Nó,
Nguyễn Thác Lữ My là một cô bé dễ thương, được hưởng những nét duyên từ mẹ: đôi
mắt nâu đen to, 2 mí, mũi tương đối cao, làn da trắng, xinh hơn cả là cái nốt
ruồi trên cái má phúng phính. Nhà cô tương đối bình thường, cuộc sống ổn định,
ba là quan chức nhà nước, mẹ kinh doanh hoa. Nó đã từng có một tuổi thơ thật
vui vẻ, tràn ngập niềm vui. Cho đến ngày hôm đó…
Ba
nó là một người vô cùng thẳng thắn, chính trực, chưa từng hối lộ bao giờ, không
gây thù chuốc oán với ai cả, một người mà nó luôn kính trọng.
Vào
cái đêm định mệnh, cả nhà đang say giấc nồng. Một vụ nổ ga đã tạo thành một đám
cháy lớn, thiêu rụi hoàn toàn căn nhà than thương của tôi. Mới đầu nó chỉ là một
vụ cháy nhỏ trong bếp. Nhung hôm ấy, nó lại bỏ nhưng đóng rơm còn ấm trong bếp
để chơi trò nuôi ngựa. Nhà nó có 1 con ngựa ô rất đẹp. Bố mua về từ Pháp để thoả mãn tính đua đòi của
tôi. Nó đã đòi bố mua ngựa về chỉ vì một chương trình trên TV.
Mẹ
đã nhắc nhở nó về việc bỏ rơm vào nhà. Tuy nhiên, nó lại cố chấp không nghe lời
và hành động như là một đứa trẻ hư. Tối, đống rơm nó mang vào đã cướp đi hạnh
phúc của tôi. Ngọn lửa tường chừng như rất nhỏ bỗng phùng lên với sự xúc tác của
đóng rơm. Ngọn lửa lớn dần, cho đến khi căn nhà nồng nặc mùi khói. Thật là một
nguyên nhân vớ vẩn. Mặc dù nó đã nói thế nhưng lòng lại rất đau. Chỉ vì một
phút nông nỗi của nó mà bố đã bỏ nó mà đi.
Vào
cái đêm định mệnh, mẹ Nhiên là người thức dậy đầu tiên, và cũng là người phát
hiện ra đám cháy. Mẹ đã hốt hoảng gọi nó và bố để trốn ra ngoài. Cà gia đình đã
bỏ chạy khỏi nhà
Thế nhưng, nó lại
làm một điều thật ngu ngốc them lần nữa. Đáng lẽ, gia đình nó đã thoát khỏi thần
chết, nhưng ông ta lại níu chân ba nó, kéo ông ấy xuống dưới vực. Thật là nhẫn
tâm.
Hôm
sau, hung thủ đã bị bắt tại trụ sở. Đáp lại ánh mắt hận thù của mẹ và câm hờn của
nó, tên đàn ông tàn nhẫn kia đã buông một câu chua chát:
“
Tôi được kêu phải làm vậy. Ông ta đáng phải chết vì cái tính thẳng thắn đáng
kinh tởm của ổng. Ha ha”
Mẹ
tôi đã không ngăn được chính mình và cướp súng từ cảnh sát bóp cò. Một viên đạn
nhanh như chớp đã nghim vào cái đầu thối nát, đáng nguyền rủa của ông ta. Đáng
chết.
Tang lễ của bố
nó diễn ra suốt cả tuần. Còn nó thì, chui rúc vào cái mền của mình. Dù nó biết
cho dù nó có khóc như thế nào thì bố nó vẫn bỏ đi. Những sự vui vẻ, tinh nghịch
bây giờ đã thay vào là những cái nhìn lạnh lùng, đôi mắt màu nâu đen vô hồn.
Không ai, kể cả mẹ nó, có thể lôi nó ra khỏi cái dằn vặt đau khổ này.
“Trời, con bé
này hiểm độc ghê. Mới từng này tuổi mà đã giết cha mình luôn rồi. Dù không phải
trực tiếp mà cũng là gián tiếp rồi. Tôi không muốn có đứa con vô lại như nó
đâu”
“Chắc tôi chết
quá! Đứng gần là nghe cái mùi chết chóc rồi”
“Ờ, đáng sợ ghê,
chứ hông thôi nó lỡ giết mình luôn không chừng”
Những lời cay độc
phát ra từ đám đông trong nhà trong lễ tang của bố nó làm nó không muốn bước xuống
nhà nửa bước. Đâu đâu cũng nghe tiềng bàn tán về nó. Những lời nói vô tình thốt
ra từ họ làm nó càng thấy tội lỗi nhiều hơn. Lỗi với cha mẹ nó, với mọi người nữa
Nó vụt chạy lên
gác, ôm con Teddy than thương của mình rồi thút thít. Không biết từ khi nào mà
nó lại trở thành con người yếu đuối như vậy.
“ Chỉ có Teddy
là hiểu chị thôi. Không ai thấy thương chị hết.” nó nói với Teddy
Sauk hi 2 lít nước
mắt vừa được giải phóng ra khỏi khoe mi nó, nó ngủ một giấc dài. Mấy ngày nay
nó đã bị thiếu ngủ. Nó không dám ngủ vì sợ có ngày mẹ nó cũng bỏ đi như cách bố
nó đã làm.