Cách làng Lá gần mười dặm, một người thanh niên đang lướt đi trên không
trung với tốc độ rất nhanh. Nhìn kỹ lại, kẻ này là Vương Lập chứ không
phải ai khác, hắn đã thu thập hết bảy vĩ thú rồi. Lần này, mục tiêu của
hắn chính là Cửu Vĩ. Đương nhiên, đấy không phải là mục đích chính của
hắn, mà điều hắn muốn chính là diệt trừ Diệp Phong để loại bỏ mối họa
trong lòng.
Lúc này, hắn có vẻ rất chủ quan, một phần vì đang ở cách mặt đất khá
cao, trong khi thế giới này có rất ít người có thể bay được, mà tốc độ
chưa chắc bằng hắn, nên hắn cũng không hề lo ngại bất cứ điều gì.
“Ơ?”
Đột nhiên, trước mặt của hắn lóe lên một bóng người, không đợi cho hắn
phản ứng kịp, hắn lãnh trọn một cước của người đó vào bụng, sức mạnh này làm hắn bị bắn về phía sau như một viên đạn. Tuy vậy, Vương Lập không
hề có dấu hiệu bị thương nào cả, lực xung kích vừa vào bên trong cơ thể
hắn thì đã bị chân nguyên hóa giải hoàn toàn.
Lùi xa hơn vài dặm nữa, Vương Lập khựng lại giữa không trung, nhìn người thanh niên xuất hiện trước mặt mình rồi nói:
“Không ngờ ngươi dám đối mặt với ta! Làm ta không phải tốn công sức ép ngươi lộ diện rồi!”
Giờ phút này, Diệp Phong cuối cùng đã có thể nhìn được tu vi của kẻ này
là ở trình độ nào rồi. Đại Thừa, Diệp Phong không ngờ rằng hắn lại mạnh
đến thế. Tuy yếu hơn Diệp Phong một đoạn, nhưng nếu hắn muốn phá hoại
thế giới này thì quá dễ dàng rồi. May mà tham vọng của hắn không đơn
giản đến thế. Đối với lời nói của Vương Lập, Diệp Phong lựa chọn không
trả lời mà phất tay, tạo ra một lớp kết giới bao bọc hai dặm không gian ở xung quanh hai người lại.
Hoàn thành việc chuẩn bị trước chiến đấu, Diệp Phong bộc phát một nguồn chiến khí mạnh mẽ, mục tiêu là Vương Lập.
“Ta với ngươi không cần nói nhiều nữa! Chiến đi thôi!”
Từ lúc Diệp Phong tạo ra kết giới, Vương Lập cũng không ngăn cản, kết
giới này chỉ có hiệu quả che mắt người khác cùng bảo vệ không gian bên
ngoài mà thôi, không hề gây hại cho hắn. Nghe Diệp Phong nói thẳng
thừng, hắn sững sờ một lát, sau đó rút kiếm từ phía sau ra, gương mặt
bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Thực lực của Diệp Phong là thế nào? Vương Lập không nhìn ra được, nhưng hắn không cho là Diệp Phong mạnh hơn mình, nếu thế thì đáng lẽ Diệp
Phong đã bị cưỡng ép phi thăng mới đúng. Nhưng hắn cũng không dám xem
thường Diệp Phong, tuy kiêu ngạo, nhưng Vương Lập không phải là ngu
ngốc.
Chỉ tiếc là, Vương Lập không biết Diệp Phong không phải là người tu
chân. Diệp Phong chính là tu thần, không hề bị ép phải phi thăng hay là
chịu Thiên Kiếp.
Thấy Diệp Phong không hề lấy ra vũ khí mà đứng thong dong ở đó, Vương
Lập cười thầm. Trong nháy mắt, hắn bổ liên tục mười kiếm về hướng Diệp
Phong. Nhìn các đường kiếm khí lăng lệ ác liệt như thế, Diệp Phong lập
tức lấy ra Hư Vô Hỗn Độn, chém thẳng một kiếm vào khoản không.
Mười đường kiếm khí liền bị chém đôi ra. Vương Lập cũng không tỏ vẻ gì cho lắm, hắn chỉ mới thăm dò mà thôi.
“Hừ!”
Hừ lạnh một tiếng, một khí thế kinh khủng phát ra từ người của Vương
Lập rồi tập trung thẳng vào Diệp Phong. Tuy nhiên, dù Vương Lập có
tăng khí thế đến mức nào đi nữa, Diệp Phong vẫn bình tĩnh đứng đó, khí
thế của hắn như nước sông chảy vào biến lớn, điều này làm cho hắn càng
trở nên âm trầm hơn.
“Keng!!!”
Vương Lập bỗng biến mất, sau đó hắn xuất hiện trước mặt Diệp Phong,
dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay để chém đến. Chỉ là nhát kiếm
này còn chưa chạm vào một sợi tóc của Diệp Phong thì đã bị hắn dùng Hư
Vô Hỗn Độn cản lại. Tia lửa phát ra từ nơi va chạm của hai thanh kiếm.
Trong khoảnh khắc, Diệp Phong hơi nhíu mày, Hư Vô Hỗn Độn sắc bén vô
cùng, dù Diệp Phong còn chưa đủ mạnh để phát huy toàn bộ sức mạnh của nó đi nữa thì nó vẫn thừa sức chém đứt cả linh khí, nhưng mà thanh kiếm
này lại không có vấn đề gì, xem ra đây là một tiên khí rồi. Hắn không
biết, Vương Lập cũng kinh ngạc không kém gì, trong đầu của Vương Lập
bỗng nhiên hiện lên ý muốn giết người đoạt bảo.
Diệp Phong không biết, thanh kiếm của Vương Lập vừa truyền thông tin
cho chủ nhân, nó đang ở thế hạ phong. Kiếm của Vương Lập tên Hiên Viên, đương nhiên nó chỉ là bản nhái của Hiên Viên Kiếm mà thôi. Nhưng ít
nhiều gì cũng có đẳng cấp Tiên Khí cao cấp. Vậy mà vũ khí của Diệp Phong lại có thể áp đảo nó, chứng tỏ đây là một món vũ khí vượt qua tiên cấp
rồi.
Nghĩ như thế, Vương Lập thi triển Võ Đang kiếm pháp càng ngày càng ác
liệt. Lưu Quang tốc độ, Nhu Vân uyển chuyển như nước, Liệt Diễm cuồng
bạo như lửa, Bôn Lôi bộc phát như sấm. Các loại Kiếm Pháp được hắn thi
triển liên miên không dứt.
Diệp Phong không phải là một người yếu, tuy hắn chỉ sử dụng các đường
kiếm cơ bản, nhưng lại có thể đánh ngang tay với Vương Lập, không hề có dấu hiệu thua kém.
“Lưỡng Nghi Kiếm Pháp!”
Hét lớn một tiếng, từ thanh kiếm của của Vương Lập bỗng phát ra hai
đường kiếm khí giao nhau lao thẳng về phía Diệp Phong. Nhìn kiếm khí như đang phá không gian, lao về phía mình, Diệp Phong liền vận dụng Hỗn Độn Khí, chém thẳng một kiếm đơn giản.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên, Diệp Phong bị buộc phải lùi về hai bước. Hắn âm
thầm cười khổ, xem ra bản thân quá xem thường kẻ trước mặt rồi.
Thấy Diệp Phong bị mình phải lùi về, Vương Lập không hề tỏ vẻ vui mừng, hắn tranh thủ niệm lên kiếm quyết. Kiếm quyết vừa hoàn thành, Vương
Lập ném kiếm của mình ra.
Hiên Viên Kiếm bỗng ngừng lại giữa không trung, ngay lúc Vương Lập bấm
đốt tay, kiếm liền lao thẳng về phía Diệp Phong với tốc độ âm thanh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngự Kiếm Quyết, Diệp Phong khá là bất ngờ, dẫn
đến hắn không kịp làm bất cứ phòng thủ nào. Ngay khi phát hiện thanh
kiếm đã đến sát bên cạnh mình, hắn không còn cách nào khác ngoài Thuấn
Di.
Diệp Phong vừa biến mất, Vương Lập liền cảm nhận được không gian chấn
động, hắn ngay lập tức đoán được vị trí của Diệp Phong, thay đổi thủ ấn, thanh kiếm nhanh chóng chuyển hướng, lao thẳng đến nơi Diệp Phong vừa
xuất hiện.
Lần này, Diệp Phong đã có chuẩn bị trước, chỉ thấy hắn huơ kiếm lên, ngăn lại thanh phi kiếm này.
Vừa lúc đó, Diệp Phong cũng tung một chưởng vào không trung.
“Già Thiên Thủ - Thiên Băng Địa Liệt!”
Lần này, chưởng ấn mang uy lực lớn hơn lần Diệp Phong đấu với phân thân
của Vương Lập đến mười lần. Chỉ là Vương Lập đã bị trúng một lần, làm
sao không đề phòng chiêu này chứ. Chỉ thấy hắn vừa thay đổi kiếm quyết
vừa hô lên:
Dứt lời, bảy đạo kiếm khí được phát ra từ thân thể của Vương Lập, mỗi
đạo kiếm khí đều có kích thước như người lớn. Khi Chân Vũ Thất Tiệt Kiếm chạm vào Thiên Băng Địa Liệt, cả hai ngừng lại trong giây lát. Trong
ánh mắt bất ngờ của Diệp Phong, bảy đường kiếm khí xé toạt chưởng ấn,
lao thẳng về Diệp Phong đang ngẩn người.
“Xoẹt xoẹt!”
Âm thanh rách toạt vang lên, trên người Diệp Phong đã bị ghim lên bảy đường kiếm khí.
Phá được chưởng ấn, nhưng bảy đường kiếm khí cũng không còn uy lực như
ban đầu. Chúng đã thu nhỏ lại đến kích thước như mọi thanh kiến phổ
thông khác. Vì vậy, chúng cũng không gây cho Diệp Phong thương tích quá
nặng cho lắm.
“Rắc!”
Vận sức một cái, Diệp Phong đã chấn nát những thanh kiếm khí đang ghim ở trong thân thể mình. Nhìn vết thương, rồi cảm nhận cơn đau của bản
thân, hắn không hề để ý Vương Lập đang đắc ý, cười ha hả:
“Ha ha ha! Lâu rồi ta chưa cảm nhận được cảm giác đau đớn là gì! Xem ra ta còn xem thường ngươi rồi!”
Vốn Vương Lập vô cùng đắc ý vì làm Diệp Phong bị thương, ai ngờ lại
nghe Diệp Phong thốt lên một câu như thế. Gương mặt của hắn bắt đầu
chuyển sang màu đen, phải biết, thi triển Chân Vũ Thất Tiệt Kiếm làm cho hắn hao tổn một phần chân nguyên không nhỏ. Vậy mà Diệp Phong lại nói
những lời như thế, khác gì đang nói hắn quá yếu kém cơ chứ.
Chưa kịp phát tác nổi bực tức trong lòng, hắn bỗng thấy được sự khác
thường của Diệp Phong. Các vết thương của Diệp Phong đang khép lại với
tốc độ chóng mặt. Chỉ hai giây, những vết thương xuyên qua thân thể đã
lành lại hoàn toàn, giống như chưa từng tổn thương. Nếu trên người Diệp
Phong không có máu, có lẽ Vương Lập còn cho rằng mình vừa gặp ảo giác
nữa là.
Đây chính là công dụng của huyết thống Cương Thi rồi, cũng vì thế mà
Diệp Phong chủ quan, để cho các kiếm khí đâm lên người mà không thèm cản lại.
Không để ý đến Vương Lập đang hốt hoảng, Diệp Phong nhẹ nhàng nói:
“Bị động mãi cũng không tốt! Lần này ta sẽ tấn công đấy!”
Vừa nói, Diệp Phong cũng đã mở Sharingan lên rồi, xem ra lần này hắn
muốn đánh thật sự. Chậm rãi đưa tay hướng về phía đối thủ, Diệp Phong
niệm trong lòng.
“Vạn Tượng Thiên Dẫn!”
Đột nhiên, Vương Lập cảm thấy một lực hút đáng sợ đang tác động lên
mình, hắn vội vàng sử dụng chân nguyên để có định bản thân lại. Nhưng
Diệp Phong đột ngột dừng lại lực hút này, làm cho Vương Lập mất thăng
bằng theo quán tính.
Lợi dụng lúc này, Diệp Phong cũng Thuấn Di lại gần hắn, một kiếm chém thẳng ra.
“Liệt Địa!”
Giọng nói bình thản phát ra từ miệng của Diệp Phong, sau đó một đường
kiếm khí khổng lồ xuất hiện trên thân kiếm của hắn, va chạm thẳng vào
Hiên Viên Kiếm Vương Lập đang cầm trên tay.
Vương Lập vốn không hề chuẩn bị gì, bị Diệp Phong tấn công bất ngờ như
thế thì hắn làm sao có thể ngăn cản Liệt Địa cơ chứ. Chỉ thấy kiếm khí
xuyên thẳng qua phòng ngự của hắn, chém vào người của Vương Lập rồi
không dừng lại mà kéo hắn thẳng về mặt đất.
“Ầm!”
Dưới uy lực của chiêu này, mặt đất bị tách ra một khe rãnh dài hai mươi
mét. Nhìn xuyên qua lớp khói bụi, Diệp Phong thấy rõ Vương Lập vẫn chưa bị thương quá nặng gì, đây cũng là trong dự đoán của hắn. Trong khoảnh
khắc kiếm khí vừa xuyên qua phi kiếm, Vương Lập đã bao bọc cánh tay còn lại của mình lại bằng chân nguyên rồi che chắn trước người, làm giảm đi một phần sức mạnh của Liệt Địa