Lúc Triệu Kiến Quốc
vào phòng đã nhìn thấy vợ đắp áo khoác của mình nằm trên giường ngủ
thiếp đi. Không thể được! Buồn cười, anh cũng đã làm hòa thượng 28 năm
rồi, không có lý do gì đêm tân hôn lại không đi hưởng phúc lợi của người chồng.
Cẩn thận từng li từng tí vén áo khoác lên, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của vợ đang mang nét cười thỏa mãn , đôi môi đầy đặn đỏ
thắm khẽ cong lên. Hàn Mai mặc một cái áo ngủ thật mỏng nhưng cũng không để lộ bộ phận nào, nhưng so với áo khoác bông to sụ bình thường cô vẫn
mặc tất nhiên nhìn thuận mắt hơn nhiều. Dân quê mặc quần áo đều không
quan tâm đến chuyện dáng người. Trời lạnh, mặc áo rộng một chút còn có
thể mặc thêm áo lông vào bên trong cho ấm. Bình thường mặc áo khoác vừa
to vừa dày thật không nhìn ra dáng người Hàn Mai lại tốt như vậy. Cô
trời sinh ngũ quan khéo léo tinh xảo, da lại trắng nõn, mặc cái gì cũng
đều dễ nhìn. Triệu Kiến Quốc nhìn ngọn núi hiểm trở trước ngực cùng vòng eo mảnh khảnh của vợ, hầu kết tự động trượt một cái “Ừng ực” nuốt nước
miếng. Chỉ cảm thấy toàn thân bốc lên một hồi lửa nóng, lão Nhị Triệu
gia lập đứng nghiêm chào cờ. Xem ra anh dù có khốc cỡ nào cũng đều kém
vợ mình rồi. Nếu là trên chiến trường khẳng định anh đã phải nộp khí
giới đầu hàng hoặc bị bắt làm tù binh rồi. Sau này anh nhất định phải
cẩn thận hầu hạ vợ, chỉ là trước mắt qua tối nói rồi nói tiếp. Triệu
Kiến Quốc tuyệt đối là người thuộc phái hành động, nói là làm.
Hàn Mai ngủ rất sâu. Vẫn luôn tự trách mình vì những việc làm trong kiếp
trước nên sau khi được sống lại cô đều lo lắng cuộc sống trong tương
lai, ban đêm cũng không thể yên giấc. Biết mình chắc chắc lại gả cho
Triệu Kiến Quốc, trong lòng cuối cùng cũng yên ổn, giấc ngủ này nhất
định là ngủ rất ngon.
Tỉnh lại, Hàn Mai cảm thấy mình bị một vật
nặng đè ép, thở không nổi, trên miệng cũng từng hồi ướt nóng. Cô giật
mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại. Chỉ thấy Triệu Kiến Quốc đang nằm
trên người cô, cái có cái không liếm môi cô. Hàn Mai thở dài, người đàn
ông này vẫn giống hệt kiếp trước, đối với chuyện này một chút lưu loát
cũng không có. Cũng đúng thôi, anh quanh năm ở trong bộ đội không tiếp
xúc với phụ nữ, nếu anh lưu loát mới là có quỷ đấy.
Hàn Mai hé
môi, nhẹ nhàng ngậm môi dưới của người đối diện, cái lưỡi khéo léo đánh
một một vòng trên răng cửa liền thuận lợi chui vào, khẽ ép nhẹ lưỡi anh, chậm liếm. Triệu Liên trưởng đại nhân còn đang lâm vào sững sờ, lúc
phản ứng kịp vật nhỏ trong miệng đã không còn.
Liên trưởng Triệu
nóng nảy, anh còn chưa có hưởng thụ đủ! Chưa kịp đánh đã lặng lẽ hành
quân rút lui, chuyện này là không thể chấp nhận được. Anh bắt đầu hằn
học vừa liếm vừa mút miệng vợ, nhưng vợ anh lại không chịu mở miệng.
Triệu Kiến Quốc đầu đầy mồ hôi, tay cũng không còn đàng hoàng đi tới
trước đỉnh ngọn núi hiểm trở. Cảm giác nhẵn nhụi bóng loáng lan tỏa khắp lòng bàn tay, anh theo đó mà nhẹ nhàng vuốt ve. Liên trưởng Triệu cười
quỷ dị một tiếng, chợt dùng sức cúi đầu xuống. Hàn Mai không ngờ anh sẽ
làm như vậy, miệng không nhịn được bật ra một tiếng than nhẹ. Triệu Liên trưởng chờ đúng thời cơ, đấu tranh anh dũng, một phát đánh vào trại
địch. Hàn Mai nhất thời khinh thường mà mất trận địa, đành phải cẩn thận ứng phó thế công của Liên trưởng Triệu.
Quần áo của cả hai không biết từ lúc nào rơi đầy trên mặt đất, da thịt chạm nhau, làn da cứng
rắn của Liên trưởng Triệu chậm rãi ma sát với thân thể trơn mịn mềm mại
của vợ, loại cảm giác mất hồn tận xương này sắp đem anh bức điên rồi.
Nhưng Thạch Đầu nói, loại chuyện này không thể gấp, phải đợi thân thể vợ anh ướt mới được, nếu không sẽ làm nàng bị thương. Da thịt vợ anh lại
mềm mịn như thế mà bị thương thì phúc lợi của anh cũng không còn. Thời
gian nghỉ kết hôn có mấy ngày, anh nhất định phải nếm đủ mùi vị mới
được. Bất quá người vợ anh chỉ hơi nóng một chút, không có ra mồ hôi,
phải đợi tới lúc nào mới ướt đây? Ngược lại anh một thân toàn mồ hôi
nhưng cũng chẳng để làm gì a. Liên trưởng Triệu nhất thời buồn bực.
Nếu biết tâm tư này của Liên trưởng Triệu, Hàn Mai không thể không hộc máu
a. Hiện tại cô chỉ có cảm giác chóng mặt, cả người nóng lên cực kì khó
chịu. Nhìn Liên trưởng Triệu ở đó chỉ biết gặm cắn, tay không ngừng vuốt lên vuốt xuống, một chút cũng cũng có tính toán muốn vào, Hàn Mai bực
bội. Khẽ cắn răng, cô lặng lẽ đưa một tay mềm nhỏ trắng nõn xuống phía
dưới, cầm lấy em trai nhỏ của nhà họ Triệu đang oai phong hùng dũng đầy
khí phách.
“A…..!!” Liên trưởng Triệu hít một hơi.
“Vợ, nhẹ……. Nhẹ một chút…….”
Hàn Mai cong miệng, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm “Người ta khó chịu!”
Sau khi nói xong, Hàn Mai cũng tự thấy buồn nôn, trải qua hai kiếp, cô
cũng đã sống được mấy chục tuổi, mà vẫn làm trò nũng nịu này. Thật sự
không có biện pháp nha, nếu lại để Triệu đại Liên trưởng một mình không
đầu không đuôi làm tiếp có khi trời sáng cũng chưa xong chuyện. Không
thể làm gì khác hơn là tự cô phải nghĩ biện pháp rồi.
Triệu Kiến Quốc nhìn bộ dáng vợ như vậy, tâm nhất thời cao vút, nếu thật sự không
làm, đoán chừng anh sẽ phát điên mất. Anh nhanh chóng tách hai chân thon dài của vợ ra, điều chỉnh tư thế thật tốt, hai tay xoay khuôn mặt đỏ
ửng của vợ đối diện mình.
“Vợ, nhìn anh”
Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh như muốn hút cô vào trong đó.
Triệu Kiến Quốc nhìn ánh mắt si mê của vợ cực kì thỏa mãn, chẳng còn nhớ tới
lời khuyên “Ướt thân” của Thạch Đầu nữa, eo ếch trầm xuống, trực tiếp đi vào.
Hàn Mai đau đến kêu ra một tiếng, tay nắm thật chặt đệm giường bên dưới.
Triệu Kiến Quốc nhìn dáng vẻ khổ sở của vợ, đau lòng không dứt, cố nén kích
động muốn động. Thạch Đầu nói lần đầu tiên phụ nữ sẽ đau, nhưng không
nói sẽ đau như thế nào. Nhìn vợ đau như vậy, anh thật muốn vả miệng
mình.
Thấy Hàn Mai vẫn còn đau, Triệu Kiến Quốc cúi đầu, mũi chạm nhẹ vào chóp mũi của cô cọ cọ, phun khí nóng trên mặt cô. Hai ngón tay
cái men theo khóe mắt cô lau đi nước mắt tràn ra, miệng không ngừng nỉ
non, “Ngoan, không đau, không đau……”
Giờ khắc này, Hàn Mai đột nhiên rất muốn khóc, nước mắt liền chảy ra, nhỏ giọng thút thít không ngừng lại được.
Triệu Kiến Quốc vừa thấy liền hoảng hồn, không hiểu vợ bị làm sao.
Sao lại càng khóc càng dữ dội như thế này? Chẳng lẽ thật sự bị thương?
Hàn Mai nhìn anh luống cuống tay chân, vội vàng dừng khóc, kéo đầu anh
xuống hôn lên một ngụm, cố gắng mở thân thể của mình ra, nâng một cái
chân lên quấn quanh thắt lưng anh.
Triệu Kiến Quốc mới vừa rồi
còn đang lo lắng, bây giờ thấy vợ nhiệt tình như vậy thật tình không
hiểu ra sao, nhưng anh vẫn không nhúc nhích sợ làm cô bị thương.
Hàn Mai rời khỏi môi anh, kéo theo một sợi tơ bạc, nhìn anh nhẹ nhàng nói, “ Muốn em”
“Thật không sao?” Triệu Kiến Quốc không yên tâm xác nhận lần nữa.
“Ừ” Hàn Mai cúi đầu đáp một tiếng liền chui vào trong ngực anh. Mặc dù
thanh âm rất nhỏ nhưng Triệu Kiến Quốc vẫn nghe thấy, kích động giống
như nghe được lệnh xung phong trên chiến trường.
Hàn Mai cảm giác giống như bản thân đang ở trong biển, sóng từng hồi một đánh tới như
muốn nhấn chìm cô ngay tại lúc này mà cô hoàn toàn không có lực phản
kháng, chỉ có thể liều mạng vịn chặt vai người đàn ông trước mắt này,
núp ở trong ngực anh nặng nề ngủ.
Trước khi ngủ còn đang nghĩ xem đây là lần thứ mấy rồi hả? Không phải bốn lần thì cũng là lượt thứ ba
đi! Kiếp trước làm sao cô lại không phát hiện ra Triệu Liên trưởng đại
nhân ở trên giường lại dũng mãnh như vậy a!
Thật ra thì cũng
không thể trách được Liên trưởng Triệu, kiếp trước người ta còn chưa đi
vào cô đã khóc cha gọi mẹ tựa như giết heo rồi, mỗi lần đều bày ra khuôn mặt cá thối, có hăng hái hơn nữa cũng bị cô làm cho không còn tí nào.
Huống chi, kiếp này cô vừa trêu đùa vừa nghênh hợp, làm sao có thể không khiến Liên trưởng Triệu phát điên được?