Ánh sao mờ ảo, đêm đen mênh mang. Tây Ngu Hạo đứng lặng trên biển trầm mặc nhìn về phía bắc. Nước biển nhẹ nhàng
tràn lên thềm ngọc rồi lại lặng lẽ rút đi, một tiếng thở dài mơ hồ
truyền đến.
Hành lang dài của Tiên cung lặng ngắt như tờ. Có tiên thị biết được nội tình, nhìn về phía Thái tử điện hạ tôn quý vô cùng, buồn bã lau lệ.
Tây Ngu Hạo phất tay một cái, tay áo
phiêu động, chớp mắt đã hạ xuống đài mây trước cửa cung. Ánh mắt nhìn
vào trong Tiên cung, nổi giận: “Thiên tôn đâu?”
Thiên tôn là cha của ngài, chẳng lẽ nửa
đêm chạy tới đón ngài chắc? Huyền Linh thượng tiên nhịn không được oán
thầm. Nhưng mà Thiên tôn đích xác là nửa đêm bị tiếng phá cửa làm cho
tỉnh giấc, lại vô cùng cực phẩm mà mang theo tiên cơ sủng ái nhất của
mình bỏ chạy. Hắn không còn cách nào khác, đành cố kiên trì nói: “Điện
hạ, Thiên Tông lão nhân gia thân thể vướng bệnh nhẹ, Thiên tôn đã đến
đảo Tiêu Dao thăm rồi.”
“Khi nào?”
Huyền Linh thượng tiên sửng sốt, nhanh chóng đáp: “Thiên tôn đi rất vội, cho nên.. cho nên…”
Hắn định trả lời mập mờ ba phải ý đồ đánh lạc hướng Thái tử điện hạ, rằng Thiên tôn hai ngày trước đi rồi, cho
nên chưa kịp thả Điện hạ ra ngoài. Huyền Linh thượng tiên trong lòng
thầm bội phục bản thân mình nhanh trí.
Tây Ngu Hạo biết câu trả lời này thực là
trăm ngàn sơ hở. Hai ngày trước đã đi, không thể nào hiện giờ lại có thể đem chìa khóa giao xuống cho Huyền Linh thượng tiên. Hắn không tiếp tục hỏi nữa, cảm giác khác thường đêm nay khiến hắn bất an vô cùng. Hắn
không quay đầu lại, bước nhanh vào trong cung, tiếp theo là tiếng sai
xuống: “Chuẩn bị xe ngựa, theo ta đi đón người!”
Huyền Linh thượng tiên da đầu tê dại,
miệng há nửa ngày mới bật ra được một câu nói: “Điện hạ ở Địa cung ba
tháng, tu vi linh lực hình như lại tinh tiến, hay là nghỉ tạm một chút,
đợi trời sáng rồi nói tiếp?”
Trong mắt Tây Ngu Hạo chợt hiện lên chút
tàn khốc, ánh mắt không tỏ ra điều gì nhưng trong lòng lại trầm xuống.
Hắn ra khỏi Địa cung, vì sao không thấy thị vệ tùy thân của hắn đến
nghênh đón? Mắt không chút cảm xúc, hắn ừm một tiếng, nói: “Chuẩn bị tốt xa giá, đợi ta tắm rửa xong liền lập tức khởi hành.”
Huyền Linh thượng tiên thở ra một hơi,
dừng bước. Hắn vẫy vẫy tay, một đám tiên thị nhanh chóng vây quanh Tây
Ngu Hạo. Huyền Linh dậm chân một cái, gọi tới một tiểu tiên thị thì thầm bảo: “Nhanh đến động Vãng Sinh mời Phách phu nhân đến đây. Nói rằng
Điện hạ hồi cung rồi! Mời bà trong thời gian một nén hương nhất định
phải đến, nhanh đi!”
Tiểu tiên thị mặt đầy kinh sợ gật đầu, vận linh lực bay đi.
Đầu thú phun ra đầy hồ hơi nóng mù mịt,
Tây Ngu Hạo ngâm mình trong nước ôn tuyền, gương mặt anh tuấn như ẩn như hiện sau làn hơi nước, con ngươi đen sâu thẳm như màn đêm u tối.
Tay nắm chặt lại thành nắm đấm, đốt ngón
tay đỏ lên, hắn lắc lắc tay giọng căm hận: “Một ngày nào đó ta sẽ đem
cánh cửa mục kia đập nát!”
“Điện hạ, Phách phu nhân đã đến.” Tiểu tiên thị quỳ xuống bẩm báo.
Tây Ngu Hạo ừ một tiếng, thân mình thon dài đứng dậy. Tiểu tiên thị nhanh chóng mở ra bộ đồ rộng.
“Đổi lễ phục, ta muốn ra ngoài.”
Tiểu tiên thị vội vàng đổi quần áo cho hắn. Khi ba lớp trong ba lớp ngoài đều đã mặc ổn thỏa, Tây Ngu Hạo sải bước ra ngoài.
Cung điện xây dựng từ đá thiên thạch đen
cao lớn trang nghiêm, Phách phu nhân đứng thẳng nhìn ra cửa sổ. Nghe
thấy tiếng bước chân phía sau, Phách phu nhân vén dải lụa bạch lưu vân
khoác trên tay, mỉm cười quay đầu lại.
“Đã muộn thế này, sư tôn vì sao…” Tây Ngu Hạo dừng lại cách xa ba trượng, sắc mặt trở nên u ám, dừng câu đang nói dở lại.
Vì sao lại thả hắn ra khỏi Địa cung muộn
mất hai ngày? Vì sao phụ hoàng lo lắng trốn đi xa? Vì sao Phách phu nhân nửa đêm lại đến? Vì sao mười hai hầu cận của hắn không có trong cung
chờ hắn? Vì sao.. đêm nay lòng hắn lại đau đớn khó chịu như vậy?
Phách phu nhân chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng nói: “Tiểu xà Đa Đa đã lên phía Bắc tra xét.”
Đa Đa lên phía Bắc tra xét? Nàng…thật sự
đã xảy ra chuyện? Tây Ngu Hạo cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh. Hoa văn hình
mây dệt bằng vàng tinh xảo phủ trên đầu gối phảng phất như sóng nước gợn dập dềnh. Hình nghê trên ngực giương nanh múa vuốt vẫn sống động như
trước. Hắn mở miệng thì thầm: “Ngày ấy, ta mặc bộ lễ phục này đi Bắc
địa.” Tây Ngu Hạo đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phách phu nhân: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Nhiệt độ trong cung điện đột ngột hạ xuống. Đám tiên thị sợ đến mức nhất tề phủ phục xuống.
Phách phu nhân lồng ngực đau xót, chậm rãi quỳ xuống trước Tây Ngu Hạo.
“Sư tôn sao lại như vậy?!” Tây Ngu Hạo nghiêng người né tránh, đưa tay định đỡ.
Phách phu nhân đẩy tay hắn ra, trầm tĩnh
nói: “Lung Băng Ngọc tiên duyên nông cạn, khi phi tiên không lên được
cầu Độ Tiên, hồn phi phách tán hóa thành tro bụi. Điện hạ gọi ta một
tiếng sư tôn, hôm nay sư tôn chỉ cầu điện hạ bình tĩnh. Hết thảy chờ Đa
Đa trở về rồi bàn tiếp.”
Lồng ngực thoáng chốc như bị vỡ ra một lỗ thủng, trái tim nặng nề rơi xuống. Tây Ngu Hạo lui về phía sau từng
bước, ngây ngẩn nhìn Phách phu nhân, rồi bất ngờ hét lớn một tiếng, chớp mắt đã chạy ra khỏi Tiên cung.
Phách phu nhân thở dài một tiếng đứng dậy, trong mắt lộ ra ưu sầu.
Ngoài Thiên điện lộ ra một gương mặt, lén lút nhìn vào bên trong. Đột nhiên cái tai bị nhéo mạnh, hắn kêu lên đau đớn, nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt giận dữ của Phách phu nhân, lập
tức lúng ta lúng túng không dám thốt ra tiếng nào nữa.
Phách phu nhân nhịn không được mắng: “Điện hạ đi về phía Bắc rồi!”
Hồ Hồ á lên một tiếng, nhảy dựng như có lửa đốt xém mông: “Sao lại đi rồi chứ?”
Phách phu nhân hừ lạnh: “Mười hai tên hầu các ngươi sợ Điện hạ bị nhốt ba tháng trút giận lên đầu mình nên cả đám đều núp hết, không nghĩ đến Điện hạ sẽ phát hiện ra khác thường sao?”
Hồ Hồ gãi gãi đầu, mơ màng nói: “Tiểu xà
trở về không phải mọi chuyện đều rõ hết hay sao? Điện hạ làm gì mà phải
tự mình xông vào nơi nguy hiểm? Thượng tiên ở Bắc địa đều hận ngài ấy
lúc trước khởi binh ấy chứ.”
“Hồ Hồ, ngươi thật đúng là đồ ngớ ngẩn! Nói những điều đó thì có tác dụng gì? Còn không mau triệu tập người đi bảo hộ Điện hạ?!”