Hàn Mai dự định trước
ngày sinh dự tính một tuần sẽ vào viện chờ sinh, dù sao ở bộ đội muốn đi ra ngoài đều là đường núi, chưa nói đến chuyện bệnh viện cách có xa hay không, bình thường lái xe ra ngoài cũng đã mất hơn hai giờ đồng hồ rồi, nếu chẳng may bảo bảo lựa buổi tối để ra đời thì càng mất thêm nhiều
thời gian.
Nhưng tiểu tử trong bụng Hàn Mai lại giống như có ý
định đi ra sớm một chút, cách ngày sinh dự tính nửa tháng, cô cảm thấy
số lần máy thai nhiều hơn rất nhiều thời gian trước, cơ hồ là cứ cách
mấy phút, tiểu tử này sẽ đạp một lần, hơn nữa động tác cũng mạnh hơn
trước kia.
Hàn Mai không có kinh nghiệm nên không biết tình trạng này có phải là sắp sinh hay không, đi hỏi Lưu Anh thì chị cũng không rõ lắm, chị nói mỗi người sẽ không giống nhau, có vài người còn không hề
có cảm giác máy thai thì đã vỡ nước ối rồi. Thời điểm chị sinh thì bụng
cũng rất an tĩnh, buổi sáng phát hiện có chút máu đỏ, liền đến bệnh
viện, chưa tới hai tiếng thì đứa bé đã ra đời. Lúc ấy có một người cùng
phòng với chị, vì máy thai hơi nhiều một chút liền cho là sắp sinh, vội
vàng chạy tới viện làm thủ tục, bác sĩ kiểm tra xong liền mắng cho cô ấy một trận, nói cô ấy rảnh rỗi, chưa tới lúc sinh còn chạy tới bệnh viện
giành chỗ với người khác.
Nghe Lưu Anh nói, Hàn Mai càng thêm
không dám khẳng định, nghĩ chờ thêm xem như thế nào, nhưng tới đêm hôm
đó, bụng của cô liền bắt đầu đau.
Vừa bắt đầu cũng không phải là
rất đau, mà cảm giác giống như mấy ngày trong kỳ kinh, ngang hông có
chút ê ẩm, hơn nữa còn là đau từng trận một. Hàn Mai còn tưởng rằng do
cô mang bụng to nên bị mệt, cũng không quá để ý nhưng qua một lát, cảm
giác đau đớn càng mạnh hơn, hơn nữa khoảng cách giữa từng đợt cũng ngắn
hơn, lúc này Hàn Mai mới nghĩ đến có thể là cô sắp sinh, vội vàng bò
dậy, bật ngọn đèn nhỏ đầu giường.
Trong khoảng thời gian này,
Triệu Kiến Quốc cũng không dám ngủ quá sâu, chỉ sợ vợ cùng đứa bé xảy ra chuyện, Hàn Mai vừa động anh liền tỉnh dậy, vội hỏi, “Vợ, em muốn uống
nước hay đi vệ sinh?”
“Em… Đau bụng… Giống như sắp sinh…” Hàn Mai vừa vuốt bụng vừa nói.
“Cái gì? Sắp sinh? Không phải còn hơn nửa tháng nữa mới tới ngày sinh dự
tính sao?” Triệu Kiến Quốc vừa nghe vợ nói sắp sinh, lập tức giật mình
chấn kinh, vội vàng gấp gáp hỏi.
“Em cũng không biết, có thể là
sinh non!” Hàn Mai lo âu nhìn Triệu Kiến Quốc trả lời, nhưng cô vừa nói
xong thì cảm thấy có chất lỏng chảy ra, vội vàng nắm tay Triệu Kiến
Quốc, luống cuống nói, “Ướt! Phải nhanh đến bệnh viện mới được!”
Triệu Kiến Quốc không nói thêm gì nữa, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, thay
luôn quần áo cho Hàn Mai, để cô nằm ngang trên giường mới đi ra gõ cửa
nhà Lâm Đại Vĩ.
Lâm Đại Vĩ và Lưu Anh đang ngủ ngon thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, chăm chú lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng của Triệu Kiến Quốc, Lâm Đại Vĩ vội vàng bò dậy đi mở cửa, Lưu Anh vừa mặc
thêm quần áo vừa nhìn đồng hồ, mới có hơn ba giờ sáng.
Triệu Kiến Quốc nói sơ qua tình huống với Lâm Đại Vĩ, bảo Lâm Đại Vĩ đi gọi một
lái xe quen thuộc địa hình đến chờ anh dưới lầu, xong rồi lại vội vã
chạy về nhà.
Hàn Mai bắt đầu tính quy luật co rút, cứ cách 4-5
phút lại đau một lần, Cô nằm im trên giường, không dám động đậy, thấy
Triệu Kiến Quốc gấp gáp chạy về tìm quần áo trong tủ, mới hỏi, “Anh tìm
cái gì đấy? Đồ mang theo đến bệnh viện em đã chuẩn bị xong rồi, để trong ngăn kéo dưới cùng đó!”
Triệu Kiến Quốc nghe Hàn Mai nói thế,
lập tức tìm được một túi du lịch đen trong ngăn kéo, anh lấy ra một cái
áo khoác thật dài của mình đi tới khoác lên người Hàn Mai, “Đại Vĩ đã đi gọi xe rồi, chúng ta phải lập tức đi bệnh viện. Ban đêm trên núi lắm
sương, em khoác tạm cái này vào, đến bệnh viện thì cởi ra. Lát nữa ngồi
xe có thể sẽ có chút sóc nẩy, em không thoải mái ở đâu nhất định phải
nói với anh, không được cố chịu đâu đấy!”
Nghe Triệu Kiến Quốc dặn dò, Hàn Mai cảm thấy rất ấm áp, bụng dường như cũng không còn đau đớn nhiều nữa.
Không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng còi xe vang lên từ dưới lầu.
Sau khi leo lên tầng 4, Lâm Đại Vĩ về nhà báo với Lưu Anh trước, để chị ở
nhà chăm sóc Bình Bình, còn anh thì sang giúp Triệu Kiến Quốc mang đồ
lên xe.
Hàn Mai vốn muốn tự mình đi xuống lầu nhưng Triệu Kiến Quốc nhất định muốn bế cô xuống, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
Cầu thang có chút chật hẹp, một người đi thì rộng rãi, hai người đi song
song thì có chút cảm giác chen lấn, chứ đừng nói đến người cao lớn như
Triệu Kiến Quốc, lại ôm thêm Hàn Mai trong ngực nữa thì đi lại càng khó
khăn.
Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai, chỉ có thể nghiêng người thể
mới đi được, cẩn thận không để cô bị đập đầu, Hàn Mai tựa vào trong ngực anh, đôi tay ôm chặt cổ của Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc ôm
Hàn Mai lên xe, đặt cô ngồi xuống ghế xong mới chú ý tới mấy người đứng
bên ngoài, có người anh biết, có người anh không biết, còn có cả mấy
người anh đã gặp qua nhưng không nhớ tên.
Lâm Đại Vĩ đi tới trước mặt Triệu Kiến Quốc, nói, “Bọn họ vừa nghe nói vợ cậu đi bệnh viện đều
nói mình lái xe vừa nhanh vừa ổn, nhất thời tôi không biết phải chọn
người nào nên gọi tất cả đến, cậu tự chọn một người đi.”
Triệu
Kiến Quốc nhìn mấy binh sĩ do một tay anh huấn luyện, đoan chánh chào
theo kiểu nhà binh, đi tới đứng trước mặt Tạ Phi nói một câu “Lên xe”
liền chui vào trong xe.
Xe quân dụng xanh lá cây nhanh chóng chạy trên đường núi quanh co khúc khuỷu, trong xe, Hàn Mai nằm ngang trên
ghế sau, đầu gối lên đùi Triệu Kiến Quốc, tay phải đặt trên bụng, tận
lực không để nước ối chảy ra.
Tay phải Triệu Kiến Quốc nhẹ nhàng
vuốt tóc Hàn Mai, tay trái nắm chặt tay còn lại của cô, ánh mắt chuyên
chú nhìn Hàn Mai, không bỏ sót bất kì vẻ mặt nào của cô, vừa phát hiện
ra Hàn Mai lộ vẻ khổ sở liền gấp gáp hỏi cô cảm thấy thế nào? Có đau hay không?
Sinh con có thể không đau sao? Hàn Mai sợ Triệu Kiến Quốc lo lắng nên đều lắc đầu, hơn nữa còn cố gắng mỉm cười với anh.
Tạ Phi chuyên chú lái xe không lưu ý tới chuyện phía sau, nhưng Lâm Đại Vĩ ngồi bên ghế lái phụ lại nhìn thấy tất cả, khó trách mỗi lần vợ anh về
nhà đều oán trách anh không thương vợ, anh là người thô lỗ, bảo anh dùng ánh mắt nổi da gà như của Triệu Kiến Quốc nhìn vợ, thực sự anh không
làm được.
Rốt cuộc, hơn hai tiếng sau Hàn Mai cũng được đưa vào bệnh viện lúc.
Y tá ghi thủ tục vẫn còn nhớ Hàn Mai, bởi vì Vương trưởng khoa đã sớm
thông báo phải lưu lại một phòng bệnh cho sản phụ tên Hàn Mai, có điều
hiện tại hình như chưa tới ngày sinh dự tính mà, thế nào mà Hàn Mai đã
tới rồi? Hay là vẫn bị chồng cô ấy ôm tới? Y tá thấy hai người có thể
khiến Vương trưởng khoa trực tiếp ra mặt, sợ rằng là sau lưng có quan hệ liền trực tiếp mời y tá trưởng tới.
Y tá trưởng vừa tới đã nghe
nói nước ối đã vỡ rồi, lại còn chạy xe trên đường hơn hai tiếng, sợ thai nhi trong bụng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền vội vàng đưa Hàn Mai
vào phòng bệnh nghỉ ngơi, sau đó đi tìm bác sĩ trực đêm đến kiểm tra
trước rồi mới vội vàng gọi điện cho Vương trưởng khoa.
Thật ra
sau khi mấy người Triệu Kiến Quốc lên đường không lâu, Ngô Bân cũng nghe được động tĩnh dưới lầu, có điều lúc anh xuống tới nơi thì Triệu Kiến
Quốc đã đi rồi, biết là Hàn Mai sắp sinh liền vội vàng gọi điện cho vợ.
Sau khi nhận được điện thoại của chồng, Dương Vân Tú lập tức gọi điện cho
bạn học cũ là Vương Quế Anh, nhờ Vương Quế Anh bảo đảm bình an cho hai
mẹ con Hàn Mai. Bế con trai sang phòng cha mẹ, sau đó chị tới phòng bếp
chuẩn bị ít đồ ăn lót dạ mang theo. Lần trước bởi vì một câu nói của Hàn Mai, sau khi trở về công ty, chị lập tức cho tìm chuyên gia tới kiểm
tra mảnh đất ở Hà Đông, kết quả, quả nhiên bên dưới lòng đất có một cái
hố lớn. Thật may là phát hiện kịp thời, hợp đồng còn chưa ký, bằng không đợi đến lúc chị đổ hết tiền bạc của công ty vào dự án này rồi, muốn rút lại cũng khó khăn. Nếu chuyện xử lý không tốt, mấy đối thủ cạnh tranh
sẽ lập tức nhảy vào, như thế thì tâm huyết cả đời của ông ngoại chị
chẳng mấy chốc mà sụp đổ trong tay chị. Cho nên bây giờ, Dương Vân Tú
xem Hàn Mai như phúc tinh của mình, mấy tháng nay Hàn Mai ở bộ đội dưỡng thai, chị lại bận rộn chuyện mảnh đất ở Hà Đông, sau đó là triển khai
dự án mới, còn chưa kịp cám ơn người ta. Bây giờ nghe nói Hàn Mai sắp
sinh, hơn nữa nghe lão Ngô nhà chị nói thì hình như là sinh non, tình
huống không được tốt cho lắm, chị lại rất thích Hàn Mai nên trong lòng
không yên, sợ hai vợ chồng Triệu Kiến Quốc không có kinh nghiệm, định tự mình đến bệnh viện.
Lục Hạo khát nước mà tỉnh ngủ, nghe được bên ngoài có tiếng vang, tưởng là ăn trộm vào nhà, mở cửa ra mới thấy là
chị gái, liền ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở, hỏi, “Chị gái, trời còn
chưa sáng, sao chị làm thức ăn sớm vậy? Tính đi đến chỗ anh rể à?”
Ở nhà, Lục Hạo luôn nói chuyện không lớn không nhỏ như vậy, hơn nữa ông
ngoại anh cũng không có ý kiến, huống chi là chị gái thích tranh cãi với anh từ nhỏ!
Dương Vân Tú cũng không để ý tới những thứ này, vừa
nếm thức ăn trong nồi vừa nói, “Vợ Triệu Kiến Quốc sắp sinh, nghe anh rể em nói thì tình hình không được tới lắm, chị định tới bệnh viện thăm cô ấy.”
“Cái gì? Hàn Mai sắp sinh?” Lục Hạo nghe xong lập tức giật mình, kích động hỏi.
Dương Vân Tú quay đầu lại, hoài nghi nhìn em trai mình chằm chằm, cho đến khi tiểu tử kia né tránh ánh mắt, tai cũng đỏ lên, chị mới nói, “Phụ nữ có
chồng sinh con là chuyện bình thường, em kích động cái gì? Cũng không
phải là vợ của em! Chị nhắc nhở em, mẹ đã phát động lực lượng khắp nơi
để tìm con dâu rồi đấy! Em đừng thấy chị giới thiệu vài người mà cho là
bình an vô sự, ngày tốt thật sự của em còn ở phía sau..!”
Lục Hạo cũng biết phản ứng vừa rồi mình hơi quá, thật may là chị gái anh không
hỏi tiếp, liền nói, “Mẹ tìm con dâu của mẹ, chuyện này không liên quan
đến em, cùng lắm thì em dọn đồ đi là được!” Thấy Dương Vẫn Tú đã nấu
xong canh, Lục Hạo vội vàng nói, “Chị! Một mình chị lái xe rất nguy
hiểm, để em đưa chị đi!”
Dương Vân Tú trừng mắt liếc Lục Hạo,
nói, “Vậy còn không đi thay quần áo đi, chờ thêm chút nữa có khi Hàn Mai đã vào phòng sinh rồi cũng nên!”
Lục Hạo vội vàng chạy tóe khói về phòng.
Nhìn bóng lưng của em trai, Dương Vân Tú lắc đầu một cái, cậu em trai này đúng là không để cho người ra an tâm!
****************
Lúc Dương Vân Tú và Lục Hạo đến bệnh viện thì trưởng khoa phụ sản Vương Quế Anh đang kiểm tra cho Hàn Mai, thấy sản đạo của cô mới mở ra một phân
liền để cô nghỉ ngơi trong phòng bệnh, ăn chút đồ ăn.
Dương Vân Tú vội vàng đổ canh ra bát, Triệu Kiến Quốc ngồi cạnh giường đút cho Hàn Mai từng muỗng một.
Mặc dù vì đau bụng mà khẩu vị cũng không còn, nhưng Hàn Mai vẫn cố ép mình
ăn nhiều một chút, cô chỉ sợ lát nữa vào phòng sinh mình lại không có đủ sức sinh đứa bé.
Sau khi uống canh xong, Hàn Mai liền nằm im
trên giường, vừa nãy ở trên xe đau đến nỗi cô tưởng đến bệnh viện sẽ lập tức vào phòng sinh, ai biết bác sĩ kiểm tra xong lại nói cô còn lâu mới sinh, để cho cô từ từ đợi. Hàn Mai bất đắc dĩ nghĩ, còn lâu rốt cuộc là bao lâu đây? Không thể cho cô một con số cụ thể sao?
Triệu Kiến
Quốc nhìn khuôn mặt của Hàn Mai nhăn thành một đoàn, trên trán còn vương mồ hôi, khiến anh còn khó chịu hơn cả bị đao chém. Suy nghĩ một chút,
anh nắm tay Hàn Mai nói, “Nếu không… chúng ta sinh mổ được không?”
“Không được!” Hàn Mai kiên quyết cự tuyệt đề nghị của Triệu Kiến Quốc, sinh mổ mặc dù không đau nhưng hết thuốc tê rồi thì mới biết đau là như thế
nào, hơn nữa thời gian hồi phục cũng dài hơn, quan trọng hơn là cô biết
sinh tự nhiên tốt cho đứa bé hơn, huống chi vừa rồi bác sĩ cũng nói điều kiện của cô có thể thuận lợi sinh tự nhiên. Cô hy vọng có thể chân thực cảm thấy đứa bé chui ra khỏi bụng mình, đó là thời khắc kiêu ngạo nhất
của một người mẹ, kiếp trước cô không có cơ hội, kiếp này cô nhất định
sẽ không bỏ qua.
Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai kiên quyết, biết là dù anh nói thế nào đi nữa thì chắc chắn cô cũng sẽ không đồng ý, không
thể làm gì khác hơn là cùng vợ chờ đợi. Anh đã quá hiểu vợ anh, cô có
lúc sẽ nhu thuận như con cừu nhỏ, người khác muốn xoay cô như thế nào
cũng được, nhưng chỉ cần đụng phải chuyện cô đã quyết định thì người
khác có nói gì cô cũng không thay đổi. Đặc biệt là chuyện có liên quan
đến đứa bé, chỉ cần cô cho rằng tốt cho đứa bé thì sẽ kiên trì tới cùng, mặt mũi người nào cũng không nể. Có lúc anh cũng có chút ghen tỵ với
đứa nhỏ trong bụng vợ, lo lắng sau khi đứa bé ra đời rồi, anh không còn
chỗ đứng trong lòng vợ nữa!
*****************
Hai tiếng
trôi qua, Hàn Mai cảm giác đau bụng sinh dường như đã biến mất lại không ngừng kéo đến, đau đớn như sóng biển từng đợt đánh úp tới, đang lúc cô
sắp chết đuối thì bác sĩ tới kiểm tra, nói sản đạo đã mở ra bảy phân, có thể đưa vào phòng sinh rồi.
Trong phòng sinh đã có một sản phụ
nằm sẵn, bác sĩ và y tá vây tại một chỗ, Hàn Mai cũng không thấy rõ tình huống cụ thể, chỉ nghe tiếng kêu của sản phụ kia có vẻ khàn khàn, cô
đoán là người này đã vào đây được một lúc rồi.
Hàn Mai được một y tá đỡ nằm lên giường sinh, vừa nằm xuống thì quần đã bị cởi ra, sống
qua hai kiếp còn chưa có bị nhiều người nhìn như vậy, mặc dù bác sĩ cùng y tá đỡ đẻ đều là nữ nhưng Hàn Mai vẫn cảm thấy thẹn thùng.
Cô
vẫn còn đang tích cực vượt qua chướng ngại tâm lý đã cảm thấy có người
tách hai chân mình ra, cẩn thận cạo sạch lông cho cô, lần này thì Hàn
Mai càng không được tự nhiên.
Có lẽ là biết Hàn Mai lúng túng, y
tá liền nhìn cô cười, mặc dù đeo khẩu trang nên không nhìn rõ nhưng lúc y tá cười lên, hai vành mắt cong cong khiến người ta cảm thấy rất thoải
mái.
Một lát sau, Vương trưởng khoa đi vào. Bởi vì Hàn Mai là
sinh non, sợ đứa bé sau khi ra đời có chuyện nên Vương trưởng khoa đặc
biệt dẫn theo hai bác sĩ ở khoa nhi tới, chờ đứa bé ra ngoài sẽ lập tức
để hai người kiểm tra toàn diện.
Vương trưởng khoa cẩn thận kiểm
tra sản đạo của Hàn Mai, sau đó nói với cô, “Đã mở được khoảng mười phân rồi, trước mắt cũng tạm ổn, chờ chút nữa tôi nói dùng sức cô liền dùng
sức, hiểu chưa?”
Hàn Mai gật đầu một cái, bắt đầu làm theo từng
bước như bác sĩ nói, có điều cô dùng sức nửa ngày cũng không thấy bụng
mình có động tĩnh gì, ngược lại càng đau đớn hơn, giống như có người cầm dao nhọn đâm cho cô một cái vậy. Mồ hôi càng chảy càng nhiều, quần áo
Hàn Mai chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.
Đang lúc này, sản phụ bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó thì im bặt, Hàn Mai nghiêng đầu
nhìn qua, chỉ thấy bác sĩ luống cuống tay chân dọn dẹp, y tá không ngừng kêu tên của sản phụ kia, hi vọng cô ta có thể tỉnh táo lại, nhưng gọi
kiểu gì cũng không thấy người trên giường có phản ứng.
Đột nhiên, tầm mắt của Hàn Mai bị một cái áo khoác trắng chặn lại.
“Nếu không sinh ngay, đứa bé sẽ gặp nguy hiểm, cô đã vỡ nước ối rồi, đứa nhỏ còn ở trong bụng cô lúc nào là nguy hiểm lúc đó, nhớ kỹ, cô là một
người mẹ!” Vương trưởng khoa nhìn Hàn Mai rất nghiêm túc nói.
Hàn Mai nghe xong những lời này, lần nữa lên tinh thần, tay gắt gao nắm
chặt hai bên giường, theo tiết tấu đau bụng mà dùng sức. Mỗi lần dùng
sức là một lần đau đớn đến cực hạn, mỗi lần càng đau nhiều hơn. Con
ngươi Hàn Mai từ từ phóng đại, mắt thẳng thắp nhìn chằm chằm vào trần
nhà, đầu óc trống rỗng, bộ ngực vì thở dốc mà lên xuống phập phồng.
Giây phút nhìn Hàn Mai được đẩy vào phòng sinh, tâm Triệu Kiến Quốc liền
căng lên, lúc đầu anh còn có thể giả bộ bình tĩnh, lẳng lặng ngồi trên
ghế dài trước phòng sinh chờ đợi, ngược lại Dương Vân Tú, Lục Hạo, Tạ
Phi và Lâm Đại Vĩ lại có vẻ gấp gáp hơn. Nhưng chờ hơn một tiếng còn
không thấy bên trong có tin tức gì, chân mày Triệu Kiến Quốc liền nhíu
lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh.
Ngay vào
lúc này, một y tá đeo khẩu trang đột nhiên đi ra, mọi người lập đứng
đứng dậy vây quanh. Chỉ nghe y tá kia nói, “Ai là người thân của sản phụ Phí Xuân Lan?”
“Tôi.. Tôi.. Tôi là chồng cô ấy..” Một người đàn ông chui ra từ sau lưng Triệu Kiến Quốc.
“Ký tên đi!”
“Đây là cái gì?”
“Vợ của anh, Phí Xuân Lan ở bên trong sinh đến một nửa liền mất sức, hôn mê bất tỉnh, đầu đứa bé ra đã ra được một nửa rồi bị mắc kẹt, hơn nữa
cuống rốn còn quấn hai vòng trên cổ đứa bé, tình huống bây giờ rất nguy
hiểm! Dĩ nhiên chúng tôi sẽ tận lực bảo đảm bình an cho hai mẹ con,
nhưng tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý, nếu phát sinh tình huống xấu
thì bảo vệ người mẹ hay bảo vệ đứa bé?”
“Là con trai sao?” Người đàn ông kia gấp gáp hỏi.
“Đứa bé còn chưa đi ra, chưa biết là con trai hay con gái.” Vì đã gặp nhiều
trường hợp như thế này nên y tá trả lời rất tỉnh táo. Nhìn người đàn ông này cũng đã lớn tuổi, hẳn là gấp gáp muốn có một đứa con trai, bằng
không cũng sẽ không để vợ anh ta đã hơn ba mươi rồi mà vẫn còn mang
thai.
Người đàn ông kia suy nghĩ trong chốc lát liền ký tên, y tá nhận lại giấy, nhìn qua chữ ký rồi lại xem thường nhìn người đàn ông
kia một cái, không nói gì, xoay người đi vào phòng sinh.
Nhất
thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người đàn ông kia, anh ta cũng chẳng cảm thấy có gì không đúng, ảo não ngồi lại trong góc
chờ đợi.
Triệu Kiến Quốc nắm tay thật chặt, gân xanh nổi hết lên, anh không ngồi yên nổi nữa, liên tục đi đi lại lại trước cửa phòng
sinh.
“Kiến Quốc, cậu đừng quá lo lắng, phụ nữ sinh con chính là
chậm như thế đấy! Năm đó tôi sinh con trai cũng phải đau hết một ngày
một đêm! Mai Tử đã vào phòng sinh rồi, cũng nhanh thôi! Huống chi, còn
có Vương trưởng khoa trong đó, cậu không cần lo lắng đâu!” Thấy Triệu
Kiến Quốc khẩn trương, Dương Vân Tú nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Đúng,
đúng! Vợ tôi cũng nói phụ nữ khi sinh con giống như đi nhà vệ sinh vậy,
cố hai cái là đứa bé đã ra ngoài rồi! Cậu đừng lo lắng quá!” Lâm Đại Vĩ
nói đều là thật, có điều anh không nói cho Triệu Kiến Quốc biết lúc ấy
vợ của anh đau đến mức dám cầm đầu đi đánh người!
Lục Hạo cùng Tạ Phi bình thường miệng lưỡi đều trơn trượt, lúc này lại đồng thời không
biết nên nói gì, chỉ đơn giản vỗ bả vai Triệu Kiến Quốc khích lệ.
Triệu Kiến Quốc đang đứng trước cửa phòng sinh, lập tức đi tới trước mặt Lâm Đại Vĩ hỏi có thuốc lá hay không.
Lâm Đại Vĩ nghĩ thầm, tiểu tử này không phải là bị vợ bắt cai thuốc rồi sao? Thế nào bây giờ lại muốn hút?
Triệu Kiến Quốc trực tiếp cầm cả bao thuốc trong tay Lâm Đại Vĩ, ngồi xuống ghế châm một điếu.
Trong phòng sinh, Hàn Mai cắn răng dùng sức dưới hạ thân.
“Cố gắng lên! Đã thấy đầu của đứa bé rồi, rất nhanh là có thể đi ra rồi!” Y tá hộ sinh một mực ở bên tai động viên Hàn Mai, thỉnh thoảng lại thông
báo với cô về tình trạng của đứa bé.
Hàn Mai cũng cảm thấy bảo
bảo đang dần dần đi ra khỏi bụng của mình, liền điều chỉnh hô hấp, dùng
sức lần cuối. Chỉ nghe tuột một tiếng, Hàn Mai lập tức cảm thấy đứa bé
chui ra khỏi bụng mình, tiếp đó là tiếng khóc vang dội của bảo bảo.
“Chúc mừng cô! Là một tiểu tử mập mập, bảy cân hai*, cô nhìn con trai của cô
đi!” Làm xong kiểm tra, Vương trưởng khoa tươi cười ôm đứa bé tới trước
mặt Hàn Mai.
(*1kg của Trung Quốc = 0,5kg của Việt Nam)
Hàn Mai chống thân thể lên nhìn vật nhỏ đã hành hạ cô nửa ngày nay, khuôn
mặt hồng hồng đầy nếp nhăn, mắt còn chưa mở ra được, đôi tay nhỏ bé nắm
thành đấm đặt trước ngực, có thể là do ngâm trong nước ối quá lâu nên da tay hơi nhợt nhạt. Hàn Mai sờ sờ cằm con trai, nó như sợ nhột liền lập
tức rụt cổ lại, cọ xát trên tay của cô.
Hàn Mai mong đợi hai
kiếp, hôm nay rốt cuộc cũng được làm mẹ, hơn nữa còn là con của cô và
Triệu Kiến Quốc, vui mừng rơi nước mắt.
Vương trưởng khoa giao
đứa bé cho bác sĩ khoa nhi xong liền vội vã muốn đi ra ngoài báo tin cho bạn học cũ, vừa mới xoay người liền cảm giác vạt áo bị người khác kéo
lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Mai giống như đang chịu uất ức rất
lớn, nhăn mặt nặn ra một câu từ trong kẽ răng, “Khoan… Còn một đứa nữa!”
Theo câu đã nói ra, một vòng đau bụng sinh mới lại bắt đầu, hiện tại nếu như còn sức lực, Hàn Mai chỉ muốn quất hai bàn tay của chính mình, ai bảo
cô không có việc gì lại đi mua tranh Tết là hai đứa bé sinh đôi đây?
Có điều cũng may là thai thứ hai không khiến Hàn Mai phải chịu đau nhiều, chỉ mấy phút sau là đứa bé đã chui ra rồi.
“A..! Cô thật đúng là có phúc, vừa có con trai lại vừa có con gái!” Vương trưởng khoa lại ôm tới một bé gái cho Hàn Mai nhìn.
Sinh đôi. Hàn Mai sớm đã kiệt sức, phải nhờ đến y tá đỡ sau lưng cô mới hơi
ngẩng đầu lên được, Nhìn con gái rõ ràng gầy yếu hơn anh trai, trong
lòng cô không tránh khỏi lo lắng, vội vàng hỏi, “Sao lại gầy như vậy?
Thân thể con gái tôi không có vấn đề gì chứ bác sĩ?”
“Cô yên tâm! Con gái của cô tuy nhẹ hơn anh trai nó một chút, chỉ có bốn cân tám,
nhưng đây là thể trọng bình thường của trẻ sơ sinh, không có vấn đề gì,
cô cũng đừng lo lắng linh tinh, sinh non, mà lại là sinh đôi thường sẽ
như vậy, huống chi hai bảo bối nhỏ nhà cô còn sớm hơn tới nửa tháng.”