Sáng hôm đó, Triệu
Kiến Quốc nhìn thấy cái miệng sưng vù của vợ thì vụng trộm vui mừng
trong lòng, dám nói anh là Cá vàng, anh cho em thành Cá vàng luôn, vừa
đúng hợp thành một đôi!
Nhưng Phó Doanh Triệu của chúng ta chỉ
vui mừng được đúng hai phút đồng hồ, lại quay sang bắt đầu lo lắng, đến
lúc tỉnh lại, nhỡ vợ anh nổi đóa lên trách anh thì sao?
Triệu
Kiến Quốc suy nghĩ từ sáng tới trưa cũng không nghĩ ra cách nào tốt cả,
đành phải nhắm mắt chịu đựng, cái gì đến sẽ đến. Vừa kết thúc huấn
luyện, anh liền chạy tới nhà Dương Vân Tú đón hai bảo bối về, hiện tại
anh không dám về nhà một mình, chỉ sợ vợ anh nổi giận, đuổi anh ra
ngoài, đến lúc đó chẳng phải là để cho đám thuộc hạ của anh cười rụng
răng sao? Có con trai, con gái đi đằng trước, chắc chắn vợ anh sẽ cho
anh qua cửa.
Anh mở cửa nhà ra thì thấy trong phòng khách không
có ai nhưng cửa phòng ngủ lại mở. Triệu Kiến Quốc rón rén ôm bọn trẻ đi
vào phòng ngủ, thì thấy vợ anh đang nằm trên giường ôm gối đầu, trong
lòng thầm nghi ngờ sao giờ này rồi mà vợ anh vẫn còn ngủ? Đưa mắt dò xét bốn phía, đôi dép lúc sáng anh đã đặt ngay ngắn bây giờ chỉ còn lại một cái, một cái khác nằm ở trước bàn trang điểm, bên mép giường còn lộ ra
một bên tay của áo khoác.
Triệu Kiến Quốc cong khóe miệng, cẩn
thận đặt hai bảo bối nằm xuống giường, còn mình thì ngồi xuống cuối
giường, nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, thò tay vào cầm lấy một bàn chân nhỏ nhắn mềm mại của Hàn Mai, không nói hai lời, gãi gãi lên lòng bàn
chân của cô.
Hàn Mai sợ nhất là bị nhột, lúc đầu còn cắn góc
chăn, chịu đựng không lên tiếng, nhưng chưa được hai cái đã không nhịn
nổi nữa, xốc chăn lên, trừng mắt nhìn người đàn ông đang bày ra vẻ mặt
vô tội ngồi ở cuối giường, chuẩn bị lên tiếng mắng anh.
Nhưng cô
còn chưa kịp lên tiếng, con gái nhỏ của cô liền mím miệng lại, há mồm
khóc lên. Hai giọt nước mắt treo trên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho người
ta không nhẫn tâm nhìn.
Hàn Mai bị tiếng khóc của con gái bảo bối rung động đến tâm can, vội vàng ôm con bé lên, nhẹ giọng gọi “Bảo bối”, sớm đã đem tức giận khi nãy vứt ra sau gáy.
Triệu Kiến Quốc nhỏ
giọng nói thầm, chỉ có con gái là hiểu chuyện, biết đau lòng cho lão tử, khóc rất kịp thời nha! Nhìn con trai vẫn nằm im thở to ngủ, so sánh hai đứa con, Triệu Kiến Quốc thế mà lại nghiêng về phía con trai nhiều hơn!
“Anh đang nói thầm cái gì đấy?” Hàn Mai dỗ con gái nín khóc, đang cho con bé bú sữa thì nghe thấy Triệu Kiến Quốc ngồi ở đó, lẩm bẩm một mình.
“Không có gì, lúc nãy đến đón Tiểu Nghị và Tiểu Lôi, anh nghe chị dâu nói mấy
ngày nữa sẽ có một xe hàng của xưởng đóng hộp đến quê chúng ta, nếu em
muốn về quê thì để anh dặn nhà xe cùng đi.”
Hàn Mai vừa nghe có
thể đi nhờ xe về với cha mẹ, hai mắt liền tỏa sáng. Cô sớm đã muốn về
nhà một chuyến, tuy nói thân thể của Tiểu Nghị và Tiểu Lôi không khác gì đứa bé sinh đủ tháng, nhưng dù sao cũng là sinh non, vẫn nên cẩn thận
thì hơn. Đường về với ông bà lại xa, mất hai ngày hai đêm, nếu cô chỉ
sinh một đứa thì cô và Triệu Kiến Quốc có thể thay phiên nhau ôm, ít
nhất mỗi người còn có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ là hai đứa,
giữa mùa đông nên trên tàu không mở cửa sổ, không khí không lưu thông
được, nếu chẳng may trên ngã bệnh, chỉ sợ ngay cả chỗ khám bệnh cũng
không có. Lúc này cũng gần cuối năm rồi, trên tàu lại càng nhiều người,
đi nhà vệ sinh cũng phải xếp hàng rất lâu mới đến lượt, mang theo hai
đứa trẻ quả thật là hơi khó khăn.
Bỗng dưng Triệu Kiến Quốc nói
có thể đi nhờ xe về, dĩ nhiên là Hàn Mai phải vui mừng rồi. Bình thường, hàng ghế sau của xe tải có thể ngồi được ba, bốn người, hơn nữa ngồi xe hàng không giống như ngồi tàu, vừa đi vừa dừng ở các trạm, vòng tới
vòng lui, xe hàng đi đều là đi tuyến đường ngắn nhất.
Triệu Kiến
Quốc nhìn Hàn Mai như thế cũng biết là cô động lòng, liền dịch lên ngồi
vào đầu giường, tiến tới trước người Hàn Mai, nói, “Nghe chị dâu nói,
tuyến đường của chuyến xe này đã được sửa lại, trước kia ngồi tàu từ bộ
đội về quê phải mất hai ngày hai đêm, hiện tại ngồi xe hàng chỉ cần một
ngày là đến nơi rồi.”
“Chị dâu nói bao giờ thì giao hàng vậy anh?”
“Không vội, năm ngày sau mới đi, còn rất nhiều thời gian để em sắp xếp hành
lý.” Triệu Kiến Quốc nói xong, thừa dịp Hàn Mai không chú ý liền hôn
trộm cô một cái.
Hàn Mai nghe xong liền an tâm, ăn cơm trưa xong
liền bắt tay vào chuẩn bị hành lý để về quê. Có điều cô còn chưa chuẩn
bị xong, một cú điện thoại của Lục Hạo vào rạng sáng hôm sau đã làm rối
loạn hết hành trình của cô.
Lần trước bị bắt ở ga tàu, sau khi
được giải cứu, Hàn Mai sợ Mã Phát Thuận không chịu khai ra Lý Khải Dân,
phía cảnh sát lại xử lý chuyện này như vụ án lừa bán phụ nữ, cuối cùng
cũng không điều tra tới Lý Khải Dân, để cho hắn chạy thoát. Suy tính
liên tục, Hàn Mai còn ám hiệu với Lục Hạo có thể mọi chuyện là do Lý
Khải Dân buôn bán không thành, thẹn quá hóa giận nên mới trả thù, Mã
Phát Thuận có lẽ chỉ là làm theo lời của Lý Khải Dân thôi.
Sau
khi về đồn cảnh sát, Lục Hạo làm theo lời Hàn Mai nói, trước hết hỏi Mã
Phát Thuận xem hắn còn có đồng bọn nào khác hay không? Quả nhiên, hắn ta một mực chắc chắn không có ai, hắn là vì thấy Hàn Mai xinh đẹp, lại một thân một mình nên mới xuống tay. Đến lúc Lục Hạo nói ra tên tuổi của Lý Khải Dân thì hắn ta mới thay đổi sắc mặt. Biết được Lý Khải Dân đã bị
bắt, hơn nữa còn khai ra hắn là chủ mưu thì Mã Phát Thuận tức điên, rất
nhanh liền nhận tội, sau đó cũng khai ra Lý Khải Dân.
Vụ án trôi
qua đã được một thời gian, chỉ chờ bắt được Lý Khải Dân về quy án nữa là hoàn tất, nhưng hắn ta thật sự là quá giảo hoạt, cảnh sát đuổi theo mấy tháng liền, có mấy lần tưởng như đã bắt được nhưng hắn vẫn trốn mất.
Mãi cho đến đêm mấy ngày trước, Lý Khải Dân đắc tội với một người trên
đường, bị người ta khoét cả hai mắt, cắt lưỡi, trói gô vào cột điện
trước đồn cảnh sát. Đang là mùa đông, nhiệt độ ban đêm rất thấp, thế
nhưng Lý Khải Dân vẫn bị lột sạch trói vào ven đường. Cũng không biết
người kia có thâm thù đại hận gì với hắn mà còn dội một thùng nước lên
người hắn, dội xong còn úp thùng nước kia lên đầu của hắn. Đến bốn giờ
sáng, công nhân vệ sinh phát hiện ra thì cả người hắn đã đông cứng, sau
khi cởi trói cho hắn thì hắn lập tức ngã xuống đất, trên mặt không có
nửa điểm huyết sắc, trắng bệch, trên người còn có một tầng băng mỏng.
Đưa đến bệnh viện cấp cứu coi như là giữ lại mạng, nhưng phần lớn thân thể
đã hoại tử, nửa đời sau sợ rằng chỉ có thể nằm trên giường mà thôi.
Lục Hạo gọi điện đến, bảo Hàn Mai đến đồn cảnh sát để lấy khẩu cung.
Hàn Mai cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, giờ này Triệu Kiến Quốc đang dẫn đội
chạy việt dã, sợ rằng rất khuya mới về nhà. Cô bế Tiểu Nghị và Tiểu Lôi
sang gửi Lưu Anh, còn mình thì đi đến đồn cảnh sát.
Hàn Mai nhờ
Tiểu Lưu ở ban cấp dưỡng lái xe chở cô vào nội thành, cô cũng không có ý dừng xe trước cửa đồn cảnh sát, hẹn thời gian trở về với Tiểu Lưu xong, Hàn Mai xuống xe ở đầu đường, nghĩ thầm dù sao từ đây đến chỗ Lục Hạo
chỉ cách có hai con đường, cô đi bộ mấy phút là đến, đỡ phải phiền người ra phải quay đầu xe.
Mắt thấy sắp tới cửa đồn cảnh sát, Hàn Mai
liền bước nhanh hơn. Nhưng cô còn chưa đi được hai bước, thì trước mặt
đã xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen, tốc độ của xe rất nhanh, hơn nữa, điểm mấu chốt chính là nó thẳng tắp xông vào Hàn Mai.
Hàn Mai bị sợ ngu, cảm giác như tay chân không phải của mình nữa, ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Tiếng phanh chói tai vang lên, chiếc xe kia vững vàng dừng lại trước mặt Hàn
Mai. Hai người đàn ông cao lớn nhảy xuống khỏi xe, không nói hai lời
liền túm Hàn Mai lên xe..