Mấy ngày sau, hai chị em mẹ Hàn đã chuẩn bị xong đồ cưới cho Hàn Mai. Anh
trai Hàn Mai, Hàn Tĩnh cũng từ trên trấn trở lại, mang theo một chiếc xe đạp Phượng Hoàng. Phải biết một cái xe đạp khi đó cũng giống như BMW
bây giờ, không có quan hệ thì có tiền cũng không mua được, Hàn Tĩnh cũng phải thông qua vài tầng quan hệ mới mua được.
Hàn Mai nhìn xe
đạp mới tinh, nhớ lại kiếp trước cô không phải người mới nghe lời Lý
Khải Dân xui khiến đi trộm tiền kết hôn của anh trai. Đời này, nếu như
có cơ hội nhất định cô phải đền bù gấp bội cho anh trai.
Nhớ anh
trai thật ra là đính hôn, đằng gái là con gái thứ hai của nhà họ Quách ở thôn bên, tên Quách Hồng. Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng chăm chỉ,
chịu khó,cha mẹ cô rất hài lòng với người con dâu tương lai này. Vốn đã
tính năm nay sẽ làm chuyện vui cho anh trai nhưng vì mẹ Quách mắc bệnh
ung thư, tính ra cũng không còn sống được bao lâu nữa nên đành hoãn lại. Con gái cả của nhà họ Quách đã lấy chồng từ hai năm trước, nhà họ Quách hiện giờ chỉ còn lai ba người: cha Quách, Quách Hồng và con trai út
Quách Phi mới mười một tuổi. Năm xưa cha Quách đi cất nhà không may rơi
từ trên nóc xuống, mặc dù may mắn rơi trúng vũng bùn nhưng vẫn bị gãy
đứt một chân, không làm được bất kì việc nhà nông nào nữa. Bình thường
cha Quách đều dựa vào tay nghề đan sọt bằng tre nứa để kiếm chút tiền,
chuyện đồng ruộng trong nhà đều do mẹ Quách và Quách Hồng làm.
Quách Hồng là người hiếu thuận, sợ mình đi lấy chồng sớm, cha cùng em trai
không có người chăm sóc, nên đã chủ động tìm đến nhà họ Hàn nói rõ mình
muốn vì mẹ giữ đạo hiếu ba năm, đợi em trai lớn thêm chút nữa mới tổ
chức hôn lễ. Nếu nhà họ Hàn cảm thấy không chờ đợi được, muốn từ hôn,
Quách Hồng cũng chấp nhận. Vốn cha mẹ Hàn Mai cũng đã tính đến chuyện từ hôn nhưng bị anh trai cô bác bỏ. Anh trai cô nói anh thường ở trên
trấn, không về nhà, đợi Quách Hồng ba năm, anh lên trấn dạy học cũng yên tâm cha mẹ ở nhà có người chăm sóc. Cha mẹ cô nghe xong cũng thấy có
lý, từ đó không nhắc lại chuyện từ hôn nữa.
Trong kiếp trước của
cô, chính xác là vào ba năm sau, lúc anh trai và Quách Hồng chuẩn bị
kết hôn, cô liền lấy tiền sính lễ của anh trai chạy trốn. Hai năm sau
đó, cô lén trở lại thôn, hỏi thăm mới biết cuối cùng anh trai cùng Quách Hồng không có thành đôi. Bởi vì cha Quách bị viêm phổi, trong nhà lại
không có tiền, Quách Hồng bất đắc dĩ phải gả cho một người ba mươi hai
tuổi để lấy tiền chữa bệnh cho cha Quách, nhưng cha Quách vẫn không qua
được.
Lúc ấy cô khờ dại, cho là chỉ cần có tiền, anh trai cô sẽ
tìm được đám tốt hơn nên mang theo một đống lớn quà tặng về nhà, kết quả bị cha cô cầm chổi đuổi đánh ra ngoài. Ở trước mặt người toàn thôn, cha hung hăng tát cô một bạt tai, đoạn tuyệt quan hệ với cô. Cũng chính cái tát này đã quất cô tỉnh lại.
Mẹ cô khóc không ngừng, cuối cùng
bị cha kéo về nhà. Anh trai cũng không nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn
cô đang ngồi dưới đất, sau một hồi, quay đầu vào trong sân đồng thời
đóng cửa nhà lại, cả quá trình không nhìn cô lấy một lần.
Cô ngơ
ngác ngồi trên đất lạnh lẽo, chịu đựng sự chỉ trỏ của người trong thôn,
nhìn chằm chằm cửa nhà đang khép chặt, ở trong lòng vẫn không ngừng cầu
mong cha mẹ cùng người anh trai yêu thương cô từ nhỏ kia có thể tha thứ
cho cô. Cho đến nửa đêm, trời đổ mưa to mà cánh cửa kia vẫn không nhúc
nhích.
Nửa đời sau trong kiếp trước, buổi tối nào cô cũng mơ cùng một giấc mộng, trong mưa to, một cánh cửa khép chặt, mặc cho cô gõ như
thế nào cũng không mở. Tỉnh mộng liền mất ngủ. Hối Hận. Nếu như năm đó
cô chịu an ổn sống cùng Triệu Kiến Quốc, có lẽ hiện giờ đã có một đứa
nhỏ đáng yêu, một người chồng yêu thương cô. Nếu như năm đó cô không
nghe Lý Khải Dân dẫn dụ cũng sẽ không phải một mình trốn tránh ở đất
khách chịu khổ như vậy, có nhà cũng không dám trở về. Nếu như cô không
lấy đi tiền sính lễ của anh trai, hẳn anh trai đã có một gia đình hạnh
phúc, ít nhất cũng không để anh trai ba mươi tuổi mà vẫn cô đơn một
mình. Nếu như ban đầu cô chịu lắng nghe mẹ khuyên bảo, bà cũng không
phải cả đời rơi lệ vì con gái.
Mặc kệ là do nguyên nhân gì cũng
cảm tạ ông trời đã cho cô cơ hội sống lại, lần này cô nhất định sẽ đem
những điều đã bỏ lỡ trong kiếp trước nắm giữ thật tốt.
Hai vợ
chồng chú Thạch đem phòng ở cũ trước đây của nhà họ Triệu quét dọn sạch
sẽ, còn lại chỉ chờ Triệu Kiến Quốc trở về từ doanh trại. Ban đầu Triệu
Kiến Quốc tính sau khi kết hôn sẽ để Hàn Mai dọn đến nhà họ Trần ở. Mặc
dù hai mẹ con anh tình cảm không thân thiết nhưng dù sao cũng là máu mủ, không thể bỏ được. Để Hàn Mai ở đấy anh cũng yên tâm. Nhưng sau lần lén đến nhà họ Hàn, biết cô vợ nhỏ của anh là người có chủ kiến, sau khi
anh đi rồi cô cũng có thể tự chăm sóc mình thật tốt. Huống chi anh cũng
không phải là con cháu của nhà họ Trần, khi tái giá mẹ của Trần Đại Dũng cũng đã nói với mẹ anh chuyện tương lai ra ở riêng sẽ không có phần của anh. Ngay cả việc cho phép anh tiếp tục mang họ Triệu cũng là vì nguyên do này. Cho nên lần trước về nhà Triệu Kiến Quốc mới nhờ hai vợ chồng
chú Thạch giúp dọn dẹp lại toàn bộ phòng cũ của nhà họ Triệu. Phòng ở
kia tuy rằng đã cũ nhưng vẫn còn kiên cố, lại sát vách với nhà họ Thạch, vợ anh có chuyện gì, Thạch Đầu cũng sẽ nói lại với anh. Không có biện
pháp, vợ của anh xinh đẹp như vậy, anh lại không ở bên cạnh, là đàn ông
tất nhiên là anh không yên lòng. Anh ở trong bộ đội cũng không biết được ở nhà vợ anh có bị ai khi dễ hay không, có Thạch Đầu ở cạnh nhà anh
cũng yên tâm một chút. Xem ra anh còn phải cố gắng nhiều hơn, nghĩ cách
để vợ anh theo quân sớm một chút. Chỉ nghĩ đến ngày đó thôi anh cũng
thấy mỹ mãn.
Ba ngày sau, Triệu Kiến Quốc về nhà, hôn lễ sẽ tổ
chức vào hai ngày sau. Nhà họ Hàn bày 12 bàn tiệc, ở nông thôn lúc ấy
cũng được coi là tiệc lớn, hơn nữa món ăn đều là những món ngày thường
không có. Dân quê uống xong rượu mừng, chỉ có một yêu cầu là được ăn
no. Nhà họ Hàn làm tiệc lớn, rượu ngon thịt nhiều, mọi người ai cũng ăn đầy một miệng toàn dầu mỡ.
So sánh với nhà họ Hàn, bên nhà họ
Triệu vắng lạnh hơn nhiều, khách khứa chỉ có bốn người của nhà họ Thạch. Cha của Triệu Kiến Quốc là thanh niên tri thức xa quê, không có thân
thích ở đây. Mà mẹ của Triệu Kiến Quốc là Lưu Tú năm xưa bị bọn buôn
người lừa gạt bán đến vùng này nên cũng không có người thân nào ở đây.
Lần này trở về, Triệu Kiến Quốc đến gặp Lưu Tú, nói cho bà biết anh muốn kết hôn, đàn gái là con gái của Hàn gia. Lưu Tú lạnh lùng nhìn anh,
không nói lấy một câu. Kể từ khi anh bỏ trốn khỏi nhà đi đầu quân, bà
liền không nói chuyện với anh nữa. Hàng năm anh về thăm nhà, mỗi lần
cũng ở lại với bà hai ba ngày, nhưng cho tới bây giờ bà đối với anh đều
là không quản không hỏi. Vài năm như vậy, anh cũng quen dần, nếu ngày
nào đó bà lên tiếng có khi anh còn không được tự nhiên.
Kiếp
trước Hàn Mai kết hôn trong mơ màng, kiếp này cô mang theo hưng phấn
mong đợi được làm một cô dâu thật sự. Bởi vì Triệu gia không có nhiều
người, Hàn Mai chỉ cần mời rượu bốn người nhà chú Thạch xong liền ngồi
đợi trong tân phòng. Tường trong tân phòng đều được dán báo Thượng Đô
rồi quét thêm một lớp sơn trắng bên trên. Đồ dùng trong phòng cũng rất
đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế, một tủ quần áo và một cái giường gạch
lớn ở chính giữa. Phía bên trên còn để một cái áo khoác quân phục lớn.
Hôm nay Triệu Kiến Quốc mặc chính là cái áo này, vừa rồi uống rượu mới
cởi ra.
Hàn Mai nằm trên giường gạch ấm áp, dùng áo khoác quân
phục đem mình che kín mít từ đầu đến chân. Một cỗ mùi vị nam tính lập
tức chui vào mũi cô, bao quanh cô làm lòng cô bình tĩnh lại.