Sáng sớm ngày hôm sau, Hác Mãnh xoa xoa trán, hiện tại đầu óc vẫn còn hơi
đau nhức. Tối hôm qua hát hò chán chê ở Đại Phú Hào xong, mọi người liền đi ăn khuya, Hách Mãnh uống tới say mèm!
Mở mắt, nhìn trần nhà, cửa sổ, cảnh tượng xung quanh, đây là một khách
sạn, hắn cũng không biết mình làm sao lại ở đây. Câu nói kia như thế nào nhỉ, uống rượu phải uống tới bến, tối hôm qua hắn đại khái chính là
dạng như vậy, trên căn bản cũng không nhớ gì cả!
Ơ?
Chân hơi nhích, chạm phải một khối thịt nung núc, khiến cho Hác Mãnh
giật mình: Có người! Hắn thầm cầu nguyện trong lòng, ngàn vạn đừng là
nam nhân nha! Trên dưới toàn thân đang không một mảnh vải, lỡ như đúng
là hắn đã cùng một gã nam nhân trần truồng ngủ trên giường hết một đêm,
vậy thì hắn thật sự không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa!
Ngồi dậy, nhìn người nằm bên cạnh, Hác Mãnh triệt để ngây ngốc.
"Làm sao lại là nàng?"
Nhớ là tối hôm qua, mấy người uống rượu, uống triền miên, sau đó lại có
người tới, sau đó... Hác Mãnh gắng sức vỗ đầu, hắn đã làm gì, thật sự
không nhớ chút nào!
Tôn Nhiêu thật ra thì đã sớm tỉnh, hoặc có thể nói, nàng cả đêm chỉ chợp mắt được hai tiếng đồng hồ, còn lại là ‘ác mộng’ liên tục. Tối hôm qua
nàng gọi điện cho Chu Minh, chủ động quay lại. Về phần sự việc sau đó,
vốn là nàng muốn đỡ Hác Mãnh vào phòng, vất tạm hắn ở đó rồi rời đi, một kẻ say rượu còn có thể làm gì mình cơ chứ, thế nhưng ai ngờ... tính
toán sai lầm rồi. Sự thật chứng minh, người say chẳng những cái gì cũng
có thể làm, mà còn ‘làm’ hăng hơn nữa là đằng khác.
"Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi!" Hác Mãnh tựa vào đầu giường, mở miệng nói.
Tôn Nhiêu ngồi dậy, ánh mắt có chút sưng đỏ. Mặc dù nàng không phải là
dạng trinh tiết liệt nữ, nhưng cũng không phải là người tùy tiện, có một số khía cạnh vẫn rất chặt chẽ, do chủ tâm muốn gả vào nhà giàu, có phần mắt cao tay ngắn (tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực
tế thì thấp). Có điều nàng cũng biết, muốn gả vào nhà giàu thì một thân
thể còn ‘nguyên tem’ là yêu cầu tiên quyết nhất, cơ bản nhất. Đây cũng
không phải là vẩy tí máu gà hoặc đi vá màng là có thể đạt được, những
năm nay người ngu ngốc đã rất ít.
Nhưng ngày hôm qua, thế mà lại bại dưới tay gã tiểu vương bát đản này,
nhìn từ trong ra ngoài thì hắn cũng không giống con cháu nhà giàu a! Lỗ
vốn, lỗ vốn to rồi! Nếu như đem gã tiểu vương bát đản này đổi thành Chu
Đào thì nàng hoàn toàn không bận tâm, nhưng rốt cuộc mơ ước cùng thực tế vẫn cách nhau khá xa!
"Tối hôm qua là chuyện gì xảy ra?" Hác Mãnh nhìn nàng, nhíu mày hỏi. Nữ
nhân này làn da rất trắng, vóc người không tồi, lúc này đang không có gì che đậy!
Tôn Nhiêu không phải dạng nữ nhân thích khoe hàng, nhưng tối hôm qua đã lộ hết rồi, hiện tại che hay không che thì cũng thế!
"Chuyện gì xảy ra à? Ngươi nói xem chuyện gì đã xảy ra, tối hôm qua
ngươi đại phát thú tính, gây… gây họa cho ta, ngươi không cần nói gì
hết, 2 triệu, không thiếu một xu bằng không lão nương sẽ tống ngươi vào
tù!" Tôn Nhiêu quay đầu sang, tức giận nhìn chằm chằm Hác Mãnh, thẳng
thắn dứt khoát. Không cần phải khóc, ngày hôm qua mình đã bị ‘thịt’
sạch, khóc lóc là có thể vãn hồi được sao? Hiện tại việc trọng yếu là
làm sao lấy được lợi ích nhiều hơn, đền bù tổn thất của mình.
Nguyên bản Hác Mãnh còn có chút băn khoăn trong lòng, nhưng giờ vừa nghe đối phương nói như vậy thì không khỏi bật cười. Hắn nghiêng đầu quan
sát nàng, hỏi: "Thân thể ngươi làm bằng vàng à?"
"Ngươi..." Tôn Nhiêu chỉ tay vào Hác Mãnh, tức giận không nói lên lời.
Hác Mãnh trưng ra dáng vẻ bất cần, nửa thật nửa đùa cười: "Ngươi tưởng
mình là ‘gái măng non’ sao? Cho dù đúng như vậy thì cũng không đáng giá 2 triệu nhé! Trừ phi ‘chỗ kia’ của ngươi gắn ngọc, nạm vàng! Về phần
ngươi nói cái gì mà đại phát thú tính.. bla bla… Xin lỗi, tối hôm qua
uống nhiều quá, chẳng nhớ gì sất, còn về phần ta ‘đè’ lên ngươi cũng có
thể là do ngươi ‘bẫy’ ta, vấn đề này cần hai bên cùng lên tiếng. Ngươi
cho rằng chỉ một câu nói là có thể định tội ta à, thật là tức cười!"
Tôn Nhiêu muốn nổi điên, lần đầu tiên nàng được nhìn thấy dạng người
không biết xấu hổ như vậy, ‘đè’ lên mình còn chưa tính, quần vẫn chưa
kéo lên vậy mà liền quay đầu không thèm thừa nhận!
"Ngươi cũng đừng nóng giận, không thì như vậy đi, nể tình ngươi còn có
mấy phần thùy mị, qua đây hầu hạ bản đại gia, xong xuôi sẽ cho ngươi
20.000, thấy sao?" Hác Mãnh nhìn nàng, ha ha cười.
Tôn Nhiêu ánh mắt đỏ lên, cắn răng một cái, không thèm đáp lời Hác Mãnh, tự mình mặc lại quần áo, sau đó cứ thế bỏ đi mà không ngoảnh đầu.
Hác Mãnh ngồi thẳng, nhìn vết tích màu đỏ ở trên tấm drap trắng, cười khổ lầm bầm: "Tổ sư, như này là sao a!"
Tôn Nhiêu nội tâm không cam lòng, nhưng không cam lòng thì sao chứ, bản
thân không có thế lực lẫn tài lực, tối hôm qua lại càng là nàng chủ động tiếp cận, cho dù báo cảnh sát thì ai đúng ai sai không phải điều quá
khó nhận ra, việc này đồng nghĩa nàng phải ngậm bồ hòn.
Ngàn vạn lần phòng ngừa, thật cẩn thận trên mọi phương diện, thế mà thật không nghĩ đến lại bại trên tay gã vương bát đản kia. Chẳng lẽ đây là
số mệnh sao?
Tôn Nhiêu thừa nhận, mình là một nữ nhân rất thích hư vinh, ham phú quý, mà điều này cũng bắt nguồn từ cuộc sống gia đình của nàng. Cha nàng là
một con ma cờ bạc, từ nhỏ mẹ của nàng đã dạy nàng, nữ nhân sống trên đời tuyệt đối phải tìm một gã nam nhân có tiền, ngàn vạn lần đừng giống như bà, uất ức đi theo cha nàng, cả đời đau khổ, hơn nữa lại còn phải kiếm
tiền đánh bạc cho y. Mặt khác, mẹ của nàng cũng không phải là nữ nhân
đoan chính cho lắm, ở ngoài quan hệ vô số, mà cha nàng cũng không dám
quản, bởi vì bà chính là nguồn kinh tế chủ yếu của y. Một nữ nhân có thể moi tiền từ đâu ra đây, chẳng phải là cần dựa vào nam nhân sao!
Một gia đình có cuộc sống như vậy thì có thể dạy dỗ con gái được tố chất như nào đây!
Cho nên, nàng không quan tâm phải lên giường với dạng nam nhân như nào,
cũng không tin đời này có cái gì gọi là tình yêu, nàng chỉ sùng bái kim
tiền, từ nhỏ đến lớn cố sức phấn đấu cũng là vì sau này có thể đạt được
mục tiêu tìm được nam nhân tốt nhất, nắm được càng nhiều vật chất. Từ
cao trung bắt đầu tìm bạn trai, lên đến đại học, đi ra xã hội, thay nam
nhân như thay quần áo, nhưng trong lòng lúc nào cũng nhớ tới câu nói kia của cha nàng.
"Nhìn kỹ rồi hãy đặt cược, nhớ lấy, nhìn kỹ rồi hãy đặt cược!"
Theo như lời của mẹ nàng thì chính là: Chưa thấy thỏ chưa thả chim ưng!
Tôn Nhiêu biết trong tay mình 'Tiền vốn' không nhiều lắm, muốn gả vào
nhà giàu có, bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng, có lẽ đối với những
công tử thiếu gia kinh nghiệm phong trần mà nói, thân thể còn 'nguyên
tem' mới là tiền vốn lớn nhất. Hàng nát, bất kể ở thời đại nào đi chăng
nữa, cũng sẽ không có người coi trọng, giống như xe buýt vậy, lúc cần
ngươi thì lên xe, đến khi đã xuống xe rồi thì không có chút nào lưu
luyến. Mẹ của nàng chính là ví dụ có sẵn!
"Tiếp theo nên làm sao bây giờ?" Tôn Nhiêu trong lòng tự hỏi, mình đã
đặt cược, nhưng áp ở ‘cửa phụ’, tỷ lệ được hồi báo rất thấp, theo tới
cùng hay là thay đổi?
Suy nghĩ một chút liền móc điện thoại ra gọi cho Chu Minh, chuyện xảy ra hôm qua phần lớn có quan hệ trực tiếp tới vị Chu đại tiểu thư này.
"Chào Nhiêu tỷ, mới sáng sớm có chuyện gì vậy?" Chu Minh ngáp nhẹ một cái, lười biếng hỏi.
Tôn Nhiêu không trách móc Chu Minh, mà nàng cũng không có lá gan đó, vào thẳng luôn chủ đề, hỏi: "Hảo muội muội, tỷ muốn hỏi ngươi một việc, tối qua cái gã gọi là Mãnh Tử hay gì đó có bối cảnh gia đình như nào thế?"
"Hì hì, hắn ấy hả, gia đình hình như là làm quan, chính hắn cũng mở vài
cái công ty, giá trị con người xa xỉ nha!" Chu Minh nằm ở trên giường,
đã có phần tỉnh táo, ánh mắt khẽ đảo, cười duyên nói: "Như thế nào, tối
qua thoải mái chứ?"
Gia đình làm quan?
Nghe xong đáp án của Chu Minh, Tôn Nhiêu trong lòng vui mừng, nếu như
vậy thì chưa biết chừng mình còn nhân họa đắc phúc đấy chứ. Đối đáp qua
loa với Chu Minh vài câu, Tôn Nhiêu cúp máy, quay đầu xe, trở lại chỗ
khách sạn lúc nãy vừa rời đi!