Vừa đến nơi, Diệp Phong liền chọn một vị trí nào đó rồi ngồi xuống. Tự
rót cho mình một ly trà, hắn vừa nhấm nháp vừa tường thuật:
“Thật ra! Ngày đó, khi ta trở về thì mọi chuyện đã quá trễ, tất cả các thành viên của tộc đã chết, kể cả cha mẹ ngươi!”
Ngừng một chút, không để ý đến Sasuke và Itachi đang kinh hãi, Diệp Phong nói tiếp:
“Tuy ta không có hảo cảm với gia tộc này chút nào! Nhưng Fugaku thì
khác, hắn là em trai của ta! Ta không thể thấy chết mà không cứu! Vì
vậy, khi phát hiện xác của hai người, ta đã mang cả hai đến nơi này rồi
hồi sinh cho họ!”
“Hồi sinh???!”
Nghe đến đây, Sasuke bật thốt, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc người chết có thể sống lại bao giờ. Ngay cả Itachi cũng giật mình không kém trước
câu nói này của Diệp Phong.
Cảm thấy phản ứng của cả hai thế này, Diệp Phong khá là khoái chí, hắn cười cười:
“May cho cả hai là ta đến sớm! Nếu chỉ để qua một ngày thì ta khó mà làm cho cả hai sống lại được!”
“Cuối cùng ta cũng hiểu! Nhưng mà… tại sao cha mẹ lại không trở về với con, mà lại giấu mặt đến tận bây giờ?”
“Đừng trách họ! Đây là ta yêu cầu hai người đó tránh mặt đấy!”
Vừa nói xong câu này, Diệp Phong thấy được Sasuke đang nhìn chằm chằm
mình, ánh mắt mang sự khó hiểu cùng tức giận. Nhưng hắn cũng không để
trong lòng, tiếp tục nói:
“Ngươi hồ đồ quá! Hai người đấy đã thật sự chết rồi! Nếu xuất hiện thì
sẽ tạo ra biến động to lớn! Vả lại, ta cũng muốn hai người họ thay ta
điều tra Akatsuki! Chỉ khi nào ngươi trở nên mạnh mẽ thì mới xuất hiện
trước mắt cả hai thôi.”
Nói đến đây, Diệp Phong liếc nhìn đến Itachi và Sasuke bằng ánh mắt thỏa mãn. Mà Sasuke cùng Itachi cũng nhìn về cha mẹ mình với ánh mắt yêu
thương.
Thấy vai trò của mình đã không còn cần nữa, Diệp Phong mỉm cười nói:
“Bốn người các ngươi tự giải quyết chọn tiếp theo đi nhé! Ta còn phải
trở về làng đây! Fugaku, hai người cũng không cần đi thám thính nữa, mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi!”
Nói xong, Diệp Phong không đợi mọi người nói gì liền biến mất. Đây là do hắn muốn để bốn người có không gian riêng mà xum họp, dù sao cũng xa
cách chừng ấy năm, ai cũng có lời muốn nói.
Vốn Fugaku còn đang định cản Diệp Phong lại, nhưng hắn đến rồi đi vẫn
quá nhanh, lời còn chưa kịp nói thì Diệp Phong đã đi mất rồi. Không còn
cách nào khác, Fugaku chỉ đành cười khổ trong lòng: “Đại ca a! Ngươi
cũng là thành viên của gia đình này mà!”
Quay đầu lại về phía Sasuke, Fugaku bỗng thấy Sasuke khác thường, không còn tươi cười nữa, hắn liền quan tâm hỏi:
“Sasuke! Con còn có chuyện gì à?”
Nghe thấy lời của hắn, Sasuke cũng không dấu diếm gì cả.
“Cha mẹ! Mọi người định thế nào với Danzo, hắn là kẻ đã hại cả gia tộc mình! Con thật sự muốn giết hắn cho bằng được!”
Nhắc đến Danzo, Fugaku liền thở dài.
“Hắn là một kẻ hiếu chiến, vô cùng cực đoan cùng tàn bạo. Nhưng suy cho
cùng, hắn cũng là vì làng Lá mà thôi! Mà ta thì đã là người chết rồi, ta không muốn nhắc đến chuyện ân oán ngày trước nữa!”
Hiểu ý của Fugaku, tuy Sasuke quả thật rất hận Danzo, nhưng cậu cũng
đành chìu theo ý cha mình, buông tha cho kẻ đó. Với lại, Itachi cũng
chưa chắc đã ủng hộ cậu trả thù, như thế thì đã làm lãng phí những hi
sinh của gia tộc Uchiha và Itachi.
Bỏ qua hết chuyện không vui, Mikoto bắt đầu khơi gợi lên tình cảm của
bốn người. Chỉ sau một lúc, cả bốn đều đã chìm vào hoàn cảnh xum họp,
không hề có một tia thù hận gì nữa.
………………..
Nói về Diệp Phong, hắn vừa xuất hiện ở phòng Hokage thì phát hiện
Jiraiya cũng đang ở nơi này. Mỉm cười, Diệp Phong phát ra một tiếng chào hỏi với jiraiya rồi đi đến ngồi bên cạnh hắn.
Với việc Diệp Phong xuất hiện đột ngột thế này, Tsunade cũng quá quen
rồi. Khi hắn vừa ngồi chưa nóng mông thì nàng đã đưa một xấp tài liệu
cho hắn và nói:
“Tám con Vĩ Thú đã bị bắt đi rồi! Bảy con đầu là do một người ta chưa nghe đến bao giờ, còn Bát Vĩ thì bị Kisame bắt lấy!”
Gật đầu, Diệp Phong cầm lấy xấp tài liệu, bắt đầu đọc lấy hòng xem thêm
thông tin về Vương Lập. Nhưng để cho hắn thất vọng rồi, chẳng có một
phần nào miêu tả về sức mạnh của Vương Lập cả, chỉ có phần Kisame bắt
Bát Vĩ là được ghi chép khá đầy đủ mà thôi. Cơ mà Diệp Phong không tin
Kisame có thể bắt lấy Bát Vĩ, chắc chắn đây chính là một trò lừa đảo của Killer B. Hắn suy đoán như thế này cũng không phải là không có căn cứ, B là kẻ duy nhất hòa hợp với Vĩ Thú, chưa kể, trong nguyên tác, Sasuke
cũng bị chơi một vố như thế này.
Đặt xấp tài liệu xuống, Diệp Phong cười nói:
“Kisame bắt được Bát Vĩ là giả?”
Nghe thấy Diệp Phong nói lời này, lông mày của Tsunade hơi nhíu, nàng không tin nói:
“Giả? Sao lại thế được? Cả làng Mây vẫn còn đang nhốn nháo vì việc này đây này!”
Thế rồi, Diệp Phong đành phải đưa những phân tích của mình ra để cho
Tsunade có thể hiểu rõ hơn. Sau một lúc, Tsunade cũng chấp nhận suy đoán của Diệp Phong rồi, huống chi nàng vẫn rất tin tưởng Diệp Phong đấy.
Chuyện tám Jinchuuriki đã xong, Diệp Phong bắt đầu nhìn về Jiraiya bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Sư huynh?”
“Hả?”
Jiraiya cũng chưa từng thấy Diệp Phong có phản ứng nghiêm túc như thế
này, xem ra Diệp Phong muốn nói cho hắn một chuyện rất quan trọng. Nghĩ
như thế, Jiraiya cũng nghe chuyên tâm hơn.
“Ngươi mang Naruto đến Diệu Mộc Sơn nhé?”
Vốn là còn đang chăm chú nghe lời Diệp Phong nói, nhưng vừa nghe xong, Jiraiya hết hồn. Hắn lắc đầu ngoày ngoạy.
“Không được! Không thể nào! Ta không thể làm chủ, muốn đến đó, chỉ có …..!”
Jiraiya còn chưa nói xong, Diệp Phong đã cắt lời.
“Đứa trẻ trong lời tiên tri?”
Không hề bất mãn vì Diệp Phong trả lời mình, cũng không ngạc nhiên vì
Diệp Phong biết chuyện này, Jiraiya gật đầu. Lúc này, Diệp Phong cười và nói:
“Vì vậy ta mới bảo sư huynh mang nó đi! Nó chính là đứa trẻ trong lời tiên tri mà ngươi tìm?”
“Sao ngươi biết!?”
Diệp Phong híp mắt, nhìn về Jiraiya rồi khuyên bảo.
“Cứ đưa hắn đi một lần xem sao nào! Dù sao hắn cũng là Jinchuuriki của
Cửu Vĩ, hắn cần năng lực để bảo vệ mình! Tuy ta không dám chắc chắn,
nhưng Naruto có tỷ lệ rất lớn là đứa trẻ đó!”
Jiraiya khó mà tin tưởng được, nhưng khi nhìn vào mắt của Diệp Phong, thấy được sự khát vọng trong đó, hắn mềm lòng rồi.
“Được rồi! Để ta thử một lần xem sao!”
“Ha ha ha!”
Đạt được sự đồng ý của Jiraiya, Diệp Phong cười ha hả. Hắn đừng lên,
khom người đối với Jiraiya để cảm tạ. Nhưng nhanh chóng bị Jiraiya cản
lại, nói giỡn, Tsunade còn ngồi bên cạnh này, nếu để Diệp Phong hành lễ
như thế, ai biết Tsunade có bất mãn mà đánh nguội hắn không nữa.
Sau đó, cả ba người đều vứt bỏ công việc sang một bên rồi trò chuyện với nhau. Diệp Phong cũng nói với Tsunade để cho Sasuke vắng mặt vài ngày.
Tuy Tsunade không biết lý do là gì, nhưng nàng vẫn đồng ý.
Chợt, khi cả ba còn đang trò chuyện, sắc mặt của Diệp Phong đại biến.
Tsunade và Jiraiya đều nhận ra điều này, cả hai đồng loạt nhìn về hắn.
“Chuyện gì vậy? Diệp Phong?”
“Hắn đến rồi!”
Hắn? Hắn là ai? Sao lại có thể làm Diệp Phong e ngại như thế? Vô số nghi hoặc hiện lên trong đầu của hai người. Nhưng không để cho hai người
truy hỏi, Diệp Phong đã đứng lên, dùng giọng điệu gấp rút:
“Sư huynh! Mau chóng mang Naruto đến Diệu Mộc Sơn!”
“Tsunade, ra lệnh cho tất cả thành viên trong làng không được ra khỏi
làng nửa bước! Cả nàng cũng thế! Kẻ này rất mạnh! Ta phải nghênh chiến!”
Nói xong, hắn liền thuấn di đi mất, để lại Tsunade và Jiraiya đang hai
mặt nhìn nhau. Đến lúc này, Tsunade mới hoàn hồn lại, nhanh chóng nói
với Jiraiya.
“Ngươi mau mang Naruto đi thôi!”
“Được!”
Cũng không trì hoãn, Jiraiya liền đáp ứng rồi nhảy ra ngoài theo cửa sổ, chỉ để lại Tsunade đang lo lắng không thôi. Nhưng nàng cũng không quên
lời của Diệp Phong nói, nhanh chóng truyền lệnh rồi bắt đầu nhìn về phía bên ngoài, âm thầm cầu nguyện: