Nhìn hai gia chủ đều rời đi, nhị phu nhân liền mang theo tiểu nữ nhi Tức Mặc Vãn Tinh đến nhìn U Tà, “U Tà à, con cũng đừng trách tướng
quân, hôm nay tâm tình người không tốt lắm, con đi đường chắc cũng đã
mệt mỏi, vào phủ nghỉ ngơi đi”, Nói xong che miệng cười, dẫn Tức Mặc Vãn Tinh vẻ mặt khinh thường đi vào phủ.
Đại phu nhân cũng chỉ có một nữ nhi là Tức Mặc U Tà, mà có con
như thế thà không có còn hơn, hai nữ nhi của mình, một là thiên hạ đệ
nhất tài nữ cùng với thái tử Tây Việt Tiêu tình đầu ý hợp, về sau sẽ là
mẫu nghi thiên hạ. Còn một đứa lại có thiên phú nội lực kinh người, ngày sau tìm phu quân thì không thể là người tầm thường được.
Ha ha, cái gì mà đại phu nhân, chiếm vị trí chủ mẫu cả đời, kết
cục cuối cùng còn không phải là con cũng không còn? Gả cho Phong Mâu
nhiếp chính vương thì như thế nào, làm nhiếp chính vương phi còn chưa
biết có thể sống qua được đêm tân hôn hay không đâu.
“Tiểu thư, bọn họ thật sự là quá đáng!”, Khuôn mặt nhỏ nhắn
thanh tú của Thanh Lan tràn đầy tức giận, “Đúng đó, thân phận tiểu thư
thế nào chứ, bọn họ làm sao có thể lớn mật như vậy!”, Ngay cả Hàn Mai
tính tình luôn lạnh nhạt giờ phút này cũng cắn chặt răng, hận không thể
đi lên hung hăng đánh bọn họ, nhìn vẻ mặt hai tiểu nha đầu giờ phút này, khóe miệng U Tà khẽ cười, không nói gì, mang người tiến vào phủ.
“Thanh nhã cư” là nơi mà Tức Mặc U Tà sau khi hồi phủ ở lại, mặc dù không phải là nơi tráng lệ, nhưng cũng u tĩnh, bên ngoài toàn cây
trúc, nhưng thật ra là địa phương tốt. Dù sao giờ phút này U Tà được
Quốc quân ngự phong là “công chúa Lan U”, nếu ở chỗ quá kém, thì sẽ bị
mọi người chê cười, Trấn quốc đại tướng quân cũng không phải là kẻ mãng
phu chỉ biết chém giết.
“Tiểu thư, Nhã Trúc cùng Đạm Cúc truyền đến tin tức nói: Mọi
người ở Ám U cung tất cả đều mạnh khỏe, hai người họ rất nhanh sẽ đến
phủ tướng quân”, Hàn Mai bẩm báo tình hình mới nhất cho U Tà đang nằm
nghỉ ngơi trên xích đu, Tức Mặc U Tà mở mắt đẹp thản nhiên ừ một tiếng.
Lúc này Thanh Lan bưng một mâm điểm tâm tinh xảo đi đến trước mặt hai người, miệng còn than thở .
“Rõ ràng ta làm đều rất thành tâm, nhưng thế nào cũng vẫn không bằng điểm tâm do Đạm Cúc làm”.
Hàn Mai nhìn Thanh Lan trêu ghẹo nói, “Nếu ngươi làm điểm tâm ngon hơn Đạm Cúc thì có phải sẽ không mở cửa hàng nữa không?”.
“Cái gì, cho dù không mở cửa hàng cũng không sao, có tiểu thư ở đây còn sợ không kiếm được tiền à?”.
Hai người bọn họ ta một câu ngươi một lời, U Tà nhìn các nàng
không khỏi cười ra tiếng, Hàn Mai và Thanh Lan nhìn biểu tình không thèm để ý của U Tà, trong mắt tràn đầy cảm kích cùng sùng bái, đây là tiểu
thư của các nàng đó, đối với các nàng chưa từng phân biệt chủ tớ, là chủ tử tốt nhất trên thế giới.
Màn đêm tối đen, ánh trăng sáng rực một góc trời, tiếng côn trùng kêu vang vọng bốn phía.
Vốn đang nằm ở trên giường, U Tà mở mạnh hai tròng mắt, đúng lúc này, hai bóng đen từ ngoài cửa sổ bay vào, không chút do dự đánh úp về
phía U Tà đang nằm trên giường, động tĩnh này đã quấy nhiễu Hàn Mai và
Thanh Lan ngủ ở gian ngoài, hai người rất nhanh đi vào phòng ngủ của U
Tà, liền nhìn thấy hai hắc y nhân đang tấn công tiểu thư nhà mình.
Hai người giận dữ vô cùng, lập tức lấy khí thế sét đánh đánh về
phía hai hắc y nhân kia, mà hai hắc y nhân cũng kinh hãi, sao bọn họ lại không biết đại tiểu thư của Trấn quốc tướng quân có hai thị nữ giỏi võ
công như vậy?
Bốn người đánh nhau không phân thắng bại, U Tà khẽ vận nội lực,
trong nháy mắt hai gã hắc y nhân té ngã trên mặt đất, Hàn Mai và Thanh
Lan thu nội lực lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai hắc y nhân, dám ám sát tiểu thư của các nàng, rõ là sợ mình sống lâu đây mà.
Vạch miếng vải màu đen che mặt xuống, hai gương mặt tuấn dật
xuất trần, trên gương mặt tuấn dật kia tràn đầy khinh thường cùng lạnh
băng, Thanh Lan vừa nhìn thấy hai hắc y nhân kia dám khinh thường chủ
tử nhà mình, liền đi lên cho hai gã hai bạt tai, hai người bị đánh trừng mắt nhìn Thanh Lan: “Trừng cái gì mà trừng, ngươi dám trừng nữa ta liền móc mắt ngươi ra!”, Thanh Lan cũng là người không dễ chọc.
Nhìn biểu tình của hai gã hắc y nhân. Trong lòng U Tà đã hiểu
rõ, chính nàng là một bao cỏ phế vật, mà Liệt Hỏa Kình Thương là chiến
thần nhiếp chính vương trẻ tuổi, dù thế nào cũng thấy hai người không
hợp, hiện tại bởi vì quốc quân hai nước ban ra thánh chỉ mà phải ở cùng
nhau, thế nào cũng có người không chấp nhận việc này.
“Giết chúng ta đi”, Hai gã hắc y nhân lạnh lùng nói, dù bị bắt
cũng không lộ ra biểu tình sợ hãi, cầu xin tha thứ, chỉ vô cùng lạnh
lùng.
“Thủ hạ Liệt Hỏa Kình Thương”, U Tà thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thanh âm lạnh lùng mà trong trẻo bay vào trong tai hai
người, Hồn Lăng cùng Hồn Trạch đều kinh hãi, bọn họ là nghe mọi người
nói về đại tiểu thư nên không nhịn được mới ra tay, bây giờ bọn họ đã
biết đại tiểu thư này không phải là người tầm thường, chỉ một chiêu đã
đánh ngã hai bọn hắn thì sao là phế vật bao cỏ được?
Lời Tức Mặc U Tà vừa nói ra làm suy nghĩ trong lòng bọn hắn
càng thêm chắc chắn, ngẩng đầu đánh giá nữ tử không có cảm xúc gì trước
mặt, tuy dung mạo bình thường xấu xí, nhưng khí chất lạnh nhạt này cũng
không thể khinh thường.
Nghe được lời U Tà nói, Hàn Mai và Thanh Lan lại càng phát ra
tức giận ngập trời, Liệt Hỏa Kình Thương chết tiệt, tiểu thư các nàng
còn chưa ghét bỏ hắn, thế mà hắn dám phái người tới giết người diệt
khẩu? Nghĩ đến đây càng không thể cho Hồn Lăng Hồn Trạch sắc mặt hoà nhã được .
“Tiểu thư, bọn họ lại dám phái người đến ám sát, người muốn giết bọn họ hay không!”, Thanh âm Hàn Mai lạnh lùng nói, ở trong màn đêm yên tĩnh càng thêm đáng sợ thị huyết, nhưng Hồn Lăng và Hồn Trạch nghe thấy nữ tử mặt không đổi sắc nói ra những lời tàn nhẫn như thế thì lại càng
không dám xem thường đại tiểu thư của phủ Trấn quốc tướng quân!
Bọn họ vốn là vì chủ tử, không chịu được nữ tử như vậy lấy chủ
tử mình nên phẫn nộ đến mất lí trí, mới giấu chủ tử đến ám sát đại tiểu
thư của phủ Trấn quốc tướng quân, chỉ cần nàng chết thì sẽ không có
chuyện liên hôn.
“Giữ lại”, U Tà thản nhiên nói xong không để ý tới mấy người
kia, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Hàn Mai và Thanh Lan căm tức nhìn Hồn
Lăng và Hồn Trạch, hừ, ta sẽ cho các ngươi sống thêm mấy ngày nữa.