"Bằng hữu này của ngươi không đơn giản a!" Chu Đào cười nói. Lời này nghe
thoáng qua thì hờ hững nhưng suy nghĩ kỹ thì chính là để nhắc nhở!
Hác Mãnh gật đầu cười, nhìn sang Thiết Ngưu, nghĩ đến đoạn hai người
bọn hắn làm sao mà quen biết nhau, lại lắc đầu, mặc dù mình không biết
Thiết Ngưu trước kia là hạng người gì, nhưng hắn biết bản thân hắn là
người như thế nào. Một tháng trước kia, hắn bất quá chỉ là một gã tiểu
thương đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu mua đồng nát, trên người cũng không có đồ vật gì đáng giá.
Nhìn Hách Mãnh tiếp thu nhưng không thèm để ý, Chu Đào cũng không đề
cập đến nữa, chuyển đề tài, hỏi: "Gần đây đang làm gì vậy? Vẫn còn tiến
hành đại kế buôn bán à?"
"Ừ, thu mua đồng nát!" Hác Mãnh cười cười, giơ chai rượu ngửa đầu tu một hớp.
Chu Đào cũng biết Hác Mãn trước kia như thế nào. Khi đó hắn không xu
dính túi, vay mượn mấy huynh đệ mỗi người 100 NDT, trong tay cầm 700 NDT hỏi mọi người, với chỗ tiền này mình có thể gây dựng được điểm sự
nghiệp gì!
Lão tứ thuận miệng nửa cười nhạo nửa đùa giỡn, nói: "Chút tiền đó chỉ
có thể đi thu mua đồng nát, có lẽ sau mấy năm, ngươi chính là vua đồng
nát của Thạch Thành, gia tài bạc tỷ!"
Hác Mãnh gật đầu, không nói gì thêm, sau đó cầm 700 NDT bắt đầu ‘đại nghiệp Mua Bán’ của hắn!
Sau đấy, ngoại trừ hắn ra thì bảy người còn lại đều thi lên đại học,
rời khỏi Thạch Thành. Tiếp sau đó một năm, mỗi người một hướng, ít điện
thoại, ít hỏi han, tình cảm theo đó phai nhạt. Chỉ riêng vài người vẫn
giữ quan hệ tốt thì mới tiếp tục thường xuyên liên lạc với nhau. Nước
chảy chỗ trũng, làm người phải hướng nơi cao mà bước!
Ai cũng không sai!
"Thế làm ra dạng gì rồi?" Chu Đào cười hỏi. Khi đó gã muốn cấp cho Hác
Mãnh thêm ít tiền, để hắn thể hiện được một chút trong lĩnh vực mua bán
nhỏ lẻ đó, hoặc là trực tiếp bảo hắn đến làm ở tập đoàn Chu Đại của ông
già gã, nhưng Hác Mãnh không đi. Hắn cảm thấy, huynh đệ mà pha trộn lợi
ích thì không gọi là huynh đệ nữa rồi.
Một nguyên nhân khác, Hác Mãnh cũng là một người tốt!
"Cũng khá!" Hách Mãnh ngẫm nghĩ một chút, nói.
Chu Đào suy nghĩ, nghiêm chỉnh nói: "Thạch Thành gần đây có một nhà máy may quần áo vừa đóng cửa, bên trong có không ít thiết bị còn mới 6-70%, vẫn có thể sử dụng. Cha ta coi trọng đám đất ở đó nên mua lại toàn bộ
nhà máy, kiến trúc trên mảnh đất đều phải phá dỡ, thiết bị vật tư cũng
được bán ra, huynh đệ ngươi không phải là mua đồng nát ư, có muốn thầu
vụ này không?"
Hác Mãnh sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói: "Ngon, thầu chứ, dĩ
nhiên phải thầu rồi, việc kiếm ra tiền chỉ có thằng ngốc mới không làm.
Sau này có đồ đạc gì muốn bán thì cứ trực tiếp tìm ta, từ loại nhỏ như
chai lọ, đến loại lớn như máy bay hàng không, tàu sân bay…, chỉ cần là
vật còn có chút giá trị thu hồi thì đều ở trong phạm vi nghiệp vụ kinh
doanh của huynh đệ này!"
"Được đấy, trải qua một năm rốt cuộc đã hiểu ra được vài điều! Ở đời,
một mình phấn đấu ra sao cũng không bằng tập thể, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, làm ăn cũng giống như làm người vậy. Ha ha, dĩ nhiên, những lời
này cũng là cha ta nói." Chu Đào ha ha cười, vỗ vai Hác Mãnh!
Mười phút sau.
Cửa phòng bị đẩy ra, một đám ả đào tiến vào, Chu Minh theo ở phía sau, quay trở lại!
"Thiết Ngưu huynh đệ nhất thiết đừng khách khí nhé." Chu Đào cười chào
hỏi Thiết Ngưu. Hai mỹ nữ dáng điệu không tệ được an bài ngồi xuống bên
cạnh Thiết Ngưu. Mỹ nữ trước ngực, khuôn mặt Thiết Ngưu vẫn là vẻ nghiêm nghị, nhưng đôi tay lại không hề nhàn rỗi chút nào. Thấy vậy, Chu Đào
cùng Hác Mãnh trong lòng khẽ cười một tiếng, phải thế mới đúng!
Tôn Nhiêu tẩy bớt lớp trang điểm trên khuôn mặt, đổi một đôi giày đế
bằng, quần áo trên thân cũng thay bằng một bộ đồ thể thao bình thường,
vẻ bề ngoài cùng vóc dáng giống như đã thành người khác, nếu không quen
thân thì quả thật chưa chắc sẽ nhận ra nàng.
Hác Mãnh cũng bất ngờ. Hắn vốn tưởng rằng bà tám kia bị mình mắng một
trận thì hẳn là phải biến đi rồi, thế nhưng hóa ra lại đổi thành một bộ
dạng khác, tiếp tục quay trở lại a!
Gặp dịp thì chơi, đúng kiểu tuổi trẻ khinh cuồng, rượu làm môi giới, mà điều này cũng không phải biểu hiện cho sự xa hoa, lãng phí!
Chu thiếu gọi mấy cô nàng vào đây giao lưu hẳn đều là “hàng” tốt nhất
Đại Phú Hào, Hác Mãnh cũng hoàn toàn thả lỏng tinh thần, ôm hai mỹ nữ
bên cạnh uống rượu ca hát, không cần biết tên của hai người. Dù sao cũng là sắm vai khách qua đường, ở loại địa phương này, cũng rất ít người
dùng tên thật, biết hay không cũng chả sao, gặp mặt ở trên đường cũng
không thể chào hỏi.
Lúc đi, Hác Mãnh đã nói trước với Ngụy Thục Phân, hai người bọn hắn tối nay về muộn, ở một mình nếu thấy sợ thì gọi Thường Mị nhà bên sang
cùng, hắn và Thiết Ngưu trở về sẽ ngủ ở sofa.
"Á!" Tôn Nhiêu từ trên ghế salon đứng bật dậy, trên mặt mang theo một tia kinh hoảng.
Hác Mãnh khẽ nhíu mày, sắc mặt hiện lên một tia không vui, bất quá chỉ
chợt lóe rồi biến mất, nói giỡn chơi: "Sờ một chút cũng sẽ không chết!"
"Ha ha!" Chu Đào cười lớn: "Đúng vậy, người đẹp hoảng sợ cái gì, ngồi
xuống ngồi xuống, đằng kia có người đang hát, cho đèn tối đi một chút
xem nào!"
Tối dễ làm việc!
Tôn Nhiêu nhìn về phía Chu Minh, nhưng đối phương dường như không thấy
được nàng. Nàng cũng không rõ gã tiểu vương bát đản này có phải là đã
nhận ra mình hay không, nếu chỉ là sờ soạng ở bên ngoài thì không có vấn đề gì, có điều mới vừa rồi bàn tay kia thế mà lại muốn luồn qua lớp
quần áo để tiến vào trong. Đến một bước này thì đã vượt xa khỏi giới hạn ‘hi sinh’ của nàng!
Tôn Nhiêu suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng bước nhanh đi ra ngoài!
Hành động đấy khiến cho người ở trong phòng hơi sửng sốt.
Chu Đào mặt liền biến sắc, bất quá không đợi hắn nói chuyện, Hác Mãnh
cười cười, mở miệng trước: "Được rồi, đi thì đi đi, tối nay dù ngươi có
muốn ta ‘đè’ lên ngươi thì ta cũng không làm được, đi càng tốt, đỡ thấy
phiền hà." Sau đó hắn rút điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ, cười nói: "Tam ca, thời gian cũng không còn sớm!"
"10h30 mà đã kêu là không còn sớm? Cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu
thôi!" Chu Đào nhìn đồng hồ, vỗ vỗ hai mỹ nữ bên cạnh, cười nói: "Đi, ka đưa các em đi ăn khuya!"
"Hay quá!"
"Chúng ta đi ăn bò bít-tết được không? Người ta biết một nhà hàng Tây vừa mới khai trương, đẳng cấp không tệ nha!"
Chu Đào há miệng mắng: "Ăn cơm Tây cái chym à, đêm hôm khuya khoắt
đương nhiên là ăn quán vỉa hè rồi, có đi hay không, không đi thì cút!"
Có thể bám lấy Chu thiếu, đừng nói là ăn hàng vỉa hè, cho dù là gánh
hàng rong các nàng cũng theo nha, thời cơ nếu không tận dung thì sẽ một
đi không trở lại.
Chu Đào đề nghị đi ăn hàng vỉa hè, Hác Mãnh cũng không phản đối, hát hò liên tục 2-3 tiếng đồng hồ đều đã chán ngấy, nếu còn tiếp tục thì chẳng thà đi về nhà ngủ cho xong!
"Minh Minh, không còn sớm nữa, em đi về nhé?" Chu Đào dùng ngữ khí thương lượng, nói với Chu Minh.
Chu Minh ánh mắt khẽ đảo, cười nói: "Em không về, hôm nay em chắc chắn
sẽ đi với các anh, các anh đi đâu, em liền đi theo đấy. Nếu anh không
mang em đi, ngay bây giờ em sẽ gọi điện cho nhị thẩm, nói cho bác biết
anh vừa đi ra ngoài lêu lổng, xem các anh chơi tiếp kiểu gì!"
"Có đứa em gái nào như ngươi không!" Chu Đào cười khổ, lắc đầu nói: "Sợ em rồi, vậy thì cùng đi đi!"
Chu Minh liếc nhìn Hác Mãnh, cười đùa hỏi: "Có muốn ta gọi Tôn Nhiêu
kia quay lại hay không? Chính là cô nàng mới vừa rồi bị Mãnh Tử ca dọa
cho sợ quá chạy mất ấy!"
"Đừng nhá, ta chịu không được đâu!" Hác Mãnh vội vàng lắc đầu, cô em gái này của Chu Đào cũng đủ bệnh!