Thanh nhã cư" tiếp tục cầm sách nằm ở trên xích
đu, bình thản vô cùng, mà sắc mặt Hàn Mai và Thanh Lan lại rất vui mừng, điều này khiến cho Hồn Lăng và Hồn Trạch có chút tò mò, nội dung thánh
chỉ viết gì? Có thể làm cho hai nha đầu lãnh khốc thị huyết kia cao hứng như vậy?
Hồn Lăng vẫn luôn lớn mật mở miệng hỏi "Cô nương, ngươi vì sao
lại cao hứng như thế?", Thanh Lan nghe vậy nhíu mày, nhìn nhìn nam nhân
mặt mũi bầm dập kia, tùy tiện nói, "Hoàng thái hậu của Phong Mâu chết
cũng thật đúng lúc, ba tháng sau tiểu thư nhà ta mới phải đi Phong Mâu
quốc hòa thân, ha ha ha", Nghe xong lời nói của nàng, sắc mặt Hồn Lăng
và Hồn Trạch kinh hãi nhìn nhau, hoàng thái hậu chết rồi?
"Tỷ tỷ, muội muội mới từ học viện trở về, không kịp vấn an tỷ
tỷ, hy vọng tỷ tỷ không trách muội", Một thanh âm ôn nhu tinh tế từ
ngoài viện truyền đến.
U Tà nheo lại hai mắt nhìn về phía người vừa tới, bên trong là
xiêm y màu hồng nhạt, bên ngoài khoác sa y màu trắng, lộ ra đường cong
cơ thể, có thể nhìn thấy xương quai xanh, tà váy nhẹ nhàng lay động, mái tóc ba ngàn sợi được dây cột tóc buộc lên, làm cho dáng đi càng thêm
ung dung dịu dàng, trâm cài hình con bướm, một vài sợi tóc xõa ở trước
ngực, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt diễm lệ, thật đúng là một mỹ nhân
hiếm có, là Tức Mặc Vãn Nguyệt?
"Muội muội không cần phải đến đây", Thanh âm trong trẻo lạnh
lùng làm cho Tức Mặc Vãn nguyệt sửng sốt, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt
bình thường xấu xí kia thì trong lòng chán ghét vô cùng, tuy thanh âm dễ nghe như vậy nhưng nàng ta vẫn cảm thấy ghê tởm cùng khinh thường.
"Ba tháng sau tỷ tỷ sẽ phải gả sang Phong Mâu, xem ra là không
kịp tham gia đại hôn của muội muội cùng thái tử điện hạ rồi", Khi nói
xong những lời này trên mặt Tức Mặc Vãn Nguyệt khẽ ửng đỏ, như tân nương sắp gả.
Nghe được lời của nàng ta, U Tà vẫn mặt không chút cảm xúc như
trước, "Vậy thì tỷ tỷ chúc muội muội cùng thái tử điện hạ trăm năm hảo
hợp", nghe vậy Tức Mặc Vãn nguyệt nhíu lông mày lại, không đúng, nàng
không phải là vô cùng thích Tiêu sao? Vậy thần thái hiện tại là như thế
nào?
"Tỷ tỷ, ngươi đã sáu năm không gặp thái tử điện hạ rồi nhỉ?
Chẳng lẽ không muốn trước khi đi Phong Mâu quốc gặp mặt thái tử điện hạ
một lần?", Tức Mặc Vãn Nguyệt ý vị thâm trường nói, Hồn Lăng Hồn Trạch
nhìn nhau, chẳng lẽ vương phi tương lai này còn có quan hệ với thái tử
Nguyệt Thần quốc?
"Ồ, lời này của muội muội là ý gì, chẳng lẽ trong lòng muội muội có ý tưởng gì khác?" Khóe miệng U Tà khẽ nhếch nhìn thoáng qua Tức Mặc
Vãn Nguyệt.
Mà Tức Mặc Vãn Nguyệt nghe nói như thế vội ho một tiếng, "Không
phải như vậy đâu tỷ tỷ, muội muội không có ý tứ khác, dù sao năm đó tỷ
tỷ cũng rất ái mộ thái tử điện hạ mà", Hàn Mai và Thanh Lan nghe nói như thế liền nổi giận,nàng ta dám vũ nhục thanh danh của tiểu thư, muốn
chết.
"Xin nhị tiểu thư ăn nói cẩn thận", Hàn Mai lớn tiếng lạnh lùng
nói, làm cho Tức Mặc Vãn Nguyệt cả kinh, thị nữ bên người Tức Mặc U Tà
sao lại hung hãn đến như vậy? U Tà nhắm mắt dưỡng thần không để ý tới
nàng ta, lập tức Tức Mặc Vãn Nguyệt xanh mặt, phất tay áo rời đi.