“Tiểu tử thúi, xem náo nhiệt mà không phụ một tay, coi
chừng lát nữa dìm chết đuối ngươi đấy.” Phá Toái mệt rã rời nằm vật ra
trên tảng đá ngầm bên cạnh Đường Hoa. Phần mỏi mệt ở đây không phải là
nơi thân thể, mà là trên tinh thần. Phá Toái uể oải cầm một lon bia lên, nói: “Một tiếng hai mươi phút, kinh nghiệm chỉ lên được 0,3 %, lấy được một thanh phi kiếm màu lam lục giai, một miếng vỏ cua. Ta xxx mợ tên Ốc một trăm lần.”
“Ngươi cứ tự giày vò làm gì chứ, xem ta đây!” Đường Hoa ném ra một tấm
bùa Giám Định của hệ thống, rồi thầm thì: “Thiên phu trưởng binh tôm,
lực phòng ngự nửa người trước bình thường, sinh mệnh năm mươi vạn.” Sau
đó hắn bay vút lên không, lửa đen biến thành đạn pháo nện xuống. Tôm
trưởng đột nhiên ăn một đợt tập kích, bèn vội vàng lặn xuống nước. Đường Hoa nào có lẽ lại buông tha cơ hội này, thế là hai con rồng đen mở
đường, bản thân hắn thì theo sát ở phía sau.
Người so với người tức chết người mà! Phá Toái bất đắc dĩ than thở: coi
vận khí của người ta kìa, đều là gặp BOSS, mà sao mình lại gặp con trâu
bò như thế chứ? Phá Toái phỏng chừng năm phút sau Đường Hoa sẽ lên đây
ngay, nhưng kết quả lại khiến hắn sửng sốt vô cùng, thế mà hai phút sau
Đường Hoa đã tung nước nhảy lên rồi! Chỉ có điều động tác sau khi rời
nước của tên này lại càng khiến cho Phá Toái sửng sốt hơn, tên nhãi này
vung tay một cái, ngay lập tức nhắm về phía binh trạm mà chạy trốn.
Đang khi Phá Toái còn thắc mắc thì mặt nước biển bỗng nhiên sôi trào như bị đun. Nhìn lại, chỉ thấy chừng ngàn con tôm hùm cao chừng một trượng
mỗi con tay cầm một cây cung hoặc nỏ đang trồi lên khỏi mặt nước, mà con tôm thiên phu trưởng kia thì đang ở giữa bầy, tay cầm một cây cờ lệnh
múa may. Đám tôm khổng lồ này nhìn trái nhìn phải không thấy kẻ gây
chuyện đâu, nhưng lại thấy một tên Người đang đứng đó mê mang. Thuộc
cùng một giống đấy. Giám định xong, thiên tôm trưởng bèn chỉ cây cờ vào
Phá Toái, thế là một cung một tên, một nỏ năm tên không chút khách sáo
ào ào bắn về phía Phá Toái.
“Đệt bà! Mụ nội ơi!” Phá Toái lập tức cất bước bỏ chạy ngay, cũng may mà hắn có kinh nghiệm rồi, nhìn thấy cái bộ này thì không nhắm lên không
chạy, mà cắm một góc 15 độ vào trong mặt biển. Chờ cho một lượt mũi tên
bay qua, hắn tức khắc lao khỏi mặt nước nhắm về phía binh trạm mà chạy
giữ mạng.
* * * * * *
“Cái rổ đậu xanh nhà ngươi, sao không nhắc ta chớ?”
“Nhắc cái gì?”
“Con cua ngươi đánh là loại cua chân xanh, thuộc giai cấp vô sản. Còn
con thiên phu trưởng ta đánh lại là cán bộ cấp sở. Hắn hú lên một tiếng, bọn thủ hạ lâu la tập hợp toàn bộ ngay. Ngươi hẳn phải sớm nhắc ta đừng có đi trêu chọc mấy con tôm có binh quyền chứ.” Tuy Đường Hoa đã là dân nhị kiếp rồi, nhưng mà một con tiểu quái cấp 50+ ở cấm địa thì có thể
sánh ngang với một tên người chơi bình thường cấp 50+, còn một ngàn con
tiểu quái cấp 50+ ở cấm địa thì tương đương với một bang hội nhỏ tiến
thối chỉnh tề lận. Hơn nữa người ta lại còn được tăng sức khi ở trong
nước nữa, thực không phải là loại mà một cá nhân có khả năng dọn dẹp
được mà.
“Do ngươi ăn ở tốt quá thôi. Ta quay qua quay lại hai ngày nay mà cũng
chỉ thấy có đám cá đầu đỏ với bạch tuộc thân tím hà. Ngươi thì hay rồi,
vừa đến là đã đụng với thủ hạ trực thuộc của long vương ngay.” Phá Toái
chỉ vào một tửu lâu trong binh trạm: “Đói chết rồi. Đi, uống hai ly đi.”
“Ây, ta vừa thấy ngươi ăn sau khi đại chiến với con cua rồi mà?”
“Kệ, cứ theo ta đi.” Không để cho Đường Hoa kì kèo, Phá Toái bèn kéo hắn đi ngay. Lúc này điều cần thiết nhất chính là nghỉ ngơi, trái tim nhỏ
bé của mình đã không thể nào chịu đựng nổi sự đả kích nào nữa đâu, đặc
biệt là khi mình cảm thấy Đường Hoa đang có ý định đi trả thù.
* * * * * *
“Sát Phá Lang chuẩn bị độ kiếp thứ hai à?”
Đường Hoa lắc đầu: “Không sớm như vậy đâu. Hiện giờ hắn còn phải đi tìm
sân bãi để độ kiếp trước đã. Rồi còn phải lùng mua một bộ trang bị cực
phẩm, rồi vơ vét thuốc tăng máu tức thì nữa. Không có một tháng thì
phỏng chừng không làm nổi đâu.”
“Ca ca đây hiện giờ đã 57 rồi, nếu thuận lợi thì nửa tháng nữa là có thể tới 60 đấy.”
“Điểm công đức của ngươi đủ rồi à?”
“Chỉ còn thiếu mấy trăm điểm nữa thôi, ba ngày là có thể kiếm xong rồi.” Phá Toái than thở: “Năm đó đi theo nữ nhân tìm nhạc khí, nữ nhân thì
chưa cua được, nhưng dọc đường cứ liên tục làm nhiệm vụ công đức, mưu đồ tạo ra hình tượng ‘trợ giúp kẻ yếu’ của mình. Không ngờ thật đúng là
mèo mù vớ phải chuột chết mà.”
“Đúng rồi, Nhược Hân đâu?”
Phá Toái không trả lời, chỉ cụng một ly rượu trắng rồi nói: “Gia Tử,
trước kia ta mãi vẫn cứ không hiểu vì sao nữ nhân lại nói nam nhân đê
tiện, nhưng bây giờ thì hiểu rồi. Ta cũng đê tiện lắm. Lúc trước chưa ăn được thì ta hận không thể moi cả trái tim của mình ra cho nàng ta xem.
Nhưng bây giờ theo đuổi được rồi, ta lại cảm thấy không còn chút thú vị
gì cả. Cũng giống như chuyện nam nữ làm tình vậy, nữ làm xong thì hạnh
phúc, thỏa mãn, còn nam thì sao? Nam xong xuôi rồi chỉ thấy trống không
và nhàm chán vô cùng.”
“Tiểu Phế đã từng nói đó mà, một nữ nhân quá dễ cua được, với một nữ
nhân quá khó cua được thì đều không phải là người bầu bạn lý tưởng của
nam nhân. Loại thứ nhất thì sẽ không được quý trọng, loại thứ hai thì vì người nam đã cạn kiệt tinh lực rồi, khi có được rồi thì không còn thiết bồi dưỡng tình cảm gì nữa, đã không còn những cảm xúc hưng phấn khi
theo đuổi người ta. Ngươi đừng nói với ta là theo đuổi hơn một năm, mà
yêu đương ba ngày là đã chia tay đó nhé?”
“Cái đó thì không đâu, vậy chẳng phải sẽ thiệt thòi lớn rồi sao.” Phá
Toái nói: “Nàng chẳng phải thích ta có cá tính đó sao? Bây giờ chuyện ta đây thích nhất là uống rượu với bằng hữu, rồi đánh quái luyện cấp làm
nhiệm vụ.”
“Ha ha, ngươi có oán khí.”
“Khi mà ta biết nếu ta không làm mọi chuyện theo ý nàng thì ngược lại
lại có thể cua được nàng, ta đã có oán khí rồi. Là người thì ai cũng đều đê tiện cả!” Phá Toái thở dài: “Đã như thế, ta cần gì cứ phải bỏ đi đại thụ mà khăng khăng chết sống đi tìm một cây đại thụ khác chứ? Có thì cứ dùng đi, yêu ai mà cũng chẳng là yêu, cưới ai cũng chẳng là cưới? Dù
sao thì thì một khi đã có con rồi, cũng phải làm nô lệ cho chúng mà
thôi. Quỹ đạo sinh hoạt đã không thể cải biến được, vậy thì cứ dùng cái
giá nhỏ nhất để thích ứng là xong. Thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi cả
mà.”
“Ha ha!” Đường Hoa cười to rót đầy rượu cho Phá Toái: “Không ngờ sau một màn theo đuổi nữ sinh, Phá Toái nhỏ bé nhà ta đã trở thành nhà triết
học rồi.”
“Ây, ngươi đừng có dùng cái danh xưng triết học gia ra để mắng ta nhé.
Coi chừng lát nữa ta không đi với ngươi tìm tôm báo thù bây giờ.”
“Kẻ hiểu ta không ai bằng Phá Toái, biết ta định báo thù luôn.” Đường
Hoa nâng ly: “Không đàm phong hoa, không bàn tuyết nguyệt. Có thù báo
thù, có nợ thì hoàn nợ. Cạn!”
“Cạn!”
* * * * * *
Đường Hoa xẹt một nhát lao ra khỏi mặt nước, quát: “Chạy giữ mạng mau!”
“Đệt bà.” Giữa lúc cấp bách, Phá Toái vẫn ráng ngoái cổ nhìn lại, đúng
thật, trong phạm vi chừng chục dặm, mặt biển lấp lóe ánh phản quang của
vỏ tôm, trông sáng lạn vô cùng.
* * * * * *
“Bản đồ!” Đường Hoa chỉ vào một điểm trên bản đồ, nói: “Nếu không đoán
sai thì chỗ này chín phần mười có quân biên phòng của long vương, cũng
tức là cái ổ tôm. Ngươi không thấy đâu, tới chỗ nước sâu kia, bầy tôm
đang bài binh bố trận, có bốn con vạn-tôm-trưởng chỉ huy chúng rèn luyện trận hình đấy. Bốn vạn con tôm chỉ cao chừng một trượng cầm theo binh
khí, trong đó cứ mỗi trận lại có mười con thiên tôm trưởng... Thượng Đế
ôi, mối thù này coi bộ rất khó báo đây.”
“Theo ta biết thì dựa theo quan hàm, hẳn còn phải có một con tướng quân tôm nữa mới đúng chứ?”
“Không nhìn thấy!” Đường Hoa cố nhớ lại một cách cẩn thận, xong nói:
“Đừng có nói là ta bị dọa cho không thấy được rõ ràng nhé, ta trông cẩn
thận lắm đấy, tuyệt đối không có con tướng quân tôm nào đâu.”
“Có khi nào con tướng quân tôm này đã trốn ở chỗ sâu chơi trò đào ngũ rồi không nhỉ?” Phá Toái hỏi.
“Nếu là như vậy thì...” Đường Hoa cười gian: “Hè hè...”
* * * * * *
Cảm giác bị người ta rượt là thế nào đấy? Phá Toái không biết, nhưng hắn lại biết cái cảm giác bị bốn vạn con tôm dí theo. Có một câu thành ngữ
như sau: hoảng quá thì không chọn đường. Bầy tôm chơi chiến thuật chim
se sẻ để quấy rầy Phá Toái, kéo chậm lại tốc độ bay của tên này. Một bộ
phận binh đoàn lặn xuống nước, một bộ phận lao lên không chặn lại, bày
ra thế trận thập diện mai phục. Câu thành ngữ thứ hai: bá vương biệt cơ. Muốn trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể múa một điệu thật đẹp, rồi
cắt cổ cho chết. Phá Toái hiện giờ lục - hải - không đều bị bầy tôm bốn
vạn con chèn ép, đã trở thành một con ruồi nhép giữa vòng vây. Trên trời có tôm, dưới biển có tôm, bên trái có tôm, bên phải cũng có tôm. Lúc
này Phá Toái rớt lệ ròng ròng: đã sớm bảo hôm nay mí mắt giật không
ngừng rồi, thế mà trông thấy Đường Hoa cứ cho là thấy tài lộc tới chứ,
ai dè lại chịu tội thế này đây. 5% kinh nghiệm này coi bộ có đánh chết
cũng không bảo vệ nổi rồi. 5% tương đương với 16 và 2/3 con cua chân
xanh, tương đương với N tiếng đồng hồ nỗ lực, tương đương với... Phá
Toái nhìn đàn tôm đang ép tới gần mà gào lên: “Cứu mạng!” Ai... Tới con
kiến cũng còn không mong bị rớt 5 điểm kinh nghiệm nữa mà, huống chi là
Phá Toái.
Đường Hoa không nghe thấy tiếng gào cuối cùng kia của Phá Toái, hắn đang sống mái với một con tôm cao ba trượng. Giống như hai người đã đoán
vậy, thân là lãnh đạo cao nhất của địa phương, nhưng con tướng quân tôm
này một không thao luyện, hai không chỉ huy, cứ nằm ở một nơi nước sâu
mà ngáy. Mà con tôm này cũng biết hưởng thụ lắm, bên người lại còn có
một mâm dứa biển nữa (sẵn xóa nạn mù đường luôn: đây là vùng cực Nam của đại lục Trung Quốc, tên là Ngu Công Lâu Thôn. Loại dứa này mà ngâm nước muối rồi thì không những sẽ không gây nóng người, mà hương vị lại càng
ngon hơn nữa. Từ đây có thể thấy con tướng quân tôm này không những biết hưởng thụ, mà lại còn siêu lười nữa, thế mà dùng nước biển thay cho
nước muối luôn.
Đường Hoa là một người nhút nhát, nên cũng không đánh thức đối phương
dậy để nói cho nó biết rằng trong nước biển không có i-ốt, đồng thời
cũng rất khuyết thiếu một số chất gì đó cần hằng ngày cho cơ thể người.
Hắn chỉ tụ năng lượng mức lớn nhất cho lửa đen, rồi biến thành bom rải
xuống ngay vùng nước sâu này. Sau đó tướng quân tôm bị đánh bừng tỉnh
dậy, mà bị đánh thì đương nhiên là phải đánh trả rồi, cái đó thì đừng
nói là tôm, mà cho dù là người thì cũng như thế thôi. Bởi vậy tướng quân tôm đánh trả lại, hai bên bắt đầu chọi máu liều.
Con tướng quân tôm này không có sở trường gì đặc biệt, chỉ có mỗi cái
phòng ngự siêu cao, còn cao hơn so với con cua chân xanh lúc đó Phá Toái xử lý nhiều. Đương nhiên Ốc Vít không phải là người chơi... À, không
phải là chuyên gia chơi người, cho nên vẫn tạo ra cho con tướng quân tôm này một nhược điểm, đó là lực phòng ngự ở bụng của nó gần bằng 0. Một
khi bị đạn pháo đánh trúng, máu sẽ bị mất đi tới hàng năm số lận.
Tướng quân tôm thấy đánh thế này sẽ không xong được, tốc độ của thằng
nhãi này nhanh quá, mặc dù mình đã xoay người như điên, thế mà cũng
chẳng né được hắn. Thế là sau khi máu bị mất đi 2/3, con tôm này bèn xài một chiêu thức vô sỉ vô cùng: cấp tốc hạ xuống, bụng ép lên trên một
tảng đá ngầm, cứ ôm đầu mặc cho Đường Hoa đánh cuồng đánh bậy.
“Bà nội ngươi!” Đường Hoa vốn trước giờ không hề chửi tục, bây giờ cũng
phải mớ miệng chửi. Theo như tin nhắn cuối cùng của Phá Toái, hắn suy ra được rằng Phá Toái hẳn đã đi điện Diêm vương du lịch rồi, bốn vạn binh
tôm đang trở về ổ. Nếu mình không nhanh chóng hạ được con tướng quân tôm này, sẽ khó ăn khó nói với Phá Toái lắm.
“Bà nội ngươi!” Không ngờ rằng con tướng quân tôm này có cốt khí lắm,
ngươi có thể đánh ta có thể hành ta, nhưng ngươi không được mắng ta, bởi vậy câu nói thô tục kia đã được trả lại nguyên vẹn rồi. Cái này gọi là
thua càng tôm chứ không thua miệng lưỡi đấy.
“Ta đậu xanh ta.” Đường Hoa tức giận bừng bừng, lao thẳng đến tướng quân tôm, chụp lấy cái cổ của tên này kéo ra ngoài.
“Ngươi mới đậu xanh đó!” Nguyên dàn chân tay của tướng quân tôm cứ ôm
riết lấy tảng đá ngầm kia không chịu buông ra. Thà rằng đưa cái bụng
mát-xa tảng đá, chứ không thể đưa ra cho người ta mát xa cái nào được.
Kéo thì không ra, mình thì chỉ có hai tay, còn người ta có cả N. Đường
Hoa toát mồ hôi hột, chưa từng gặp qua một con BOSS nào vô lại như thế
này cả, trước giờ con BOSS nào mà không phải là dạng huyết chiến tới
cùng tới ngươi chơi, rồi anh dũng hiến thân chứ? Đương nhiên là bởi vì
huyết chiến tới cùng, cho nên mới hiến thân đó mà. Con tướng quân tôm
này có vẻ có chỉ số thông minh cực cao, thà rằng mất hết mặt mũi để
sống, chứ nhất quyết không chơi trò tử chiến. Bởi vậy người ta vẫn cứ có câu nói ‘đồ chơi trong cấm địa khó đối phó’ đấy mà. Tục ngữ nói như
sau: lưu manh không đáng sợ, cái đáng sợ là lưu manh có văn hóa. Khi mà
một con BOSS đã có ý thức về sự chết - sống, vậy nó sẽ không còn là một
con BOSS nữa, mà là một con BOSS đánh không chết.