Ngang ngược sợ liều mạng, liều mạng sợ da mặt dày. Đường
Hoa tự nhận bản thân mình đã là nhân vật vô địch vũ trụ rồi, nhưng hiện
giờ cũng không thể nào mà không viết lên một chữ ‘Phục’ được. Mình không những đã chìa cái lưng về phía con tướng quân tôm này, mà còn vô cùng
văn nhã thu lại mọi vũ khí, chuẩn bị đánh tay không nữa. Nhưng con tôm
này lại tuân theo nguyên tắc ‘kẻ nhẫn nhịn là vô địch thiên hạ’, cứ một
không tấn công, hai không bị lừa, ôm riết lấy tảng đá ngầm chờ viện quân trở về.
Tuy Phá Toái đã trổ đủ công phu dẫn viện quân tới đủ xa, nhưng cũng chỉ
là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi. Nếu con tướng quân tôm này
chịu đánh nhau đàng hoàng với mình, mình đã có thể xử lý nó tới ba lần
lận rồi ấy chứ. Lúc này, lần đầu tiên Đường Hoa mới hiểu rõ rằng thân là một võ giả mà không có một võ đài để quyết đấu công bình là một chuyện
uất ức đến thế nào. Nhân lúc này, Đường Hoa cũng thật tâm tỏ vẻ đồng
tình và tiếc nuối sâu sắc tự đáy lòng cho số đông thật đông người đã
từng bị mình lừa chết.
Tục ngữ có nói ‘ba tên thợ giày thúi vẫn hơn một ông Gia Cát Lượng’, thế là Đường Hoa bèn phát ra tin nhắn tập thể, trình bày một cách ngắn gọn
về hoàn cảnh khó khăn mình gặp phải trước mắt, hy vọng mọi người tuân
theo tinh thần ‘hợp sức hợp mưu’, mở ra được một cánh cửa đột phá.
Mặc Tinh rất tích cực, là người đầu tiên trả lời: “Đánh vào các khớp
tay, nó sẽ vô thức nâng lên.” Bỏ qua cái này thôi! Hoặc là nàng coi mình là thằng ngớ ngẩn, hoặc nàng coi con tướng quân tôm này là con heo. Một con tôm vô lại như thế này làm sao lại là một con heo được? Bởi vậy
chắc chắn con nhãi này đang xem mình là một thằng ngớ ngẩn đây.
So với Mặc Tinh, người thứ hai trả lời - Quàng Khăn Đỏ thì lại có tố
chất chuyên nghiệp hơn: “Dùng pháp thuật cấp bốn hệ thổ - Thiên Nhận
Thứ, có thể đâm mũi nhọn ra ngoài từ mặt đất hoặc là nham thạch. Cự ly
tấn công là mười trượng, lực sát thương trung bình, tốc độ tấn công
trung bình khá. Nếu có cảnh giới bên hệ mộc thì có thể sử dụng thuật
Trói Buộc, phép cấp ba của hệ mộc, cưỡng chế trói đối tượng rồi kéo ra.” Hệ thổ, hệ mộc... Mình là dân theo lôi với hỏa, có cái dạng phép thuật
nào là từ trong đất sinh ra, từ trong mộc trưởng thành đâu?
Huy Hoàng là người hơi trung thực: “Tọa độ!” Ngươi không phải là dân
Song Sư, không được truyền tống đến binh trạm này, chờ một ngày sau
ngươi đến đây thì ông đã sớm đốt vàng mã kết nghĩa thành anh em họ với
con tướng quân tôm này rồi đấy.
Tôn Minh: “Nhớ chụp mấy tấm ảnh với nhé!” Vẫn là huynh đệ ta thông minh, cho dù có chết cũng phải kiếm lời mới được. Cái này thì nghe theo.
Đề nghị với kiến nghị của mấy người còn lại đều chủ yếu là trêu đùa
Đường Hoa cả, nào là múa thoát y, nào là nhào tới cắn nó, rồi còn cái
nguyên lý ‘một cây đòn bẩy có thể bẩy được cả thế giới’ của Nhu Mễ nữa.
Ai, ba tên Gia Cát Lượng cũng không bằng được một thằng thợ giày thối
rồi!
* * * * * *
“Rốt cục là ngươi có buông tay ra hay không?” Đường Hoa không có cách
nào khác để làm, bèn phát điên lên hỏi một câu hết sức mất dinh dưỡng
như thế.
Quả nhiên, con tướng quân tôm này cũng trả lời một cách rất mất dinh
dưỡng luôn: “Nam tử hán đại trượng phu, nói không buông là không buông.”
Biến thân! Đường Hoa tức khắc biến thành hình dạng Trấn Ngục minh vương
ngay. Vì sao lại biến ra cái dạng này? Bởi vì sẽ có ba đầu sáu tay, tuy
so với con tôm này thì còn thiếu nhiều lắm, nhưng lại có lợi ở chỗ có
hai cặp tay. Lại nói, dù sao số đầu của mình cũng nhiều hơn của nó mà,
trong lòng cũng có thể cân bằng hơn được một chút xíu. Dù sao thì chắc
chắn Đường Hoa sẽ phải chơi tới cùng với con tôm này rồi. Chuyện biến
hình thì không quan trọng, mà cái quan trọng là Đường Hoa chợt phát hiện ra mình thế mà đã có thêm một cái nhiệm vụ: bình định biển Đông, đánh
chết long vương biển Đông và 108 con tướng quân rồng, 216 con tướng quân giao long, 432 con tướng quân tôm hùm. Phần thưởng: dựa theo đối tượng
đánh chết mà đạt được điểm công đức bất đồng.
“Ta xx!” Đường Hoa chửi mợ nhà nó, cái Thiên Đình nhà ngươi lại đi tuyên bố nhiệm vụ cho một nhân vật trong ma đạo, lại còn thưởng cho điểm công đức nữa thế này... A! Đột nhiên hai mắt của Đường Hoa sáng lên. Ha, ai
nói mình không có pháp thuật hệ thổ vậy chứ? Mình không những có pháp
thuật hệ thổ, hơn nữa lại còn là cấm pháp hệ thổ siêu cấp vô địch nữa
kìa: Thiên Băng Địa Liệt!
Đường Hoa che miệng cười thầm, sau đó triển khai pháp thuật ngay. Quả
nhiên, mọi thứ đất đá trong phạm vi của cấm pháp đều tung bay lên hết.
Tướng quân tôm thấy vậy kinh hãi cực kỳ, đang định kiếm cái ô dù thứ hai đặng bảo vệ, nào ngờ trong phạm vi tầm nhìn, mọi hòn đá đều nát vụn đi
cả, hơn nữa chúng nó còn đang hợp lại thành một con rồng đá nhắm vào
bụng mình mà lao tới!
“Tôm Hùm Lăn Lộn!” Trong lúc nguy cấp, rốt cục tướng quân tôm cũng đã sử ra tuyệt chiêu thất truyền hơn ngàn năm trong võ lâm của mình, nó bao
gồm những gì tinh túy nhất trong Lăn Đất quyền: lăn người một nhát, cái
bụng ngửa lên trời, chìa phần lưng ra cho con rồng đá. Nhưng nó chỉ nhớ
được có con rồng đá, mà quên mất còn có thứ đáng sợ hơn rồng đá nhiều,
đó chính là con người. Ngoài mấy chục trượng, lửa đen đã hóa thành một
cây mâu dài bén nhọn, từ trên lao xuống xé toang mặt nước biển, phát ra
tiếng rít kinh hồn, dùng vận tốc ánh sáng đâm vào bụng của tướng quân
tôm hùm. Một con số nho nhỏ có sáu chữ số bung ra.
Tướng quân tôm hùm mưu đồ lưu lại vài câu di ngôn linh tinh như nói rằng tôm hán tử trả thù mười năm còn chưa muộn, hay nói rằng tôm đây dù
chết, nhưng tinh thần cũng sẽ mãi mãi còn tồn tại, v.v… nhưng đáng tiếc
theo quy tắc của hệ thống thì chết là chết luôn, không cho phép kì kèo,
bởi vậy tướng quân tôm chết không nhắm mắt, lừng lẫy bỏ mình.
* * * * * *
“Xử lý rồi à?” Phá Toái cẩn thận hỏi.
“Ừ, xử lý rồi.” Đường Hoa thâm trầm nhìn về phía mặt trời lặn trên biển, nháy mắt khi mặt trời biến mất nơi đó, phía Đông cũng sẽ xuất hiện mặt
trời mọc.
“Rớt cái gì thế?” Cho dù là Phá Toái thì cũng không thể ngoại lệ, vẫn cứ hỏi cái đề tài muôn thuở này.
Đường Hoa không trả lời, mà không trả lời chính là cách trả lời tốt
nhất, bởi vì lúc hắn đang còn chưa có trả lời, hắn đã ném một món đồ
qua. Cho nên hắn không trả lời.
“Oa! Đồ bộ cấm địa biển Đông cấp 60!” Trong mắt Phá Toái chớp chớp ánh
sao, sau đó lại ói ra một bụm máu: “Giày của bộ đồ Tôm Hùm, sau khi
trang bị vào, lực phòng ngự của chân sẽ tăng lên 500%, phần chân sẽ có
20% cơ hội miễn dịch mọi đòn tấn công. Các phần còn lại trên thân thể sẽ bị rớt 300% lực phòng ngự.” Có bệnh à, ai lại đi nhắm phần chân mà bắn
phi kiếm chứ? Còn khi người ta đã chỉ có thể đánh vào chân của ngươi,
vậy chẳng bằng ngươi cứ tránh đi là hơn, còn khăng khăng tiếp chiêu làm
gì? Nếu thế thì cũng còn đỡ đi, vì nếu như gom được đủ bộ, vậy cũng bằng với trang bị vũ trang hạng nặng lên người. Nhưng cái khiến người ta
muốn hộc máu đó chính là cái bộ đồ này là bộ đồ chỉ có bốn món! Trên
thân người chơi có thể trang bị sáu món trang bị, nếu chỉ có bốn món thì có nghĩa là trên thân người của ngươi có hai bộ phận chắc chắn phải
nhận lấy 300% thương tổn. Thế này nếu đi đánh với phi kiếm cũng còn được đi, chứ mặc đồ này vào đi đánh với pháp sư thì có khác gì tự sát chớ?
“Ta nghĩ rằng bộ đồ này là nhắm vào những người có đặc điểm đặc biệt,
trong những tình huống đặc biệt hoặc những địch nhân đặc biệt mà phát
huy ra hiệu quả dặc biệt đó.” Đường Hoa hỏi: “Có lấy hay không đây?”
“Lấy, sao lại không lấy chứ!” Không thể nào chắc chắn được rằng mình sẽ
không gặp phải một hai tình huống đặc biệt nào đó, rủi đâu mà gặp phải
một con BOSS chỉ biết cắn chân, vậy chẳng phải mình sẽ kiếm bộn rồi hay
sao? Phá Toái bèn hào phóng phất tay: “Mấy thứ lặt vặt khác thuộc về
ngươi.”
“...” Đường Hoa nghe vậy bèn lấy một thanh bảo kiếm tỏa ánh kim chói lóa ra: “Phi Hà kiếm, nhất phẩm lục giai hệ kim...”
“Gia Tử ca!” Phá Toái nịnh nọt: “Sáng nay đệ có gặp một thầy bói mù, lão ấy nói ngũ hành của đệ đang thiếu kim...”
Đường Hoa cười cười giao dịch Phi Hà kiếm qua, đồng thời cũng từ chối
giày Tôm Hùm do Phá Toái đưa cho mình. Chỉ là nhất phẩm, lại còn là lục
giai nữa, hiện giờ thật không thể nào lọt vào trong mắt xanh của mình
nổi! Đường Hoa rất là tự hiểu lấy mình, một khi mà trên thân của mình có tiên kiếm, sẽ khó tránh khỏi việc một ngày nào đó mình bắn bay đi cho
xem. Ngứa tay mà, không có cách nào khác cả, cứ có cảm giác là thần khí
mà cách dăm bảy ngày không đem ra dùng thì có nguy cơ bị hạ giá ngay.
Phá Toái lấy hai món đồ này nhưng cũng không xấu hổ, bởi vì hắn lại giao dịch tiếp cho Đường Hoa một thanh tiên kiếm. Đường Hoa nghi hoặc nhìn
nó: “Tam phẩm ngũ giai, là sao đây?”
“Phi kiếm của ngươi chỉ dùng để bay thôi, phẩm cấp có cao hay không cũng đâu nằm trong phạm vi quan tâm của ngươi chớ. Xem tên kiếm kìa!”
“Càn Khôn Vô Ảnh kiếm?” Đường Hoa nhìn phần giới thiệu mà mừng vô kể:
trong truyền thuyết, thanh kiếm ghẻ này là hàng chuyên dụng của thiên
binh thám báo tình báo trên Thiên Đình, không biết vì nguyên nhân gì mà
lưu lạc ở chốn phàm! Nguyên nhân gì à? Hỏi Ốc Vít đó!
“Giao dịch qua nào!” Phá Toái ngẩng đầu lên, chỉ thấy mắt mình hoa lên
một cái, đã không còn thấy bóng dáng của Đường Hoa đâu nữa rồi. Nhìn ra
phía xa, hắn không khỏi hoảng hốt, tầm nhìn của mình là đến mấy chục
dặm, thế mà không thể nào phát hiện nổi bóng dáng của Đường Hoa ở nơi
đâu. Đây là cái tốc độ gì thế này? Lẽ nào đây chính là ‘tốc độ ánh sáng’ như người ta vẫn thường hay nói đó sao?
“Phù, phù!” Đường Hoa với bộ dáng mặt tái ngắt, thở hổn hển xuất hiện ở
trước mặt Phá Toái, nhìn Phá Toái đang tái ngắt mặt mà hắn đưa tay mò
vào chỗ trái tim mình, nói: “Vừa mới lấy ra thanh phi kiếm đang trang
bị, không ngờ là túi Càn Khôn lại đầy mất tiêu rồi. Hệ thống thông báo
rằng túi đã đầy, vật phẩm ở trên tay không thể trang bị ngay được, xém
chút đã ngã chết rồi.” Đời người xưa nay ai không chết, chết chỉ là
chuyện nhỏ, nhưng khi ở trước mặt người khác mà lại bị ngã chết, vậy sẽ
là chuyện lớn! Thật là mất mặt lắm chứ, rủi đâu mà ngày mai trên đặc san có tiêu đề ‘Chuyện tình của Đông Phương Gia Tử có người thứ ba chen
chân vào’, nên vì tình mà quẫn bức tự sát dưới chân Phá Toái thì làm sao mình sống tiếp nổi đây?
Hèn chi người ta cứ nói rằng đi bên cạnh Đường Hoa thì sức chịu đựng của trái tim phải tốt vô cùng cũng phải, Phá Toái hít sâu mấy hơi dẹp yên
lòng hâm mộ của mình đi, chỉ lên bầu trời: “Thử kiếm!” Hai chữ đơn giản
thôi là đã đủ nói rõ ràng rồi.
“Ta ném mớ rác trước đã!” Đường Hoa tiện tay chơi một chiêu sóng Dâm
Đãng ra, sau đó ‘vù’ một tiếng biến mất! Đương nhiên là do có cái chiêu
sóng Dâm Đãng này, cho nên Đường Hoa mới có sở thích giữ lại mấy thứ rác rưởi, mà cũng bởi vì thế nên suýt chút nữa mới xảy ra bi kịch bị ngã
chết đây.
Sau khi tiếng ‘vù’ này vang lên, Phá Toái lại một lần nữa dâng lên cảm
xúc hâm mộ, đương nhiên ngươi cũng có thể hiểu là cảm xúc ghen tị. Cây
kiếm nát này gần như không tăng công không tăng phòng, kiếm nộ lại tàn
tạ đến nhìn chẳng ra, nhưng chỉ duy nhất có cái vụ tốc độ này là lại đạt đến mức nghe rợn cả người. Đặc biệt là khi trang bị lên trên người tên
Đường Hoa luôn đi theo lối tăng tốc độ kia. Tuy không đến nỗi đi đến tận cùng trời, nhưng cũng đã đến cảnh giới không để lại dấu vết rồi. Có thể thấy ít nhất cũng đã đạt đến gấp đôi vận tốc âm thanh luôn.
* * * * * *
Đường Hoa lắc đầu, chải chải lại mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, nói:
“Cái thứ này không thực dụng đâu, đánh nhau mà xài tốc độ cao như vậy,
địch nhân tìm không nổi ta thì đúng rồi, nhưng ta cũng không tìm thấy
nổi địch nhân nữa.” Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, rồi nắn nắn nhân trung của mình, có vẻ như đã bị say xe. Chứng say xe thì có rất nhiều người
thực ra không bị, nhưng chỉ vì thời gian dài nhìn cảnh vật ở ngoài xe
với cự ly gần, khiến cho thần kinh thị giác nơi não bộ bị kích thích cho nên mới bị thôi. Mà cái tốc độ kia của Đường Hoa lại càng khỏi cần phải nói rồi, cho dù có chăm chú nhìn trước mặt thì cũng sẽ bị mấy đám mây
vụt vụt trôi qua khiến cho choáng váng thôi.
“Nhưng có thể tiết kiệm được chút tiền truyền tống!” Phá Toái an ủi:
“Trời Nam đất Bắc chỉ trong một bước chân, phong độ lắm mà.”
“Ta có bệnh hay sao mà có truyền tống trận lại không thèm xài chứ?”
Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ Phá Toái, xong nói: “Chúng ta phải tuýt còi
thôi, cái chỗ chết giẫm này giống nào cũng quần cư cả, chúng ta cũng
phải gọi thêm mấy người nữa mới được.”
Phá Toái ngẫm nghĩ một chốc, xong nói: “Trước mặt thì chỉ có Song Sư là
có binh trạm ở biển Đông thôi. Trong Song Sư tuy cũng có cao thủ đó,
nhưng ngươi sẽ không vừa mắt. Trừ khi là bảo Huy Hoàng với Quàng Khăn Đỏ bay một hai ngày qua đây.”
“Tinh Tinh, kéo Tinh Tinh qua đi!” Đường Hoa nói: “Con bé này tiện dụng
lắm, có nó ở đây thì chúng ta sẽ không cần thiết đôi chốc lại phải chạy
trối chết, rồi trận nào cũng bị đánh hội đồng nữa.”
“Ngươi, ta, Huy Hoàng, Quàng Khăn Đỏ, Tinh Tinh. Vừa vặn là một tiểu đội rồi!” Phá Toái gật đầu: “Tinh Tinh chủ yếu bói, Huy Hoàng với ta chủ
yếu phụ trách phối hợp tấn công lẫn bảo vệ, ngươi với Quàng Khăn Đỏ là
chủ công, thật là hiệu suất cực kỳ mà. Ngay cả thiên phu trưởng cũng
không phải là không thể nào động tới được đâu... Chỉ tiếc là Huy Hoàng
đang kiếm điểm công đức mà. Hắn không đến, vậy chắc chắn Quàng Khăn Đỏ
cũng không muốn đến đâu.”
Đường Hoa lục lọi bảng hảo hữu, thấy cũng chỉ vừa mắt được một ít người. Sát Phá Lang thì đang bận chuẩn bị độ kiếp, mà cho dù là không độ kiếp, người ta cũng chưa chắc đã chịu đến. Lẽ nào hắn không sợ mình liên hợp
với mọi người đến khi dễ hắn sao? Mặc Tinh cũng còn được, ít nhất thì
cũng có kỹ năng giảm tốc tập thể, đáng tiếc là phải đi theo Sát Phá Lang rồi. Bà nội, mấy người này ăn không ngồi rồi chơi trò chơi yêu nhau làm cái gì thế chứ? Học theo mình với Phá Toái thì tốt biết bao, tìm được
đối tượng rồi thì cứ quăng ở trong nhà, mình đi tiêu dao là xong đây
này! Ừm, trong tay Thi Thi thì có thần khí đấy, đáng tiếc là cấp bậc còn chưa đến 50... Có rồi, là Nhu Mễ! Tiểu cô nương này chính là một quyển
bách khoa toàn thư sống, hơn nữa thân thủ cũng thật sự không tồi, chính
là người chơi duy nhất được NPC trong sư môn thu làm đồ đệ mà mình từng
thấy. Cấp bậc nàng cũng không thấp, sắp lên 60 rồi. Chắc Nhất Tiếu không còn đeo dính lấy nàng nữa chứ nhỉ?