Tuy Lâm Đĩnh biết tin tình báo này quan trọng, nhưng hắn cũng không thể nào vì thế mà bỏ dở nhiệm vụ của mình được.
Sau một hồi do dự Lâm Đĩnh liền quyết định tiếp tục tiến lên.
Bởi vì cho dù hắn có quay lại, cũng chưa chắc bọn Trương Bình Phàm đã có biện pháp giải quyết tình thế nan giải này.
Lâm Đĩnh lại tiếp tục cầm Cửu Diệu La bàn thận trọng tiến lên.
Vừa đi được một đoạn, hắn lại lần nữa gặp được toán lục soát thứ hai đi
ngang qua, Lâm Đĩnh cũng thầm cảm thấy may mắn trong lòng vì đã không
vọng động ra tay với hai tên đi trước, nếu như lúc nãy hắn vọng động ra
tay thì có lẽ giờ này đã bị đối phưng phát hiện, tuy hắn khá tự tin có
thể chạy trốn được, nhưng nhất định khi trở về không cần đợi đối phương
tìm đến, thằng mập lòng lang dạ thú kia nhất định sẽ mần thịt hắn trước, cho dù không lập tức mần thịt thì cũng là hầm nhừ rồi mới thịt.
Lâm Đĩnh:
-Các ngươi đừng có không tin, đừng nhìn mặt mũi thằng mập kia hồng hào béo tốt mà lầm tưởng hắn ta là kẻ nhân từ, bác ái.
-Ta phi ta phỉ nhổ vào! Quên mất! Làm mợ gì có thằng mập nào trên đời
này mà nhân từ, bác ái cơ chứ, những thằng béo trên đời này đều là một
đám thích giả heo ăn hổ cả, mà quên nhìn bề ngoài thì đúng là cái đám đó cũng giống heo thật!
(Trích nhật ký đau thương của Lâm Đĩnh.)
Lại né qua vài tốp trinh sát của đối phương, Lâm Đĩnh đã càng ngày càng tiếp cận gần bản doanh của đối phương.
Tuy trong tầm mắt hắn vẫn chưa nhìn thấy gì, vẫn là một màu trắng xóa,
cây cối um tùm, nhưng Cửu Diệu La bàn trong tay đã liên tục cảnh báo là
rất gần rồi.
Lâm Đĩnh thấy tình hình này liền dừng lại, cất Cửu Diệu La bàn đi một
cáchcẩn thận, sau đó móc từ trong người ra tấm Ẩn thân phù duy nhất để
đề phòng bất trắc, rồi lại tiếp tục tiến lên.
Lâm Đĩnh tiếp tục tiến lên vài trăm mét thì bất chợt trong lòng liền dâng lên một tia cảnh báo vô danh.
Sắc mặt Lâm Đĩnh liền trở nên vô cùng khó coi, bước chân vốn đang định
đạp xuống như bình thường liền lập tức cứng lại trên không.
Vốn Lâm Đĩnh tưởng mình đã bị đối phương phát hiện và chặn đánh, nhưng
đợi cả vài phút, bốn bề vẫn yên ắng một cách khác thường, nhưng cảm giác cảnh báo trong lòng hắn cũng không hề giảm xuống, đó là một loại cảm
giác rất kì quái nhưng lại cực kì chân thật, giống như là ngươi đã đã
được ai đó thông báo trước bốn phía xung quanh có nguy hiểm ẩn dấu,
nhưng lại không được báo rõ ràng xem nguy hiểm đó là cái gì, ở đâu, chỉ
được biết là nguy hiểm thế thôi.
Lâm Đĩnh thấy thế liền từ từ bình tĩnh lại, cho dù mối nguy hiểm có là
gì thì có lẽ hắn vẫn chưa bị phát hiện, khẽ thu hồi lại cái chân vừa mới nhấc lên, sau đó siết chặt trường đao trong tay, cẩn thận quan sát bốn
phía, chỉ cần phát hiện ra có gì dị động gì khác thường, thì hắn sẽ
không do dự gì mà dốc hết công lực mà bổ một lèo vài chục đao về phía
đó, cách nghĩ của Lâm Đĩnh vô cùng đơn giản, đó chính là mặc kệ nó là
cái khỉ gì, cứ băm thành thành tương đã tính sau.
Quan sát một hồi đến cả chục phút nhưng Lâm Đĩnh vẫn không hề trông thấy có điều gì khác thường, vốn hắn đang định thu đao tiếp tục tiến lên xem thế nào, thì vô tình liếc xuống đám lá dưới chân.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn thì trái tim Lâm Đĩnh lập tức trầm xuống,
chợt nhớ đến một ít kiểu bẫy rập trong chiến tranh ở quê nhà của hắn,
trong lòng của Lâm Đĩnh liền cảm thấy trời đất bắt đầu tối tăm.
Khẽ cúi xuống, Lâm Đĩnh liền dùng trường đao trong tay nhẹ nhàng gạt cái đám lá khô ngay sát dưới chân của hắn ra.
Dưới đám lá khô không ngờ vẫn là bùn đất bình thường, chỉ là chân mày
Lâm Đĩnh vẫn không giãn ra chút nào, hắn lại tiếp tục dùng trường đao vô cùng nhẹ nhàng gạt từng lớp đất cát ra.
Đến khi thấy rõ ràng được thứ cần thấy ở dưới lớp bùn đất mỏng manh, Lâm Đĩnh liền không thể nhịn được mà phun ngay ra một câu kinh điển.
-ĐM nhà nó!
Thứ mà Lâm Đĩnh thấy không ngờ chính là một loại bẫy bộ binh, được làm từ kim loại và dây thừng.
Cái bẫy này cấu tạo rất đơn giản, chính là một ít cọc kim loại được
luyện chế đặc biệt, mỗi cọc chỉ to bằng ruột bút bi dài khoảng hơn một
gang tay, nhưng phần mũi lại được mài nhọn, trên đó lấp lánh lam quang,
hiển nhiên là có chứa kịch độc, được cố định lên một miếng gỗ mỏng, mũi
nhọn hướng lên trên, bên dưới miếng gỗ là một ít cơ quan cực nhạy, có
tác dụng cảnh báo và kích hoạt bẫy rập liên hoàn khác, tất cả được chôn
ngầm dưới lớp đất mỏng với lá cây phủ lên.
Nếu có tu tiên giả nào sơ ý đạp lên cái bẫy đó, e he he vậy thì hay rồi, đảm bảo lòng bàn chân có làm bằng sắt cũng phải lủng vài lỗ, nếu gặp
phải mấy tên tu giả hộ thể công lực thâm hậu, đinh sắt đâm không lủng.
Vậy cũng không sao, cơ quan cảnh báo bên dưới sẽ lập tức khởi động bẫy
rập liên hoàn, đảm bảo hộ thể công lực có trâu bò hơn nữa cũng phải tan
xác.
Khi Lâm Đĩnh đã nhìn rõ ràng cái thứ "đơn giản" này, sắc mặt hắn đã tái
xanh, tái mét, lửa giận đùng đùng, chỉ hận không thể mang cái thằng khốn kiếp nào bố trí thứ này ra bạo cúc hoa, đúng, chỉ có bạo cúc hoa mới có thỏa được nỗi căm hận trong lòng hắn.
Sau khi kiểm tra một cách cẩn thận từng gốc cây, ngọn cỏ xung quanh vị
trí cái bẫy thì lưng áo Lâm Đĩnh cũng đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ.
Thì ra bán kính mấy chục mét xung quanh, lấy chỗ Lâm Đĩnh phát hiện cái
bẫy nho nhỏ làm trung tâm, chính là một cái ma trận bẫy rập khổng lồ, số lượng và kiểu dáng nhiều đến mức, đủ để tiễn cả đội quân tu giả trăm
người xuống âm phủ gặp diêm vương uống trà tập thể.
Đương nhiên nếu là đội quân toàn tu giả Phàm cảnh tầng chín thì lại
khác, chết một hai người đã là vạn hạnh rồi, chỉ là bị thương thì ít
nhiều khó tránh, còn nếu là gặp phải một tênSơ nhập tu tiên giả thì cho
dù đối phương cứ thế đi thẳng cũng chả rớt nổi một sợi lông, chưa nói
đến việc đối phương còn có thể bay như chim.
Chỉ là Lâm Đĩnh hắn còn chưa luyện đến độ đao thương bất nhập, thủy hỏa
bất xâm, vạn tà bất phá, thân thể lủng lỗ chỗ vẫn có thể đàm tiếu nói
chuyện gian, tóm lại một câu đơn giản là đống bẫy rập ở đây nếu có thể
khởi động thì cũng dư sức chôn sống hắn vài chục lần có dư.
Càng nghĩ Lâm Đĩnh càng cảm thấy ức chế, chỉ hận không thể hỏi thăm thân thân gia nữ quyến của thằng khốn bố trí cái chỗ này vài trăm lượt mỗi
ngày.
Chẳng qua cho dù có ức chế đến mấy thì Lâm Đĩnh hắn vẫn phải cắn răng tiếp tục tiến tới.
Đi được một đoạn cách xa cái khu bẫy rập kia Lâm Đĩnh mới nhẹ nhóm thở
ra một hơi, phải nói là thời điểm Lâm Đĩnh đi qua cái chỗ đó, thần kinh
không những phải căng như dây thép, mà trí não cũng phải liên tục vận
chuyển, dự đoán ý đồ của người đặt bẫy, mới có thể hữu kinh vô hiểm mà
vượt qua.
Nếu không dự đoán mà cứ theo cách cũ tiến lên, đại khái ngươi cũng phải
chết đi chết lại vài chục lần mới có thể vượt qua được cái mê trận bẫy
rập kia.
Ví dụ đơn giản thế này, cái bẫy đầu tiên thằng khốn thất đức kia đặt
dưới đất, vô tình bị ngươi tìm được và hóa giải, thế là theo bản năng
ngươi cứ chăm chăm nhìn dưới đất và lại vô tình bỏ quên một điểm nào đó
trên đầu, kết quả của một sai lầm nho nhỏ đó chính là không chết cũng
toi.
Thằng cha thiết kế ra một đống bẫy rập kia cũng đâu có ngu, bỏ cả đống
thời gian và công sức thiết kế bẫy liên hoàn, mà bị người ta phá một cái hỏng cả bộ, sau đó lại lặp lại kiểu cũ cho người ta phá tiếp, thì con
mợ nó não cũng quá tàn rồi.
Cũng may Lâm Đĩnh hắn cái gì thì còn có thể lơ mơ lờ mờ, chứ mạng của
mình có mấy cái thì hắn vẫn còn rõ lắm, liên quan đến tính mạng thì bình thường cho dù có ngu hơn lợn, nhưng khi gặp chuyện nếu không muốn chết
thì phải khôn đột xuất.
Khẽ lau đi từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, Lâm Đĩnh tiếp tục tiến về phía trước, đại khái lại gặp phải hai lần mê trận bẫy rập nữa, thì cuối cùng hắn cũng tới được nơi cần đến mà không kinh động một ai.
Phải nói là tên thiết kế mấy cái mê trận bẫy rập kia quả là cực kì thông minh, nhưng được cái cũng quá là xui xẻo đi, gặp ai không gặp, lại gặp
ngay Lâm Đĩnh đến từ một thế giới lấy trí tuệ khoa học công nghệ làm
chủ, mà quê nhà của Lâm Đĩnh chính là một quốc gia dùng chiến tranh du
kích mà nổi tiếng thế giới, gì chứ địa đạo Củ Chuối hắn đi qua không
mười thì cũng tám lần rồi.
Nếu đổi lại là một tu tiên giả khác, cho dù là Phàm cảnh tu giả tầng
chín đỉnh cao, đi vào cái mê cung bẫy rập này chỉ sợ cũng phải nuốt hận
đương trường.
Người ở cái thế giới này tuy thể chất và trí tuệ cũng vượt xa người ở
thế giới quê nhà của Lâm Đĩnh, nhưng khuyết điểm cũng từ đây mà ra, tu
tiên giả sức mạnh quá lớn, nên nhiều khi lại bỏ qua trí tuệ mà suy nghĩ
theo lối mòn, gặp một vấn đề nan giản, tu tiên giả trong đầu nghĩ đến
đầu tiên chính là, dùng loại pháp lực hay thần thông nào để giải quyết,
mà không phải là biện pháp nào khác.
Thực ra cách nghĩ của người tu tiên ở thế giới này cũng không sai, người tu hành, tu đến trình độ đỉnh cao thì đúng là gần như không có gì có
thể làm khó được họ, khai sáng văn minh, sáng tạo thế giới....vv, chỉ
cần một cái tiên pháp, thậm chí một cái ý niệm là được, nhưng đó là khi
ngươi tu đến đỉnh cao trong truyền thuyết, còn khi đang ở lv gà con, nếu muốn sống sót thì tốt nhất vẫn nên động não nhiều hơn động thủ.