Đường Hoa dùng nắp trà quạt quạt cái chén. Phong Vân Nộ âm thầm khinh bỉ hết thảy những động tác ấy.
Sau khi đã gặp mặt được ba phút, Đường Hoa cảm thấy không thể cứ quạt
như thế được nữa, rủi đâu mà bị ông chủ tiệm tố cáo tội phá hoại của
công là phải bồi thường đấy. Thế là hắn cũng đành phải hớp một hớp trà,
ho một tiếng rồi nói: “Nộ ca...”
“Ngươi vẫn cứ gọi ta là Phong Vân Nộ đi.” Xưng huynh gọi đệ với ngươi là chuyện nguy hiểm lắm.
“Ừ ừ. Phong Vân Nộ, hỏi câu này, ta muốn mua bang hội của ngươi.”
“Mua bang hội?”
“Ừ! Thực ra chỉ là đổi bang chủ và mọi đường chủ thôi. Nơi trú quân sẽ
thuộc về ta, người nào muốn lưu lại thì lưu, đãi ngộ cực tốt. Không
thích lưu lại cũng không miễn cưỡng, có điều phí rời bang bổn Gia Tử sẽ
không cho đâu.” Đường Hoa nói: “Ngươi xem, hiện giờ mấy vạn huynh đệ
bang Tam Thương phải cùng ngươi ăn sương uống gió, ngươi nhẫn tâm sao?
Ta nghe nói tuy Tam Thương đã thay đổi nhân viên rất nhiều, nhưng số
nhân mã lúc đầu thành lập bang hội cũng vẫn còn chiếm đến hai phần nhân
số, nghe nói còn là một bộ phận cực kỳ bất ổn nữa. Ôm cái củ khoai lang
phỏng tay này thì chi bằng cứ quăng đi mà kiếm một mớ vậy, cầm lấy tiền
rồi mang theo mỹ nhân đi tiêu dao giang hồ cho hay.”
Phong Vân Nộ không nói gì cả, cũng học theo Đường Hoa cúi đầu quạt chén
trà. Khi Đường Hoa hẹn hắn ra bàn chuyện làm ăn, hắn đã đoán được là
chuyện gì rồi. Không còn cách nào khác cả, hiện giờ trừ cái bang hội
này, mình chẳng còn gì đáng tiền cả mà. Đương nhiên nếu Đường Hoa có
khuynh hướng đồng tính thì lại là cái khác. Nhưng Đường Hoa là như thế
sao? Đáp án đương nhiên là không rồi, cho nên trên đường đến đây, Phong
Vân Nộ đã tính toán xong xuôi hết thảy. Không phải là không thể bán
được, mà chủ yếu là phải xem giá cả có thích hợp hay không đã. Còn
chuyện người trong bang hội phản đối thì... Phong Vân Nộ cảm thấy rằng
cứ tùy ý đổi thành bất cứ ai cũng đều có thể giải quyết được chuyện ấm
no của các huynh đệ mình hết, mình làm thế là làm việc thiện mà.
“Cộc!” Có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Khá là lễ phép ấy chứ nhỉ?
Thi Thi đẩy cửa bước vào, gật đầu chào hai người rồi ngồi vào chỗ trống, lấy một đống giấy ra lẩm nhẩm: “Theo như đánh giá, bang Tam Thương bao
gồm cả giá trị chế tạo và phí dụng thăng cấp của cơ sở hạ tầng nơi phân
đà sẽ có giá là sáu vạn ba ngàn kim. Tài chính lưu động trong kho hàng
bang hội là 75 bạc. Tiền hoa hồng mà các đường chủ, phó bang chủ ba
tháng nay chưa được lãnh tổng cộng là một vạn bảy ngàn kim. Bang hội
từng vay một vạn kim nơi hệ thống, trả dần trong mười hai tháng.” Thi
Thi nói với Đường Hoa: “Tình hình tài chính là như thế đấy.”
Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Ý là nếu ta mua lại bang hội, thì trước tiên
sẽ phải bỏ ra một vạn bảy tiền lương, cộng thêm một vạn tiền vay nữa
phải không?”
Thi Thi gật đầu: “Đúng là thế đấy. Nhân viên đánh giá chuyên nghiệp của bọn ta đưa ra giá tham khảo cho ngươi là ba vạn.”
“Ừm!” Đường Hoa gật đầu rồi nhìn lại túi Càn Khôn, ba vạn một ngàn kim.
Phong Vân Nộ nói: “Giá thế này thì trên nguyên tắc ta đồng ý. Có điều... Các ngươi còn chưa xét đến nhân tố con người nữa. Khoảng năm vạn tên
bang chúng, trong ba người sẽ có một người mỗi ngày làm nhiệm vụ một
lần, vậy bang hội có thể nhận được 10 bạc mỗi lần. Suy ra bang hội mỗi
ngày có tới hai ngàn kim doanh thu thuần.”
Thi Thi nói: “Đầu tiên, bọn ta phỏng chừng khi Gia Tử làm bang chủ bang
Tam Thương, nếu là có chừng bốn phần người lưu lại cũng đã là tốt lắm
rồi. Tiếp theo, theo như điều tra của chúng ta, số lượng người đi làm
nhiệm vụ trung bình trong các bang hội là bốn người mới có một người,
Tam Thương còn thấp hơn, năm người mới có một người. Tiếp nữa, cho dù là một ngày có hai ngàn kim thu nhập, nhưng lại có tới mười tên đường chủ, hai tên phó bang chủ và hai tên trưởng lão, một tên bang chủ chia hoa
hồng. Số lượng thực sự được chia đến tay Gia Tử chỉ sợ chưa đến một trăm kim mỗi ngày nữa là. Càng khỏi nói đến chuyện tháng trước bang hội các
ngươi mỗi ngày chỉ thu nhập được có một ngàn hai trăm kim. Mặt khác,
người ủy thác của ta - Gia Tử - vẫn còn có nguy cơ... Ngươi có thể nào
mở một cái bang hội mới rồi kéo người chạy qua hay không? Bang hội có bị xâm lược không? Cho nên cái giá ba vạn kim này đối với Gia Tử mà nói,
đã là không công bằng rồi.”
Thi Thi lại nói tiếp: “Đồng thời chúng ta còn biết là hiện giờ ngươi
đang rất cần tiền nữa, số tiền mà ngươi nợ đã rất khổng lồ rồi. Nếu
không bán bang hội, ngươi cũng chỉ có thể phá sản mà thôi.”
“Lời các ngươi nói có lẽ rất có lý.” Phong Vân Nộ cũng không phủ nhận
tình hình tài chính của mình: “Nhưng nếu ta liên hệ với Nhất Kiếm và
Song Sư, sợ rằng sẽ bán được cái giá cao hơn nhiều đấy.”
“Ngươi làm được sao?” Thi Thi hỏi lại: “Bán bang hội mình cho bang hội
đối địch, chưa cần nói tới cái khác, người trong bang hội có ai chịu
chấp nhận không? Ngày hôm qua vừa đánh nhau chết sống, chớp mắt đã trở
thành bạn hữu với nhau. Vậy xác suất rời bang sẽ cao hơn là khi Gia Tử
nhận bang nhiều lắm, có thể lưu lại được một phần cũng coi như là khá
lắm rồi. Chỉ một phần bang chúng, ngươi cho rằng họ sẽ xuất được bao
nhiêu tiền đây? Điều quan trọng nhất là, Phong Vân Nộ ngươi tốt xấu gì
cũng là một nhân vật có máu mặt, chuyện bán bang hội đã là mất mặt, lẽ
nào còn định ôm chân của địch nhân sao? Ngươi chịu nổi sự trách cứ của
bang chúng sao? Người Nga Mi sẽ nhìn ngươi bằng con mắt thế nào?”
Đường Hoa cười nói: “Chỉ có một câu thôi: bán được thì tiền là của bản
thân ngươi. Lại nói, đây cũng coi như là ngươi tay không bắt cá mà có
phải không?”
“...” Phong Vân Nộ trầm tư.
* * * * * *
“Xin chào mọi người, ta là bang chủ mới của các ngươi - Đông Phương Gia
Tử. Khụ! Tuyên bố quy định đây: trong vòng 24 giờ ai cưỡng chế rời bang
thì gặp một lần giết một lần, trong vòng 24 tiếng đồng hồ các đường chủ
và phó bang chủ mới không được chấp nhận bất cứ đơn xin của ai. 24 tiếng đồng hồ sau, phúc lợi của các bang chúng được đề cao 10%, 24 tiếng đồng hồ tiếp nữa sẽ mua một lượng thiết bị cơ sở mới. 24 tiếng đồng hồ tiếp
theo, sẽ thăng bang hội lên thành bang cấp sáu. Mọi người có ý kiến gì
không? Có ý kiến thì hiện giờ nói đi, đừng có nói là ta không tôn trọng
mọi người nhé.” Đường Hoa chờ một phút, sau đó rất là hài lòng gật đầu:
“Đều không ai có ý kiến gì cả, tốt lắm. 24 tiếng đồng hồ sau gặp lại.”
Một đàn em của Thi Thi, cũng tức là phó bang chủ lâm thời của Tam
Thương, đang đứng bên cạnh Đường Hoa, lên tiếng nhắc nhở: “Bang chủ,
ngài không có mở kênh quần chúng mà, hiện giờ chỉ có một mình ngài có
thể lên tiếng thôi.”
Đường Hoa hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Ta là Diễn Viên Quần Chúng - Giáp.”
Đường Hoa ngay tức khắc đá tên này ra khỏi bang hội, rồi thuận tay đánh
thành ánh trắng, sau đó nói với Thi Thi: “Đàn em của ngươi không biết
điều ghê.”
Thi Thi che miệng cười, nói: “Đây là ngươi đang cậy thế khinh người đấy.”
“Là dao sắc chặt đay rối chứ.”
“Ba phút rồi, vẫn chưa có ai cưỡng chế rời bang cả. Ta phỏng chừng bọn họ ít nhất sẽ chờ qua 24 tiếng đồng hồ này đấy.”
Đường Hoa gật đầu: “Mấy người kia đã đến chưa?”
“Sẽ đến ngay đấy!” Thi Thi quay người bước đi: “Vậy ta đi trước nhé.”
* * * * * *
“Cộc!” Có người gõ cửa.
Người này không có trong đội ngũ, Đường Hoa bèn cười rạng rỡ mở cửa: “Hoan nghênh hoan nghênh.”
* * * * * *
Trong hai gian riêng của một trà lâu, khách nhân mà Thi Thi tiếp đãi là
Hạo Nhiên và Sương Vũ, còn khách nhân mà Đường Hoa tiếp đãi là Nhất Kiếm Cầu Bại và Thư Sinh.
Hàm răng của Sương Vũ nghiến lại ken két. Tên này không những ăn bớt
mình mà còn chơi cái trò này nữa. Gian, gian quá! Nàng biết, Tam Thương
là một miếng thịt lớn lắm. Một bang hội cấp năm đã hoàn thiện mọi phương tiện, chỉ cần có tiền nữa thôi là có thể lên tới cấp sáu ngay. Hơn nữa
phần nhân lực cũng rất khá, có một ít thành viên cốt cán của mình lúc
trước, lại có một bộ phận tinh anh trong Nga Mi. Nói thật, về công lẫn
về tư, nàng muốn có nó vô cùng.
Hạo Nhiên cũng vậy! Vạn năm đứng thứ hai, chinh chiến khắp các trò chơi
lớn nhưng vẫn cứ bị Nhất Kiếm áp chế. Lần này tuyệt đối là một cơ hội để vượt long môn. Nam Bắc phân chia, nhưng nếu ở chỗ giáp với Nhất Kiếm là Sơn Đông mình lại có một phân đà cấp sáu thì cái danh ‘bang hội đệ
nhất’ này cho dù mình muốn nhường đi, Nhất Kiếm Cầu Bại cũng chưa chắc
dám nhận.
Mà điều quan trọng cực kỳ đó chính là ‘hồi báo’. Sau khi trải qua việc
điều chỉnh của mình, một bang hội cấp sáu có lực gắn kết sẽ sinh sản một số tiền không hề nhỏ mỗi ngày ngay. Cho dù là cái giá trên trời, thì
nhiều nhất cũng chỉ ba tháng là đã có thể thu hồi được liền. Món đầu tư
này tuyệt đối là một món hời. Hành trình đến hành tinh M đã qua đi một
nửa rồi, món này sẽ là món lớn nhất, cũng là cuối cùng nhất đấy. Danh
lợi đều thu đủ, nên nhất định phải lấy cho được.
Bọn họ có thể nghĩ như thế, tất nhiên Thư Sinh cũng nghĩ ra được. Bởi
vậy lời dạo đầu rất đơn giản đã được mở lên. Đường Hoa báo ra nhân số
trong bang hội, số phương tiện, cấp bậc trung bình của các thành viên,
và cấp bậc trung bình của các thành viên tinh anh. Đều là người thông
minh cả, không nhất thiết phải nói ra những mặt tốt khác làm gì, cứ tiến thẳng vào chủ đề là xong: tranh giá! Yêu cầu cũng đơn giản, ngươi muốn
xào nấu Tam Thương thế nào cũng được, điều kiện đầu tiên là giá tiền
ngươi ra nhất định phải cao. Tam Thương chết hay sống không can hệ gì
tới Đường Hoa, hắn chỉ quan tâm xem tài khoản trong túi Càn Khôn của
mình có mấy con số không thôi.
Thời gian tranh giá là 18 tiếng đồng hồ. Đường Hoa không sợ hai nhà này
thông đồng nhau ép giá mình, dù sao giá quy định cũng là sáu vạn mà, hơn nữa mỗi người chỉ có một cơ hội báo giá thôi. Ra ít thì mình không bán, cùng lắm thì xem như mình gửi tiền vào trong ngân hàng, tự mình lập
bang hội thu tiền lời thôi. Bằng vào cơ sở là bang hội cấp sáu và danh
tiếng của mình, nếu muốn kéo một ít người nhập bang cũng chỉ là chuyện
nhỏ như con thỏ thôi. Mình đúng là người xấu thật, nhưng bang chủ không
xấu, bang chúng không yêu mà. Chẳng ai mong bang chủ của mình là một
người hiền lành không bao giờ dám đánh cái rắm cả. Ngày ngày đi theo tên bang chủ cường đạo nơi nơi vào nhà cướp của cướp mỹ nữ, đó mới là cuộc
sống tốt nhất trong trò chơi đấy.
* * * * * *
Thi Thi và Đường Hoa cùng thong thả uống trà ở lầu một, trên lầu hai là
một đám người đang bắt đầu tìm đọc các tài liệu liên quan đến tình hình
trước mắt của Tam Thương, đồng thời cũng khẩn cấp tổ chức họp thảo luận
trong bang hội, họ cần ra một cái giá hợp lý. Trong lúc này, hai nhà
cũng có ngồi xuống tâm sự với nhau, nhưng nhìn thật khách sáo giả dối vô cùng. Đặc biệt là sau khi họ biết được Tam Thương không hề có một ai
cưỡng chế rời bang cả...
Tinh Tinh bất mãn nói với Sương Vũ: “Tốt xấu gì hiện giờ Gia Tử cũng là
bạn trai tạm thời của tỷ, sao hắn không lén chiết khấu cho tỷ chứ?”
Sương Vũ cười khổ: “Hắn cho rằng tỷ thích hắn công tư phân minh như thế đấy.”
“Vậy thực tế thì sao?”
“Trên thực tế tỷ cũng thích hắn như vậy.” Sương Vũ nhún vai. Điều đáng
hận duy nhất là mình lại mắc lừa thằng nhãi này, gọi hắn là lão công
trước mặt người khác như thế, nhưng lại chỉ tranh thủ được có mỗi một
cái cơ hội tranh giá thôi. Nhưng có thể trách người ta được sao? Người
ta đã nói rất rõ ràng, là chỉ cho mình một cơ hội mua bang Tam Thương
thôi, chứ có phải bảo gọi lão công là đưa Tam Thương cho mình đâu.
“Ca, cái giá là ca đang nghĩ là bao nhiêu thế?”
“Suỵt!” Hạo Nhiên lập kênh đội ngũ, sau đó nói trong ấy: “Cẩn thận bên kia tường có cà tím.”
* * * * * *
Tiểu Dâm báo cáo: “Hạo Nhiên phòng ngài như phòng cướp, Thư Sinh phòng
ngài như phòng tình địch. Không thể thông qua dụng cụ nghe trộm loại đơn giản mà thu thập tin tức được.”
“Khổ cực rồi tiểu Dâm, có rảnh thì đi uống chén trà.”
“Không khổ cực đâu, làm việc cho giám đốc Đông thì có thể học được rất nhiều thứ mà.”
Đường Hoa cười ha ha, cúp máy rồi nói: “Tên Phong Vân Nộ này vẫn còn một chút ích kỷ, chứ nếu không ba vạn thật tình mua không nổi rồi.”
“Ngươi thấy hắn quấy cho một cái bang hội tốt thành ra thế này là đã
biết hắn không có tài năng quản lý gì rồi. Khi biết hắn rút tiền công
quỹ ra để làm lợi cho bản thân mình, ta biết người này là một người cực
ích kỷ ngay.” Thi Thi rót thêm trà vào chiếc cốc đã cạn sạch của Đường
Hoa, hỏi: “Thật không định làm bang chủ sao? Ta đã tính rồi, có tiền đồ
lắm đấy.”
“Ta lười!”
* * * * * *
Tinh Tinh bước xuống thang lầu, dùng một tay nện mạnh lên mặt bàn, rống hỏi: “Năm vạn có bán hay không?”
Đường Hoa cũng nện bàn, rống lên: “Không bán!”
“Được rồi!” Tinh Tinh gật đầu: “Bọn ta lại thương lượng tiếp vậy.” Cái tên chết giẫm, mềm cứng gì cũng không chịu cả.
Thi Thi nhìn bảng thời gian của hệ thống, nói: “Còn tám tiếng đồng hồ
nữa thôi, ngươi cho rằng bọn họ đã bàn ra được cái giá cuối cùng hay
chưa?”
“Cái giá hợp lý hẳn là đã có rồi đấy. Điều họ lo lắng hiện giờ chính là
bên kia có trả giá cao hơn mình hay không, rồi cân nhắc xem phải thêm
bao nhiêu tiền vào mức giá hợp lý đó thì mới phù hợp được.”
“Tăng ít quá thì sợ không tranh giá được, mà tăng nhiều quá thì sợ bị
thiệt thòi khi ra bài.” Thi Thi cười nói: “Ngươi xấu thật đó.”
“Không buôn bán phi nghĩa thì không giàu được mà.” Đường Hoa cười hì hì, vừa thấy là đã biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì rồi.