Triệu Kiến Quốc im
lặng ngồi trên ghế dài ngoài phòng sinh, cầm điếu thuốc cuối cùng trong
bao ra, dưới chân anh đã đầy một đống tàn thuốc.
Mới vừa rồi anh
rõ ràng nghe được hai tiếng khóc của trẻ con truyền ra từ trong phòng
sinh, nghĩ chắc là Hàn Mai và sản phụ khác cùng sinh, thế nào đến bây
giờ còn chưa có động tĩnh gì? Không biết là có xảy ra chuyện gì hay
không?
Thật ra mọi người ai cũng lo lắng, chỉ là không nói ra mà thôi.
Ngay lúc Triệu Kiến Quốc dập tắt điếu thuốc cuối cùng thì cửa phòng sinh mở
ra, mọi người lập tức chạy đến, ngay cả người đàn ông ngồi trong góc
kia cũng xông tới.
Hàn Mai nằm trên giường được đẩy ra ngoài,
Triệu Kiến Quốc phản ứng nhanh nhất, chạy tới trước tiên, vừa thấy là vợ mình, lập tức khom lưng xuống, nắm chặt tay Hàn Mai hỏi, “Vợ à, em sao
rồi? Còn khỏe không?”
Hàn Mai thấy Triệu Kiến Quốc khẩn trương
như vậy, trong lòng liền ngọt ngào, cười trấn an với anh, “Em không
sao!” Sau đó nhìn thấy xe đẩy hai đứa bé đi ra, mong đợi nói, “Kiến
Quốc, anh mau nhìn con của chúng ta đi!”
Lúc này, Triệu Kiến Quốc mới ngẩng đầu lên, thấy hai đứa bé nằm song song trên xe đẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, mặc dù không biết đâu mới là con của mình,
nhưng cũng yên lòng vì không có đứa nào đen giống anh, quay đầu lại mở
miệng hỏi Hàn Mai, “Đứa nào là con của chúng ta?”
Nhất thời, tất
cả sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hai đứa trẻ, chỉ thấy đứa
bên trái rõ ràng là mập mạp hơn đứa bên phải, hai đứa trẻ nhìn có chút
giống nhau, mang nhiều nét giống với cả Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc, cái
miệng của đứa bên trái quả thật là cùng một khuôn đúc ra với Triệu Kiến
Quốc, mà đứa bé bên phải lại có cái mũi cực kỳ giống với Hàn Mai, khiến
mọi người cũng không biết rốt cuộc là đứa nào mới đúng.
Dương Vân Tú nhìn hai bảo bảo so với đứa bé đủ tháng cũng không sai biệt lắm,
cũng yên tâm. Thấy Hàn Mai tuy sắc mặt có chút mệt mỏi nhưng khuôn mặt
lại đỏ thắm, hơn nữa mặt mày còn tràn đầy vui sướng cùng thỏa mãn, chỉ
cần không phải là người mù, ai cũng có thể nhìn ra được!
Người
đàn ông đứng sau lưng Triệu Kiến Quốc nãy giờ cũng chui ra, gấp gáp hỏi, “Đúng vậy! Đúng vậy! Đâu là con của tôi? Là con trai sao?”
Mọi người nghe xong lời này, cùng nhau liếc anh ta một cái, không thèm để ý.
Đẩy xe ra chính là ý tá lúc nãy tìm người đàn ông kia ký tên, xem thường
liếc người đàn ông kia liền quay đầu cười với Triệu Kiến Quốc, “Chúc
mừng anh! Vợ của anh sinh Long Phượng thai! Con trai, con gái đều là của anh đấy!”
Người đàn ông kia bị y tá nói như thế cũng cảm thấy ngượng ngùng, bĩu môi, đành phải trở lại ngồi trong góc chờ đợi.
Triệu Kiến Quốc vừa rồi không nghe rõ lời Hàn Mai nói, lúc này nghe y tá nói
như vậy, nhất thời không bình tĩnh nổi, quay đầu lại, trợn to hai mắt,
không dám tin nhìn Hàn Mai, cho đến khi thấy Hàn Mai cười kiêu ngạo gật
đầu, anh mới nhếch môi cười to thành tiếng. Chưa hết, ngay sau đó, Phó
Doanh Triệu nổi tiếng là luôn luôn tỉnh táo, trong lúc mọi người còn
đang kinh ngạc lại làm ra một hành động khiến mấy chục năm sau, chỉ cần
nghĩ lại Hàn Mai vẫn cảm thấy mất hết cả mặt mũi. Anh cười cười, nhào
tới trên người Hàn Mai, nâng mặt của cô lên hung hăng gặm một ngụm, kích động hỏi, “Vợ à, sao em nặn người lợi hại như vậy?”
Bởi vì
chuyện đột nhiên xảy ra, Hàn Mai không kịp phản ứng, đến khi nghe được
tiếng cười ở bên cạnh mới hiểu mọi người đang cười cái gì, trong nháy
mắt liền đỏ bừng mặt, hận không thể một tát đập chết Triệu Kiến Quốc tại chỗ! Người đàn ông này thế nào lại kích động thành ra như thế! “Nặn
người”? Người nặn không phải là anh sao? Thời điểm cô nặn anh không có
mặt chắc? Không có anh, một mình cô có thể tự nặn ra hai cục cưng sao?
Những người khác đứng bên cạnh cũng bị hai vợ chồng nhà này chọc cười.
“Đúng thế! Mai Tử, em sao có thể nặn ra hai đứa liền như vậy đây? Cũng quá có phúc phần đi!” Dương Vân Tú cười trêu ghẹo một câu liền lặng lẽ phân
phó Lục Hạo đang có vẻ mặt phức tạp đứng bên cạnh về nhà bảo bảo mẫu hầm canh móng heo đậu phộng mang tới, còn chị thì đi gọi điện báo tin mừng
cho lão Ngô.
Lục Hạo nhìn Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc, lại nhìn
hai bảo bảo đáng yêu một lần, thoải mái cười cười, không lên tiếng chào
hỏi mà lặng lẽ rời đi.
Lúc này, Lâm Đại Vĩ vẻ mặt mập mờ tiến tới bên tai Triệu Kiến Quốc, nhỏ giọng nói, “Chuyện làm sao nặn người cũng
không cần thiết phải hỏi vợ cậu! Bình thường cậu nặn như thế nào thì
chính là nặn như thế đó!” Lâm Đại Vĩ không nhịn được, cười to hai tiếng, không có ý tốt, tiếp tục nói, “Hay là hai vợ chồng cậu đa dạng quá, mỗi ngày một tư thế khác nhau, cho nên bây giờ mới không nhớ gì cả!”
Tạ Phi khó gặp được cơ hội khiến Phó Doanh đại nhân kinh ngạc, cũng không
tính bỏ qua, liền đứng bên kia vỗ vai Triệu Kiến Quốc, nói, “Anh xem,
bọn em đi theo anh bao nhiêu năm rồi, chuyện may mắn không có, ngược lại phải chịu không ít khổ, ngày nào đó anh nhớ ra chiêu thức rồi, nhất
định phải nhớ nói với bọn em một tiếng, dầu gì cũng phải truyền thụ cho
em hai chiêu, tương lai em cũng muốn sinh Long Phượng thai, như thế cũng không phụ lòng cha mẹ đã mất của em, bọn họ có thành quỷ cũng sẽ nhớ
đến anh…” Tạ Phi vừa thao thao bất tuyệt nói, vừa bày ra bộ dạng cảm
động đến rơi nước mắt.
Mặc dù Lâm Đại Vĩ và Tạ Phi đều rất nhỏ
giọng, nhưng Hàn Mai vẫn nghe thấy rất rõ ràng, mặt càng thêm đỏ, lại
không thể nói gì, không thể làm gì khác hơn là liếc Triệu Kiến Quốc một
cái, làm bộ như cô không nghe thấy.
Triệu Kiến Quốc tỉnh táo lại, vừa rồi anh nhất thời kích động để cho hai tên này thừa cơ, còn hại
mình bị vợ xem thường, liền đanh mặt lại. Lâm Đại Vĩ cảm thấy khí thể
xung quanh có biến hóa, lập tức dừng tươi cười, thức thời chạy sang bên
cạnh, thấy Tạ Phi không có ý dừng lại liền nháy nháy mắt ra hiệu, nhưng
người ta đang nói nước miếng văng tung tóe, căn bản không để ý đến ám
hiệu của anh, anh muốn giúp cũng không giúp được, chỉ có thể yên lặng
cầu phúc cho Tạ Phi.
“E hèm!” Triệu Kiến Quốc cố ý hắng giọng,
thấy Tạ Phi cuối cùng cũng yên tĩnh lại, liền bình tĩnh nói, “Viết thêm
một báo cáo nữa về lần sát hạch lần trước. Tối nay giao lên!” Nói xong
cũng không thèm để ý tới Tạ Phi nữa, trực tiếp đi theo y tá, đẩy Hàn Mai cùng hai đứa bé trở về phòng bệnh.
“Không phải thật chứ? Lần trước không phải anh nói viết rất tốt sao?”
“Bởi vì rất tốt nên mới để cho cậu viết!” Triệu Kiến Quốc không quay đầu lại nói.
“Không cần đùa như vậy! Anh biết rõ lão tử sợ nhất là cầm bút viết…”
Tạ Phi còn đang muốn nói tiếp, thấy Triệu Kiến Quốc quay đầu lại liền lập
tức ngậm miệng lại, bộ mặt kìm nén, nhìn sang Lâm Đại Vĩ đang hả hê bên
cạnh.
“Nhìn tôi làm gì? Cũng không phải là tôi bắt cậu viết! Tôi
thấy cậu cứ ở nơi này suy nghĩ câu chữ đi! Tôi trở về bộ đội trước đây!” Nói xong liền không quay đầu lại chạy đi.
“A! Anh chờ em một chút…” Tạ Phi nhanh chóng đuổi theo.
******************
Về tới phòng bệnh, Hàn Mai muốn tự mình xuống xe đẩy lên giường, nhưng
hiện giờ cô không còn chút sức lực nào, Triệu Kiến Quốc không nói hai
lời, trực tiếp bế cô đặt lên giường bệnh, một tay nâng nửa người trên
của Hàn Mai để cô dựa vào trong ngực anh, một tay điều chỉnh độ cao của
gối đầu, sau đó mới cẩn thận đỡ cô nằm xuống, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho cô.
Hàn Mai nhìn động tác của Triệu Kiến Quốc, thế nào cũng cảm
giác như anh đang chăm sóc một bệnh nhân chân tay tê liệt, không thể tự
lo liệu, cô cũng chỉ là hơi mệt thôi. Có điều nhìn anh tỉ mỉ như vậy,
Hàn Mai vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, không so đo chuyện Triệu Kiến Quốc
khiến cô mất mặt khi nãy nữa.
Hai bảo bối vừa bị y tá đưa đi tắm, một lát nữa mới có thể trở về, hiện tại trong phòng bệnh chỉ có Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc.
“Sao tay lại lạnh như vậy? Có phải có nơi nào không thoải mái không?” Triệu
Kiến Quốc ngồi ở đầu giường, nắm tay phải của Hàn Mai, cau mày hỏi.
Hàn Mai không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn anh, hưởng thụ sự dịu dàng khó có được của người đàn ông này.
Triệu Kiến Quốc thấy vợ chỉ im lặng cười, căn bản là không coi trọng thân thể của chính mình, chân mày càng nhíu chặt hơn, dịch góc chăn giúp cô liền bắt đầu dùng hai bàn tay to lớn của mình bao quanh tay của Hàn Mai, từ
từ xoa nắn, cảm thấy tay cô ấm trở lại mới đem tay phải của Hàn Mai thả
lại trong chăn, nghiêm mặt nói, “Tay kia!”
Triệu Kiến Quốc vừa xoa tay trái cho Hàn Mai vừa nói, “Em ngủ một lát đi, từ rạng sáng đến bây giờ đều chưa ngủ còn gì!”
Hàn Mai cũng cảm thấy mệt mỏi, nghe lời anh nhắm hai mắt lại, trong chốc lát liền ngủ mất.
Triệu Kiến Quốc thả tay trái của Hàn Mai vào lại trong chăn, sau đó cứ ngồi
đó, ngơ ngác ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Mai đến mất hồn, không nhịn được đưa tay phải ra áp lên má Hàn Mai, dùng ngón cái vuốt nhẹ lông mày của cô.
Trong giấc mộng, Hàn Mai cảm thấy nhột, khẽ nhíu mày,
Triệu Kiến Quốc thấy thế thì hơi nhếch môi lên, thu tay về, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán Hàn Mai.
Vợ à, cám ơn em! Cám ơn em vẫn còn ở đây…
Dương Vân Tú nói chuyện điện thoại xong trở lại, đến cửa phòng bệnh liền thấy một màn như vậy, Triệu Kiến Quốc dĩ nhiên cũng chú ý tới người ngoài
cửa, thu hồi nụ cười, không chút để ý quay đầu lại, môt chút cũng không
có kinh hoảng bị người ta bắt được làm chuyện xấu.
Ngược lại,
Dương Vân Tú cảm thấy không khí có điểm lạ lùng, lúng túng nói, “Hai
người tiếp tục, tiếp tục! Chị đi xem hai bảo bối!” Nói xong liền nhấc
chân chạy mất, nghĩ thầm tiểu tử Triệu Kiến Quốc này đúng là cưng chiều
vợ! Chị nghĩ xem có nên để lão Ngô tới học một ít hay không, nhìn xem
người ta thương vợ như thế nào. Lần trước, Hàn Mai nằm viện, lúc chị tới thăm thì thấy Triệu Kiến Quốc bón cơm cho Hàn Mai, trong lòng hâm mộ
cực kỳ, nhớ lại chị cùng lão Ngô lúc ấy cũng ngọt như mật giống thế, sau đó là sinh con trai, chị cũng bắt đầu tiếp quản chuyện công ty, dần dần cũng phai nhạt dần.
Từ bệnh viện trở về, càng nghĩ Dương Vân Tú
càng thấy cuộc sống của mình dường như bị thiếu hụt cái gì đó, trước kia không lưu ý đến, bây giờ suy nghĩ mới thấy lão Ngô nhà chị không còn
giống lúc trẻ cả ngày ở bên tai chị nói những lời buồn nôn nữa. Vài năm
qua, chị dành phần lớn tinh lực cho công ty, không lo lắng chuyện trong
nhà. Cũng may con trai theo bên người chị, lại có ông ngoại chị chăm
sóc, ngược lại chỉ khổ cho cha thằng bé. Có lúc chị bận rộn, hai vợ
chồng thậm chí một tháng cũng không gặp mặt nhau, nghĩ con trai phải đợi chị hết bận mới đưa tới thăm cha, bây giờ nghĩ lại khó trách lão Ngô
luôn oán trách chị không có thời gian bồi anh, cũng không biết anh có
từng hối hận vì đã lấy chị hay không.
Nghĩ tới đây, đột nhiên
Dương Vân Tú có loại kích động muốn trẻ lại lần nữa, tìm lại cảm giác
yêu đương năm xưa. Ngày hôm sau liền cố ý tìm cơ hộ quấn lấy lão Ngô nhà chị, muốn anh bón cơm cho chị như Triệu Kiến Quốc bón cơm cho Hàn Mai,
kết quả Doanh trưởng Ngô đổ ba giọt mồ hôi trên trán, thiếu chút nữa đưa chị tới bệnh viện tâm thần! Lên tiếng hỏi xong ngọn nguồn còn rất không nể tình cười to nửa ngày, cuối cùng bị chị nhìn mới miễn cưỡng dừng
lại, cười đến nghẹn liền bắt đầu kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho
chị, bảo hai người cũng nhiều tuổi như vậy rồi, con trai cũng lớn rồi,
truyền ra ngoài sẽ bị binh sĩ cười cho rụng răng.. Tổng kết lại chính
là: lão tử kiên quyết không làm, ngươi muốn làm gì thì làm! Chị giận đến cơm cũng không ăn, sau đó hai người cãi vã cả ngày, vừa thấy mặt đã tức khí!
Thật ra thì, Dương Vân Tú không biết là trong lòng Doanh
trưởng Ngô của chúng ta có vài phần hưởng hưởng thụ chuyện gây gổ với
chị! Hai vợ chồng anh một ngày không cãi nhau liền không thoải mái, thời gian gặp mặt so với trước kia càng nhiều. Ngô Bân tiếc rẻ nghĩ, nếu sớm biết như thế này có thể khiến vợ anh chạy tới cãi nhau với mình, anh đã sớm làm từ trước! Xem ra sách lược tác chiến trước kia nhất định là sai lầm rồi, làm sao đến bây giờ anh mới phát hiện chứ! Lãng phí vài chục
năm, thua thiệt lớn mà! Thật may là còn kịp tu chính, hiện tại, chỉ cần
anh thấy nhớ vợ, liền gọi điện tới kích thích cô hai ba câu, hôm sau vợ
anh nhất định sẽ thở phì phò đuổi giết tới tận bộ đội, đến lúc đó anh
lại dùng chính sách dụ dỗ cùng trấn an, vợ anh sẽ không giận nữa. Người
đã trung niên rồi, cuộc sống mấy năm gần đây tuy trôi qua nhẹ nhàng mà
rất có tư vị, Doanh trưởng đại nhân chỉ cần nghĩ tới cũng thấy vui mừng!