Đến bốn giờ cuối, hai bang hội dường như đã xác định được giá cả sau cùng, nên tâm tình trở nên thoải mái hơn nhiều. Nào là uống
trà, nào là trò chuyện huyên thuyên. Thư Sinh và Hạo Nhiên ngồi gần với
nhau, Nhất Kiếm Cầu Bại ra vẻ rất có hứng thú với Thi Thi, còn Sương Vũ
thì ngồi cạnh Đường Hoa. Nhìn như là tùy ý cáp bè, nhưng thực ra trong
đó có huyền cơ lắm. Có điều đều là người có huyền cơ cả, nên cho dù có
huyền cơ, cũng chưa chắc có thể đạt được huyền cơ gì.
“Làm xong món này thì có định thu tay lại không?” Sương Vũ nói: “Muội
phỏng chừng vốn liếng đến hành tinh M gây dựng sự nghiệp với cưới vợ của huynh cũng đã có đủ rồi đấy.”
“Tiền thì không ngại nhiều mà.”
Sương Vũ nghiêm nghị nói: “Muội đã nói với huynh rồi đấy, kẻ ngắm bắn
tuy không vi phạm pháp luật, nhưng sẽ khiến người khác chán ghét lắm.
Hiện giờ huynh bán bang Tam Thương, may là trong bang này có rất nhiều
vấn đề tồn tại, hơn nữa cũng không còn là giang sơn do những thành viên
nòng cốt gây dựng nên. Nếu đổi lại, nơi mà huynh ngắm bắn chính là Tam
Thương thời còn muội với Vô Cực, vậy sẽ không loại trừ khả năng muội sẽ
mướn người xử lý huynh trong hiện thực đấy.”
“Biết rồi!”
“Huynh vẫn chưa hiểu. Muội nói thế là muốn tốt cho huynh thôi. Lúc
thường huynh giết người, cướp của, hoặc là bày chút trò khôn vặt để kiếm ít tiền đen... Dù sao cũng chỉ là trò chơi, muội cũng đều có thể...”
Đường Hoa chân thành trả lời: “Huynh biết rồi. Muội đừng nghĩ huynh là
người hư hỏng như thế. Thực ra huynh đang làm việc thiện đó. Muội xem
xem, Phong Vân Nộ có thể không cần phải làm đứa ở cho Ốc Vít, phúc lợi
của bang chúng Tam Thương được đề cao, cơ sở hạ tầng của bang hội được
đổi mới, cấp bậc cũng được tăng lên, các lãnh đạo thì lấy được số tiền
lương đang bị nợ, huynh thì kiếm được tiền, Thi Thi thì kiếm được phí
thuê, còn bọn muội thì lấy được Tam Thương... Có ai không vui chứ?”
“Ý của huynh là muội đã hiểu lầm huynh sao? Vậy thực ra huynh là một người rất có tinh thần quốc tế nhân đạo à?”
“Yên tâm đi, chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể làm huynh cũng biết đắn đo mà.”
“Vì thái độ nhận tội tích cực của huynh, muội tha cho huynh một lần
vậy.” Sương Vũ cười nói: “Huynh đừng có cho rằng kẻ ngắm bắn là vô địch
nhé, muội đây là nhân viên quản lý tài chính chuyên nghiệp, đi làm đã
được sáu năm, các dạng thủ đoạn tài chính cũng đã gặp nhiều rồi. Muội có ba kế sách sau, bất cứ cái nào trong đó cũng sẽ khiến cho kế hoạch của
huynh chết yểu hết.”
“Kế sách gì thế?” Đường Hoa hiếu kỳ hỏi.
“Kế sách một: muội và bang Nhất Kiếm tạo thành trận tuyến liên hợp, mỗi bên ra một vạn.”
“Huynh không bán, tự mình làm bang chủ.”
“Ha ha!” Sương Vũ cười nói: “Huynh làm bang chủ? Lúc đầu lòng người còn
chưa ổn, bọn muội sẽ lập phân đà kéo người qua. Một khi bang chiến kết
thúc rồi, bọn muội sẽ lập tức liên thủ tấn công Lao Sơn ngay, xem lúc đó huynh và một đám tôm tép không có tâm chiến đấu sẽ làm sao chặn được
bọn muội nào? Một khi Lao Sơn bị mất đi rồi, vậy một bang hội không có
nơi trú quân và một tên bang chủ trên cơ bản không có lực hiệu triệu nào có thể khởi tử hồi sinh được hay sao?”
“Vậy bọn muội được lợi ích gì?”
“Đương nhiên là có rồi. Thư Sinh có thể chiếm được Lao Sơn, còn phần lợi ích thì hắn cũng phải chia cho bọn muội một ít. Kẻ hy sinh chỉ có mình
huynh, mất cả vốn lẫn lãi.”
Đường Hoa toát mồ hôi, hỏi: “Kế sách thứ hai thì sao?”
“Mi không có hứng thú biết, tỷ tỷ cũng sẽ không nói nhiều cho mi nữa.”
Sương Vũ cười hì hì, nói: “Mi chỉ cần biết tỷ tỷ đây có cách trị được mi là đủ rồi. Có điều dù sao hiện giờ tỷ đây cũng là bạn gái của mi, mà là bạn gái thì chẳng ai mong bạn trai tương lai cuả mình nghèo xác nghèo
xơ cả. Với lại làm theo kế sách một thì sẽ làm lợi rất nhiều cho Nhất
Kiếm, cho nên tỷ sẽ không phá hỏng chuyện tốt của mi làm gì. Những lời
hôm nay tỷ nói với mi, chính là muốn mi biết hôm nay đã kiếm đủ rồi,
cũng nên thu tay lại đi. Thật sự chỉ là muốn tốt cho mi thôi.”
“Cám ơn!” Đường Hoa nhẹ nhàng nắm lấy tay Sương Vũ, bốn mắt đối diện nhau, khuôn mặt hai người càng lúc càng gần sát nhau hơn...
Hạo Nhiên chọt chọt Thư Sinh, hỏi: “Bọn họ sẽ không định hôn môi đó chứ?”
“Không biết.” Thư Sinh cười, nói: “Có điều ta biết được rằng trong trò chơi mà hôn môi thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm.”
Đường Hoa chăm chú nhìn Sương Vũ: “Huynh yêu muội.”
Sương Vũ nhẹ nhàng nói: “Huynh nói dối, nếu thật sự yêu thì huynh đã hôn rồi.”
“Ốc Vít sẽ không để mặc cho chúng ta hôn môi đâu.”
“Bởi vậy nên mới thấy huynh không yêu muội, huynh vẫn còn băn khoăn chuyện báo giá mấy giờ sau.”
“... Vì sao muội lại thông minh như thế chứ?” Đường Hoa nói: “Nữ nhân thông minh thường không vui vẻ đâu.”
“Những nữ nhân thông thường thì đều không thông minh. Muội không muốn
làm nữ nhân thông thường. Bởi vậy muội nhớ rõ huynh còn có 29 ngày nữa.”
“Huynh sẽ nỗ lực.”
“Muội sẽ dõi mắt trông.”
* * * * * *
Đã có kết quả tranh giá rồi. Sương Vũ không sử dụng kế sách một, nhưng
lại sử dụng kế sách hai. Nhất Kiếm ra giá sáu vạn mua lại bang Tam
Thương, Song Sư bỏ cuộc. Thư Sinh cũng rất thẳng thắn, bảo rằng sau khi
xong việc sẽ bồi lại cho Song Sư hai vạn. Song Sư không cần phải làm gì
mà được hai vạn, đương nhiên là chuyện cực cực hay rồi. Thế là Nhất Kiếm đã hoàn thành được kế hoạch chiếm hết vùng Sơn Đông. Phần Đường Hoa,
tuy con số thu vào vẫn cách rất xa so với trong dự định là mười vạn,
nhưng chỉ bán qua tay một lần là đã khiến vốn liếng của mình tăng vọt
lên, cũng là một chuyện cực tốt - hơi hơi tiếc nuối. Còn Thi Thi, nàng
kiếm được thù lao 20%, cũng tức là 6.000 kim từ trong ba vạn mà Đường
Hoa kiếm được.
Bởi thế, tất cả mọi người đều vui vẻ cả. Có lẽ người tiếc nuối nhất sẽ
là Đường Hoa, nhưng tính theo thực tế thì hắn lại chính là người thắng
lớn nhất trong vụ mua bán này. Đầu tiên, tuy Song Sư không công lấy được hai vạn, nhưng đã không còn cách nào tránh khỏi kiếp làm kẻ dưới được
nữa. Nhất Kiếm tuy lấy được Tam Thương, nhưng phải mất đi tám vạn kim,
rồi sẽ phải tốn một số lớn để thăng cấp bang hội, mua sắm các loại
phương tiện, và giữ lại các tinh anh. Mọi hoạt động trung gian đều do
Thi Thi hoàn thành, bao gồm cả việc điều tra và đàm phán, mới lấy được
tiền thuê 6.000. Duy chỉ có Đường Hoa là lật tay đã có ngay được hơn hai vạn doanh thu thuần, ngoài ra lại còn tiến thêm được một bước trong
quan hệ tình cảm với lão bà tương lai nữa, không có bất cứ ảnh hưởng bất lợi nào. Bởi vậy tâm tình của hắn cũng vui vẻ lắm lắm.
* * * * * *
Trong Song Kiếm, ở thời đại mà 600 kim vẫn đang là một con số khổng lồ,
Đường Hoa đã thành công tích lũy được một số vốn sáu vạn kim. Để ngăn
ngừa việc Đường Hoa phá sản, Tôn Minh tịch thu ngay chín phần ở trong
đó. Theo như sự đo lường tính toán của Tôn Minh, nếu hiện giờ tức khắc
đến được ngay hành tinh M, Đường Hoa chắc chắn phải nằm trong hạng mười
người giàu nhất đấy. Tỷ lệ hối đoái thì chẳng có ai biết, nhưng Tôn Minh rất chắc chắn rằng nó phải dựa theo tổng sản lượng kim tệ trong trò
chơi mà quyết định. Có số tiền này và số hoa hồng của Vô Biên đặc san,
Tôn Minh rất yên tâm dặn dò: “Sau này ngươi có tiền thì có thể tùy tiện
tiêu, nhưng nhớ là không được thiếu nợ đâu đấy.”
“Biết rồi!”
“Biết là tốt. Đúng rồi, sau khi Nhất Kiếm tiếp nhận Tam Thương, đã phái
người lấy lại cờ đỏ của Tam Thương rồi, đồng thời cũng bảo nội ứng nhổ
lấy cờ đỏ của Thần Chi Lĩnh Vực ở Tam Thương. Thần Chi Lĩnh Vực vốn đã
kiếm được no nê điểm tích lũy, nhưng hai ngày cuối cùng này lại gặp phải nguy cơ bị giải tán bang hội này.”
Đường Hoa xua tay: “Lão bà của ta bảo ta thu tay lại rồi, ngươi đừng có dụ dỗ ta nữa.”
“Ha, cũng gọi là lão bà rồi cơ đấy. Thế nào? Vẫn còn chưa thích người ta à?”
“Đại ca, đây không phải cứ ta nói là được đâu.” Đường Hoa rất là phiền
não: N”ữ nhân chết tiệt này cứ nhất định phải bám chắc nguyên tắc cơ.”
“Đó là người ta thông minh đấy. Tìm một người yêu mình, còn quan trọng
hơn là tìm một người mình yêu nhiều.” Tôn Minh nói: “Nhờ Phế Sài nghĩ
cách giúp ngươi nhé?”
“Không có cách nào cả. Hắn nói cái hắn am hiểu là khiến cho nữ thích
nam, chứ không biết phải làm sao để cho nam thích nữ. Lại nói, chưa chắc Sương Vũ đã bằng lòng phối hợp với Phế Sài đi dụ ta mà phải không?”
“Ai... Nữ nhân, thiệt là phiền phức mà.” Tôn Minh sờ sờ cái đầu trọc của mình: “Dù sao thì lần này cũng cứ thà giết lầm chứ không bỏ sót được.
Khó khăn lắm mới gặp được một nữ nhân bị xẹt điện với ngươi như thế này, đánh chết cũng không được buông bỏ nhé.”
“Lời này của ngươi khiến ta bị thương tổn lắm đấy. Tuy sự thật đúng là như thế thật.”
* * * * * *
Hai ngày sau cùng, Thần Chi Lĩnh Vực một lần nữa đối đầu với liên quân
của Nhất Kiếm và Song Sư. Cờ đỏ của Thần Chi Lĩnh Vực đã trở về với nơi
trú quân, liên quân hai bang kia đang lợi dụng thời gian có hạn này để
thực thi kế hoạch rút cờ liên tục, khiến cho Thần Chi Lĩnh Vực phải biến mất khỏi thế gian khi sự kiện bang chiến kết thúc.
Mười vạn người chiến đấu trên không, tràng cảnh to lớn đến... Độc giả có thể tự tưởng tượng ra đấy. Nhưng trong lúc lửa chiến dâng cao như thế,
thân là thành viên - vừa mới trở lại - của Song Sư, Đường Hoa lại tay
nâng hoa tươi xuất hiện trong bộ chỉ huy lâm thời của Song Sư.
Tinh Tinh đứng ngoài cửa thở dài: “Trừ mua hoa ra, ngươi có biết mua thứ khác hay không thế?”
“Mua hoa có nghĩa là ta không có đến tay không.” Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ.
“Gia Tử, hiện giờ muội không rảnh.” Sương Vũ đang bộn bề công chuyện
ngẩng đầu lên nói một câu, bên này đang có N đội ngũ cần nàng chỉ huy,
hơn nữa còn phải tiếp nhận tin tức từ chiến trường nữa. Đường chủ chỉ là chấp hành mệnh lệnh của quan chỉ huy mà thôi, bảo dẫn người xông đến
đâu thì xông đến đó, còn quan chỉ huy thì phải biết được đâu là nơi yếu
ớt, rồi phải làm sao điều phối được số tài nguyên ưu thế trong tay, làm
thế nào đối phó khi bị địch nhân bao vây ngược lại, rồi làm sao liên lạc với đồng minh Nhất Kiếm, v.v... nữa: “Hiện giờ muội hận không thể có
được ba đầu sáu tay đây.”
“Có phải là thế này hay không?” Đường Hoa ào ào biến thành hình dạng của Trấn Ngục minh vương.
“Ha ha!” Sương Vũ bị Đường Hoa chọc cho cười, bèn đi qua đẩy tên này ra
khỏi bộ chỉ huy: “Ở bên ngoài chờ muội, huynh ở bên trong thì muội không thể an tâm chỉ huy được.”
Vì thế Đường Hoa bèn đứng ở ngoài bộ chỉ huy lâm thời của Song Sư - một
ngọn đồi nhỏ - hóng gió. Đường Hoa nhìn trái nhìn phải mà buồn bực, cái
bọn Thần Chi Lĩnh Vực này ngốc thật, bộ chỉ huy của Song Sư hiện giờ chỉ có chừng mười người, hơn nữa bọn cao thủ không chịu nổi sự cô quạnh đã
đi đánh nhau hết rồi, lúc này mà phái một tiểu đội chừng mấy chục người
đi đánh lén chỗ này có phải là ngon rồi không? Lại còn chiêu vây Ngụy
cứu Triệu nữa đây: Tam Thương vừa mới bị thu mua, tầng quản lý vẫn còn
chưa có tới, lòng người đang còn rời rạc, lúc này mà phái tinh binh đi
đánh Tam Thương, chắc chắn sẽ cắn được cái đuôi của Thư Sinh ngay. Thế
là Tam Thương sẽ lâm vào tình cảnh gần giải tán liền...
Có nên kiếm một mớ hay không đây? Tuy xử lý Sương Vũ thì mình không nhẫn tâm, nhưng vẫn có thể mang một ít người tới đánh Tam Thương mà. Mình
vừa mới làm bang chủ mười tiếng đồng hồ của Tam Thương, nếu mang theo
một ít người đi vào chắc là sẽ không ai ngăn lại đâu. Tính thử xem, nếu
Thần Chi Lĩnh Vực một lần nữa lấy được cờ đỏ của Tam Thương, tăng được
thêm một ngàn điểm, vậy bang hội sẽ coi như được an toàn rồi... Mình
phải ra giá bao nhiêu đây nhỉ? Một vạn? Chỉ sợ người ta sẽ phải đi gom
tiền đấy. Vậy thì hai vạn đi, xem bọn họ gom tiền cũng là một trong
những chuyện tiêu khiển trên đời mà.
“Hạo Nhiên, ngươi coi chừng giùm một chút nhé.” Sương Vũ nhìn Đường Hoa
đang dùng ánh mắt gian tà đánh giá tình huống phụ cận bộ chỉ huy, rồi
trầm tư một chốc, sau đó lại đột nhiên đắc ý dào dạt thì biết chắc chắn
phải có vấn đề rồi. Nàng bèn đi ra hỏi ngay: “Huynh muốn làm gì đấy?”
Đường Hoa kéo Sương Vũ ngồi xuống đất, hỏi: “Muội nói xem, nếu hiện giờ
huynh dẫn người đi đánh Tam Thương, vậy sẽ có ai trong Tam Thương ngăn
huynh lại không nhỉ?”
Sương Vũ hít vào một luồng hơi lạnh, tên này đã treo cái mác Song Sư,
hơn nữa còn là bang chủ đầu cơ trục lợi nữa, nếu dựa theo tình hình hiện giờ của Tam Thương thì người ta có bay thẳng vào trong phòng nghị sự
lấy cờ rồi chạy chắc cũng sẽ thành công thôi. Có điều phải đả kích cái ý tưởng này của hắn mới được: “Nếu Nhất Kiếm quay trở về viện trợ cho Tam Thương, chặn giết người rút cờ ngay giữa đường thì sao?”
“Chưa cần bàn tới chuyện có thể tìm được người rút cờ hay không, ít nhất thì Thần Chi Lĩnh Vực cũng sẽ được giải vây đấy.”
“Huynh làm như người Song Sư bọn muội đều là người chết thế à?”
“Cho huynh xin đi, chỉ với cái bộ chỉ huy này của bọn muội, tùy tiện
phái ít người đi là đủ đánh sập được rồi ấy. Một khi muội với Hạo Nhiên
bị chết đi, sẽ có ít nhất một tiếng đồng hồ rối loạn. Lúc này mà lại
phát sinh sự kiện mất cờ nơi Song Sư thì...”
Sương Vũ kiên quyết nói: “Không có khả năng sẽ bị rút nữa đâu.”
“Trước kia muội cũng cho là như thế mà. Nếu không thì chúng ta thử xem
nhé?” Đường Hoa hưng phấn chà chà tay: “Một ngày rưỡi cuối cùng sẽ chơi
một món cuối. Tiền đặt cược là một cái hôn. Song Sư giải tán thì huynh
thắng, Thần Chi Lĩnh Vực giải tán thì muội thắng. Oa! Nếu kế hoạch của
huynh mà thực hiện được thì Song Sư với Tam Thương sẽ toàn bộ bị giải
tán, mấy chục vạn người không có nhà để mà về, sẽ rày đây mai đó. Chậc
chậc, thật là đồ sộ quá đồ sộ mà.”
“...” Sương Vũ đau đầu lắm.
“Đùa vui chút thôi, huynh nghe lời lão bà mà.” Đường Hoa dịu dàng nắm
tay của Sương Vũ, nói một cách đầy tình cảm: “Tay muội phì thật.”
* * * * * *
Tinh Tinh dìu Đường Hoa đứng dậy với vẻ đồng tình: “Bị đánh rồi à?”
“Ai... Dùng sai từ rồi.” Đường Hoa tỏ vẻ hối lỗi sâu sắc: “Ta hẳn phải nói ‘tay muội béo thật’ mới đúng.”
Tinh Tinh lên lớp: “Sau này ngươi chỉ nên nói ‘tay muội mềm thật’ nhé.”
“Chẳng phải cùng là một ý đó sao?” Nếu chỉ da bọc xương thì lấy đâu ra mà mềm chứ?
“Tin ta đi, tuyệt đối không có cùng ý đâu.” Tinh Tinh nghiêm nghị trả lời.