Trời đêm sâu thẳm mênh mang, những ngôi
sao lấp lánh tỏa sáng trên nền trời lặng lẽ, Cực Dạ Hải bát ngát khôn
cùng bao bọc quanh Tiên đình Tây Địa. Giờ Tý (23h-1h), Cực Dạ Hải đang bình lặng bỗng nhiên trở nên dập dềnh, ở giữa nổi lên
một vòng sóng tròn không ngừng mở rộng ra ngoài, hình thành từng đợt
từng đợt bọt sóng trắng xóa nhanh chóng cuồn cuộn tràn bờ.
“Rào..!!” Một đợt bọt sóng tràn lên bậc thang ngọc thạch bên bờ biển.
Tiểu tiên
trực đêm bị tiếng động bất thình lình dọa đến nhảy dựng, vội vàng gõ
vang chiếc kẻng treo trên hành lang. Tiếng kẻng lanh canh giòn giã vang
lên, phảng phất như tiếng rên rỉ biếng nhác của của mỹ nhân mới tỉnh
ngủ.
Hậu cung tiên đình lập tức có vô số tiên thị (tiên làm người hầu) bay ra, trong khoảnh khắc đã khoanh tay đứng nghiêm trang khắp trên hành lang và thềm ngọc.
Chỉ nghe tiếng tiên nhạc vang lên từng
đợt, cửa lớn của Tiên cung phía trên bậc thềm dài bằng ngọc thạch nhanh
chóng mở rộng. Chúng tiên thị cùng nhất tề hô lên: “Cung nghênh Thiên
tôn đại giá!”
“Dừng dừng đừng thổi nữa! Nghiệp chướng
kia phải làm sao bây giờ?” Trên đài mây tiên cung hiện ra một đoàn
người. Ông già đứng ở giữa chòm râu bạc bay bay, đầu đội mũ miện ngọc,
mặc áo long cổn tay dài màu đen thêu hình nghê* bằng chỉ vàng, vẻ mặt tức giận.
Chúng tiên thị cúi đầu trầm mặc, ánh mắt nhất tề cùng nhìn về phía tâm của vòng sóng trong Cực Dạ Hải.
“Thiên tôn bớt giận!” Phía sau ông ta,
mấy tiên cơ giọng yêu kiều khuyên nhủ, nhưng nếu nhìn thẳng vào mắt, đều sẽ thấy một ít sợ hãi cùng với bất đắc dĩ.
Bên cạnh Thiên tôn Tây Hoàng là Huyền
Linh thượng tiên giơ tay ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng khuyên: “Thiên tôn
đừng giận. Ba tháng này đã qua, tính khí của điện hạ trước nay đã không
thể chờ đợi được! Đã hai ngày rồi.”
“Rào rào…!” Lại một đợt sóng lớn nữa ập
lên thềm ngọc, tiên thị đứng ở bậc thềm thấp nhất không kịp tránh, bị
nước biển giội thẳng vào mặt, tiên bào ướt đẫm, tay nhất thời nắm chặt
lại, vẻ mặt bi phẫn như sắp muốn nhảy luôn xuống biển.
Thiên tôn Tây Hoàng aizz một tiếng, tức
giận trên mặt biến thành buồn khổ, tay vỗ vỗ trán, chỉ cảm thấy vô cùng
đau đầu: “Huyền Linh, không phải ta không theo lời giao hẹn thả nó ra.
Nhưng.. phía bắc có tin truyền đến, Lung Băng Ngọc không có tiên duyên,
ngay cả cầu Độ Tiên cũng không lên được, ngày phi tiên hồn phi phách tán hóa thành tro bụi mất rồi! Tính tình Hạo nhi không phải ngươi không
biết, nếu nó khởi binh đánh lên phía bắc, chúng ta sao có thể biết mà
không lo chứ! Hai ngày nay ta vẫn chưa nghĩ ra được đối sách, nào dám
thả nó ra đây?”
Huyền Linh thượng tiên cười khổ: “Thiên
tôn, nhưng cũng không thể cả đời đều giam giữ điện hạ được đúng không?
Thế nào rồi cũng có ngày ngài ấy biết được sự thật. Đêm nay điện hạ hình như còn nóng nảy hơn nhiều so với hôm qua, nếu bị chính ngài ấy đánh vỡ cổng Địa cung mà ra thì…”
Thiên tôn Tây Hoàng đau đầu nhìn Cực Dạ
Hải đang sôi trào cuồn cuộn, nhớ đến con trai mình bị giam thêm hai
ngày, giận dữ càng nhiều, đầu càng thêm đau. Ông ta lấy trong ngực ra
một chiếc chìa khóa nhanh chóng nhét vào trong tay Huyền Linh, bất chấp
sự kinh ngạc của Huyền Linh thượng tiên, hùng hồn nói: “Đảo Tiêu Dao
truyền tin đến, Thiên Tông lão nhân gia thân thể vướng bệnh, ta đi thăm
hỏi một chút.”
Huyền Linh thượng tiên còn chưa kịp mở
miệng, một hàng xe đã bay nhanh đến cửa cung tiên. Thiên tôn Tây Hoàng
ôm theo hai nàng tiên cơ vội vàng lên xe, nhanh như chớp bay về phía Tây Nam.
Cho đến khi tiếng lạy chào của chúng tiên thị nhịp nhàng vang lên, Huyền Linh thượng tiên mới hả một tiếng phục
hồi lại tinh thần. Thiên tôn không ngờ đã sớm có chuẩn bị, cứ như vậy mà bỏ chạy. Huyền Linh thượng tiên nắm chiếc chìa khóa rùa đồng trong tay
sợ hãi nửa ngày, ỉu xìu nói: “Lui về hành lang chờ đón thôi!”
Các tiên thị đứng trên thềm ngọc đều như
được đại xá. Ai mà chẳng biết, lúc này người nào mà ở gần thái tử điện
hạ nhất, sẽ là kẻ xui xẻo nhất.
Huyền Linh thượng tiên thở dài, tay làm
pháp quyết, ném chìa khóa vào trong biển. Ngay nơi bọt nước bắn tung
tóe, một con rùa biển có mai tròn như cái bàn nổi lên, hướng về phía
Huyền Linh thượng tiên gật đầu ba lần, rồi chìm vào trong biển.
Hai cánh cửa lớn của Địa cung được tạo
thành từ gỗ và sắt nặng nề lại một lần bị đụng mạnh vang rầm lên. Luồng
lực mạnh truyền ra từ cánh cửa, khí thế tản ra, một loạt vệ sĩ đứng canh ở cửa đều bị đẩy ngã liêu xiêu.
Mỗi một lần cửa bị đẩy mạnh, sơn vàng
trên lá bùa dán trên cánh cửa nặng nề lại lóe sáng một lần. Áp lực ngoài cửa liền biến mất, đám vệ sĩ không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng
chỉ được một lát, lại một luồng sóng lực mạnh nặng nề khác dồn tới, các
vệ sĩ lại tiếp tục biến thành đám bèo vô tội dập dềnh trên mặt nước.
“Điện hạ đã phá cửa suốt hai ngày nay rồi.” Vệ sĩ Giáp phải níu vào vai vệ sĩ Ất mới đứng vững, nói nhỏ.
Vệ sĩ Ất vẻ mặt đau khổ nói: “Cậu nói Thiên tôn liệu có giam Điện hạ đến ngày thành thân mới thả ra không nhỉ?”
Vệ sĩ Giáp kinh hãi: “Không phải chứ? Đại công chúa Bắc địa thân phận tôn quý, muốn nghị thân chờ gả cũng phải
chờ ít nhất năm rưỡi nữa. Một năm rưỡi nữa thì…”
Hai gã hạ tiên cùng thở dài, lại đồng thời bị sóng cuộn đẩy cho ngã xiêu ngã vẹo.
Con rùa đồng chậm rãi bơi đến, mấy vệ sĩ
nhanh mắt nhìn thấy, mừng rỡ, cùng đồng thời quỳ xuống đất hô to: “Cung
nghênh điện hạ xuất cung!”
Tiếng va đập bên trong cánh cửa theo đó
mà ngừng lại. Con rùa đồng vụng về bơi đến cửa, chậm rãi nằm úp sấp trên cửa lớn Địa cung, xoay người, cái đuôi đâm vào lỗ thủng trên cửa, sau
đó thân mình cực nhanh lui về phía sau, bốn bánh Phong Hỏa luân di
chuyển, lưỡi lửa tựa như liều mạng bắn phụt ra ngoài.
Ánh sáng từ lá bùa sơn vàng trên cánh cửa gỗ sắt nặng nề lóe sáng ba lần rồi tắt hẳn. Đại môn mở ra nhanh chóng
không một tiếng động. Các vệ sĩ lại một lần nữa cao giọng hô: “Cung
nghênh điện hạ xuất…Áá…!”
Theo tiếng hô, các vệ sĩ ở cửa bị dòng
khí mạnh mẽ từ trong cánh cửa lao ra chấn bay. Luồng sáng màu vàng xẹt
qua như tên bắn. Khi đám vệ sĩ rớt xuống đất, Địa cung đã sớm trở lại
bình lặng như trước.
Rùa đồng trong Cực Dạ Hải liều mạng bơi
về phía bờ, đột nhiên bị túm lấy cái đuôi ném bay lên không trung, sau
đó rầm một tiếng rớt xuống bên chân Huyền Linh thượng tiên.
Huyền Linh thượng tiên lẩm nhẩm pháp
quyết, thu lại chìa khóa rùa đồng vào trong lòng, thở dài khom mình hành lễ: “Cung nghênh điện hạ!”
Nước biển cuồn cuộn nổi lên một vòi rồng, một đóa bọt sóng từ trong lốc xoáy bắn vụt ra. Bọt sóng tan đi, hiện ra một người nam tử trẻ tuổi. Trên người hắn mặc áo bào rộng màu vàng thêu hình nghê, đầu đội kim quan, gương mặt tuấn tú không một chút biểu cảm.
Tây Ngu Hạo không thèm để ý đến tiếng
cung nghênh. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thinh không, bàn tay khẽ ấn lên ngực thì thào: “Tại sao đêm nay lại đau lòng như vậy?