Hàn Mai nằm trên lưng
của Triệu Kiến Quốc, mặt dán vào bờ vai của anh, nghe tiếng hít thở ngày càng gấp rút của anh, nhiệt độ trên lưng anh nóng đến dọa người. Nhưng
hiện tại thứ cô muốn chính là loại nhiệt nóng này, Hàn Mai vươn đầu lưỡi tinh xảo ra tham lam liếm hôn vành tai của Triệu Kiến Quốc. Hai tay
vòng trước người anh cũng không nhàn rỗi, trượt dọc theo cơ bụng rắn
chắc, nhẹ nhàng vuốt ve giống như đang giám định và thưởng thức trân
bảo, dịu dàng mà kiên nhẫn.
Triệu Kiến Quốc vừa say mê trong
những cái vuốt ve của Hàn Mai, vừa hết sức khắc chế dục vọng muốn lập
tức đụng ngã cô của bản thân, trong đầu chỉ còn lại một tia thanh tỉnh
cuối cùng.
Vợ anh chủ động như bây giờ càng khiến anh cảm thấy
khẩn trương, chưa bao giờ “Tính”* dâng cao như thế này. Mỗi lần anh muốn đổi tư thế mới đều phải dụ dỗ cả buổi sáng mới được, nhưng hôm nay cái
gì anh cũng không cần làm, thậm chí còn giả bộ lạnh lùng, bày ra một
khuôn mặt thối, thế mà vợ anh lại nhiệt tình không dứt, quả thật đây là
lần đầu tiên. Nếu là bình thường, cô gái nhỏ kia đã sớm quay lưng lại
với anh, cuối cùng còn ép anh phải nhận tội mới bằng lòng từ bỏ ý đồ,
sao có thể giống như hôm nay dính sát vào anh chứ? Rốt cuộc là cái gì đã kích thích vợ anh đây?
(Ở đây là Tính Phúc, tức là đời sống xxoo của vợ chồng)
Anh nghĩ mãi cũng chỉ có thể đưa ra được kết luận là do uống rượu làm
chuyện xấu, nhưng đôi khi say rượu rồi lại rất được việc, ví dụ như bây
giờ chẳng hạn.
Triệu Kiến Quốc không biết rằng Hàn Mai đã thanh
tỉnh hơn nửa, anh còn tưởng rằng vợ anh uống say nên mới nhiệt tình như
vậy. Anh tự động đem sự chủ động tối nay của cô đổ cho say rượu mất lý
trí, trong lòng liền có ý định sau này thỉnh thoảng vẫn nên cho cô uống
một ít! Thậm chí Triệu Kiến Quốc đã bắt đầu đánh chủ ý lên mấy chai rượu mà Ngô Bân giấu Dương Vân Tú cất trộm trong phòng làm việc.
Bên
này, Triệu Kiến Quốc đang tràn đầy mong đợi hoạch định ‘Tính phúc’ tương lai của mình thì cô gái nhỏ dám cả gan thừa dịp anh không chú ý mà chui tay vào trong quần nhỏ của anh, nắm lấy Triệu lão nhị, nhẹ nhàng ma
sát.
“Ừ…” Triệu Kiến Quốc đột nhiên bị kích thích, thoải mái hừ ra tiếng.
Phụ nữ đều là người hẹp hòi, Hàn Mai cũng không ngoại lệ. Cô còn nhớ rõ vừa rồi Triệu Kiến Quốc dám nghiêm mặt với cô, nên có ý định muốn chọc anh, xem anh có thể giả bộ được bao lâu, cô bất giác tăng thêm lực độ trên
tay, móng tay còn lơ đãng gãi nhẹ trên đỉnh, chọc cho Triệu Kiến Quốc
run lên.
Hàn Mai thấy hai bên thái dương của Triệu Kiến Quốc đã
có mồ hôi, trong mũi lại phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, cô hả hê trong
lòng, bất giác liền cười ra tiếng.
Triệu Kiến Quốc dĩ nhiên là
nghe thấy tiếng cười bên tai, tối nay anh vốn định tha cho cô, nhưng cô
gái nhỏ này đã không biết trời cao đất rộng là gì thì cũng đừng có trách anh không khách khí.
Lúc Hàn Mai còn đang hả hê thì một bàn tay
thô ráp, hữu lực chuẩn xác bắt được tay nhỏ bé của cô, hai ngón tay nhẹ
nhàng bóp một cái lên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, Hàn Mai chỉ cảm thấy
cổ tay vô lực. Không chỉ có thế, thậm chí cô còn chưa kịp nhìn rõ thì
cái chăn đang che trên người cô đã bị hất xuống dưới sàn.
Mặc dù Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc đã làm hết mấy chuyện không nên làm rồi,
ngay cả đứa bé cũng đã sinh một đôi, nhưng không mặc gì ngồi trước mặt
anh như vậy vẫn khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Vết rạn lúc mang
thai sau khi Hàn Mai sinh xong chuyển từ màu đỏ tím sang màu trắng, ban
đầu cô còn tưởng rằng mấy vết này sẽ theo cô cả đời, nhưng Dương Vân Tú
mang đến cho cô một lọ thuốc bôi, nói là mua từ nước ngoài, chị đã dùng
qua rồi, hiệu quả cũng không tệ. Nửa tháng sau khi Hàn Mai dùng thuốc
thì mấy vết rạn đã phai nhạt đi rất nhiều, hết một tháng thì biến mất
hoàn toàn, hiện tại bụng cô lại trơn mềm, bóng loáng như cũ.
Hàn
Mai vừa thầm thấy may mắn vì hết rạn da, vừa giương mắt nhìn Triệu Kiến
Quốc, chỉ thấy anh đang đứng cạnh giường nhìn cô, đôi con ngươi tĩnh
mịch chứa đầy dục vọng, giống hệt như Sói hoang đói bụng đang nhìn dê
con, bộ dạng như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Hàn Mai bị cặp mắt
kia nhìn mà sợ hãi, trên mặt nóng lên, bây giờ cô bắt đầu hối hận vì đã
trêu chọc anh, nhưng hình như hối hận cũng không kịp nữa rồi. Cô không
dám nhìn vào đôi mắt kia nữa, tự nhiên dịch chuyển tầm mắt xuống phía
dưới, vì thế mà trực tiếp đối mặt với Triệu lão nhị đang ngẩng cao đầu
chào cô, một giây trước cô còn đang nắm nó trong tay đó..!!
Triệu Kiến Quốc thấy cô gái nhỏ trên giường thẹn thùng, tóc dài đen nhánh che trước ngực, cảnh xuân như ẩn như hiện, anh chỉ cảm thấy máu trong người nóng lên, nơi nào đó trên thân thể càng thêm trướng đau. Không do dự
nữa, anh nắm lấy tay Hàn Mai đè lên phía trên, ra lệnh, “Cởi!”
Hàn Mai đang ảo não bản thân không có tiền đồ, nghe thấy Triệu Kiến Quốc
nhả ra một câu như vậy, tay còn mạnh mẽ bị đặt lên nguồn nhiệt khiến cô
càng có cảm giác không đất dung thân. Không dám nhìn Triệu Kiến Quốc,
Hàn Mai cúi đầu do dự nửa ngày, cuối cùng nhắm mắt lại, cắn chặt răng,
hai tay run run cởi cái quần lót kia ra, sau đó ngã người ra sau, vùi
mặt vào gối đầu.
Hàn Mai một dạng bị bóc lột chọc cho Triệu Kiến
Quốc buồn cười, anh khom người xuống, chống tay sang hai bên, nói nhỏ
vào tai cô, “Em không phải là rất nhiệt tình sao? Sức lực vừa nãy đi đâu hết rồi, hả?”
Hàn Mai cảm thấy có khí nóng thổi bên tai, có chút ngứa, biết là Triệu Kiến Quốc đang làm trò quỷ, sau đó lại nghe được
những lời kia, trong lòng không phục, cô nhiệt tình thì sao? Nhiệt tình
thì còn cần tìm anh làm gì? Vừa quay đầu định phản bác thì miệng bị chặn lại.
Triệu Kiến Quốc quả thực là yêu chết cái miệng nhỏ nhắn
này, thơm mềm, ngon ngọt, ăn thế nào cũng không đủ. Một bên hấp thu mật
dịch trong miệng Hàn Mai, một bên để tay chạy loạn trên người cô, đi tới bộ ngực mềm mại thì dừng lại, bóp một cái.
Hàn Mai bị tức, lập tức lên tiếng kinh hô, đôi tay nhỏ bé liều mạng đấm lên lồng ngực bền chắc đang đè trên người cô.
Triệu Kiến Quốc không chút nào để ý đến kháng cự như gãi ngứa của cô, một tay cố định hai tay không an phận của Hàn Mai lên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên
cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
“Ghê tởm mặt dọa người đúng không?”
…………
“Rất thích Cá vàng đúng không?”
……………..
Triệu Kiến Quốc nhướng mày, vẻ mặt tà khí nhìn chằm chằm vào vật nhỏ ở dưới.
Hàn Mai đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, không nhịn được nuốt một
ngụm nước miếng, vừa định mở miệng nói, Triệu Kiến Quốc liền híp tròng
mắt lại, nhanh chóng kéo hai chân Hàn Mai vòng quanh hông của mình,
không có lấy nửa điểm do dự, chính xác đâm vào tận gốc.
“A..” Nơi kia kết hợp quá hoàn mỹ, khiến hai người đồng thời phát ra một tiếng thở dài.
Đang lúc Hàn Mai còn đang đắm chìm trong sự xâm lược mạnh mẽ, hai mắt Triệu
Kiến Quốc chớp lóe tinh quang, cúi người cắn vào môi dưới của cô.
“A… Đau…..”
Vị máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong miệng, nhưng Triệu Kiến Quốc không có ý định bỏ qua cho Hàn Mai, vừa tăng nhanh tốc độ ở phía dưới, vừa chậm
rãi liếm cắn lên vết thương trên môi anh đào, giống như đang thưởng thức mỹ vị, ăn hoài không ngán.
Một đêm này, trong phòng ngủ nhà Phó
Doanh Triệu tràn ngập cảnh xuân, tiếng thở gấp và tiếng rên yêu
kiều kéo dài tới hơn nửa đêm, Hàn Mai nửa khổ sở nửa vui thích ngủ
thiếp đi…..
********************
Gần trưa hôm sau Hàn Mai
mới tỉnh lại. Cả đầu đều đau, người không còn chút sức lực nào, cô ở
trong chăn duỗi lưng một cái, theo bản năng nhìn sang giường nhỏ bên
cạnh, không thấy hai bảo bối đâu thì giật mình, bật dậy.
Ngây ngô một lúc, Hàn Mai mới nhớ ra bọn trẻ bị cha mẹ nuôi ôm đi, có Dương Vân
Tú rồi nên chắc cũng không có chuyện gì. Hàn Mai vừa định đứng dậy mới
cảm thấy mông bên trái dâng lên một hồi chua xót, đau đớn, vừa rồi cô
nóng lòng bọn trẻ nên không cảm thấy gì.
Hàn Mai cẩn thận xuống
giường, khoác tạm một chiếc áo liền đi tới trước gương trang điểm, vén
áo lên cẩn thận nhìn thì thấy bên trên mông bên trái có một khối bầm
đem, không trách được cô lại cảm thấy đau đớn, Triệu Kiến Quốc xuống tay cũng không biết nặng nhẹ gì cả!
Hàn Mai đang oán trách, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên lập tức bị đôi môi sưng đỏ trong gương dọa cho ngây người.
Cái miệng vốn đỏ thắm sau khi bị Phó Doanh Triệu liếm, cắn, gặm, mút thì
sưng lên giống như bánh màn thầu. Hàn Mai không cần soi gương cũng biết
bộ dáng cô bây giờ không khác gì so với Triệu Kiến Quốc lúc trước, thế
này thì làm sao cô đi ra ngoài được đây? Hàn Mai không khỏi đem Triệu
Kiến Quốc mắng hơn ngàn lần trong lòng.
Lúc này, Triệu Kiến Quốc
đang huấn luyện binh sĩ tự động quay đầu lại, nhìn về phía căn nhà trên
tầng bốn, giống như nghe thấy vợ đang gọi mình.
Hơn một tiếng
sau, Hàn Mai một tay cầm bông băng, một tay cầm thuốc còn dư lại của
Triệu Kiến Quốc, ngồi trước bàn trang điểm, tức giận bôi. Trong lòng còn đang suy nghĩ xem buổi sáng Triệu Kiến Quốc thấy bộ dáng này của cô sẽ
có vẻ mặt như thế nào. Càng nghĩ, Hàn Mai càng tức giận, cái dáng vẻ quỷ quái này thì bảo cô làm sao mà ra ngoài gặp người đây? Hai bảo bối nhà
cô vẫn còn đang ở nhà người ta, từ lúc ra đời đến giờ, ba mẹ con cô chưa từng tách ra lâu như vậy, một đêm không ở cạnh hai đứa, trong lòng cô
vẫn luôn không yên tâm.
Hàn Mai lo lắng có nên dùng khẩu trang
che lại hay không thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô không cần suy nghĩ
cũng biết là ai đến rồi~