Mang thai đến tháng
thứ tám, bụng Hàn Mai lớn một cách kỳ cục, còn lớn hơn cả bụng của người sắp sinh! Vân trên bụng cũng chuyển sang màu đỏ tím sậm hơn. Nguyên
nhân có thể là bởi vì bụng bị căng quá lớn, sờ lên thì thấy thô sáp, da
phía trên cũng trở nên đặc biệt mỏng, thỉnh thoảng còn có điểm nhột. Mỗi lần Hàn Mai thấy nhột bụng, Triệu Kiến Quốc đều dùng lòng bàn tay xoa
nhẹ cho cô, lòng bàn tay nhiều năm làm lính lưu lại vết chai thật dày,
nhẹ nhàng cọ xát trên da bụng mềm mại của Hàn Mai, cảm giác kia thật
thoải mái.
Lần đầu tiên Hàn Mai cảm thấy máy thai thì bụng của cô chưa lớn như hiện tại, lúc ấy Triệu Kiến Quốc đang ôm hông của cô nằm
trên giường chuẩn bị ngủ. Lúc vừa muốn ngủ thì cảm thấy trong bụng giống như có con cá nhỏ khẽ quẫy đuôi bơi từ trái qua phải, cảm giác kia
không nói rõ ra được, lần đầu tiên chân thực cảm thấy sự tồn tại của đứa bé, Hàn Mai không nói hết có bao nhiêu hạnh phúc cùng vui sướng, đồng
thời lại có chút sợ hãi, lo lắng mình không thể chăm sóc tốt cho đứa bé.
Triệu Kiến Quốc trực tiếp ngồi dậy, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm bụng của
Hàn Mai, không biết có phải là do chưa tỉnh ngủ hay không mà hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, ngây ngốc nói, “Vợ, bên trong có người!”
Hàn Mai dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của người bên cạnh, trêu ghẹo nói, “Thật á? Bên trong có người cá tí hon đấy!”
Triệu Kiến Quốc cũng không để ý tới giễu cợt của Hàn Mai, đặt lại tay lên
bụng cô, nhưng chờ cả ngày cũng không thấy đứa nhỏ trong bụng Hàn Mai có phản ứng, không thể làm gì khác hơn là thất vọng đi ngủ.
Từ đó
về sau, mỗi ngày đến khi đi ngủ Triệu Kiến Quốc liền yêu thích đặt tay
lên bụng Hàn Mai, còn không chịu cách áo ngủ, nhất định phải chạm vào da thịt mới chịu, nói như thế mới không cản trở anh và con trai giao tiếp, Hàn Mai giận, trợn trắng mắt nhìn anh. Thật may là từ lúc cô mang thai, so với những bộ phận khác thì bụng lạnh hơn một chút, được Triệu Kiến
Quốc vuốt ve như vậy, cảm giác ấm áp cũng không quá khó chịu.
Từ
lần máy thai đầu tiên đến bây giờ, bảo bảo trong bụng Hàn Mai càng lúc
càng náo động, thường thường thì cho cô một đấm hoặc đạp cho cô một
cước, hơn nữa tính khí càng lúc càng lớn, có lúc có thể là tư thế ngồi
của Hàn Mai khiến nó không thoải mái, nó liền ở trong bụng cô vung liên
tiếp bốn, năm quyền, trái một quyền, phải một quyền, rất có sức lực, chỉ khổ Hàn Mai không biết nên ngồi như thế nào mới tốt.
Triệu Kiến
Quốc biết được còn ở bên cạnh cười lạnh nói, tương lai tiểu tử này chắc
chắn là mầm non quân nhân, không hổ là con trai của anh. Hàn Mai mỗi lần nghe anh nói như vậy đều trả cho anh một ánh mắt xem thường, con của
cô, mặc kệ là con trai hay con gái, cô sẽ không buộc nó phải làm chuyện
nó không thích.
Nói ra cũng kỳ quái, vật nhỏ trong bụng Hàn Mai
hình như đặc biệt nhạy cảm với giọng nói của Triệu Kiến Quốc, ban ngày
Triệu Kiến Quốc không ở nhà thì rất ngoan ngoãn, đến tối anh về nhà, chỉ cần mở miệng nói một câu, vật nhỏ liền bắt đầu ầm ĩ chơi đùa khiến cô
cực kỳ khó chịu, mỗi lần đều là Triệu Kiến Quốc dùng tay xoa xoa bụng,
nói đôi câu nó mới bằng lòng bỏ qua.
Sau đó Hàn Mai thông minh
ra, mỗi lần Triệu Kiến Quốc về nhà đều che miệng anh lại không cho nói
chuyện, quả nhiên vật nhỏ trong bụng liền ngoan ngoãn, không gây chuyện
nữa. Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn, tiểu tử kia lại bắt đầu
nghịch ngợm, mỗi đêm đúng mười một giờ liền vui mừng múa một bài quân
quyền, hại Hàn Mai đang ngủ say cũng bị tiểu tử thối này đánh thức, ngồi dậy bật đèn lên, bất đắc dĩ nhìn bụng, không biết phải làm sao.
Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai im lặng, ngồi một bên mím môi cười trộm, nghĩ
thầm ai bảo mấy ngày nay em không cho anh nói chuyện với con, anh cũng
kìm nén khó chịu lắm rồi, xem ra vẫn là con trai anh thương anh! Chờ
tiểu tử thối con ra đời, cha nhất định sẽ tặng con một phần thưởng thật
lớn!
Nhìn vợ bị con con trai ầm ĩ mà khó chịu, anh lại đau lòng,
sờ sờ bụng Hàn Mai nói, “Con trai ngoan! Nên đi ngủ rồi, nếu không một
lát nữa mẹ con sẽ tức giận!” Nói xong còn hôn lên bụng Hàn Mai một cái
thật mạnh, sau đó thì nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.
Quả nhiên, một lát sau, số lần máy thai liền ít đi, sau đó dần dần ngừng lại.
Hàn Mai thấy vẻ mặt hả hê của Triệu Kiến Quốc thì giận, tại sao cô mệt nhọc mang thai đứa bé mười tháng mà con trai lại thân thiết với cha nó hơn?
Càng nghĩ càng giận, không nhịn được mà chua xót nói với Triệu Kiến
Quốc, “Anh thật ra rất biết làm cha đúng không?”
Triệu Kiến Quốc biết trong lòng vợ không thoải mái, lúc này ngàn vạn lần cũng không thể tiến công chính diện, mà phải vu hồi*, vì thế anh liền cợt nhả nói,
“Không có em, anh có tốt hơn nữa cũng không dùng được!”
(vu hồi:
trong quân sự, cách đánh vu hồi được dùng để chỉ tấn công địch từ hai
bên sườn hoặc từ sau lưng. Ý của TKQ là phải nịnh nọt HM, để cô hết
giận)
Hàn Mai lườm anh một cái liền nằm xuống ngủ.
Triệu Kiến Quốc cũng không thức nữa, tắt đèn nằm xuống ôm vợ ngủ.
****************
Sống trong bộ đội nhiều năm, Triệu Kiến Quốc có thói quen dậy sớm, đến giờ
liền tự nhiên tỉnh lại. Trước kia chưa mang thai, Hàn Mai cũng sẽ dậy
cùng lúc chuẩn bị điểm tâm cho anh, nhưng sau khi cô có thai rồi thì đặc biệt thích ngủ, hôm nào dậy quá sớm thì cả ngày hôm đó sẽ không có tinh thần. Triệu Kiến Quốc thương vợ nên cũng không để cô phải dậy sớm cùng
mình mà để cho cô tiếp tục nằm ngủ. Cho nên điểm tâm đều là do Hàn Mai
chuẩn bị từ tối hôm trước, sáng hôm sau Triệu Kiến Quốc chỉ cần hâm nóng lại là ăn được, còn cô thì vẫn tiếp tục ngủ nướng.
Mỗi sáng,
trước khi ra ngoài, Triệu Kiến Quốc đều đến bên giường dặn dò Hàn Mai
một tiếng, nhắc cô dậy thì nhớ uống canh anh cất trong nồi giữ nhiệt, có chuyện gì cần gọi anh thì không cần tự mình đi, sang bảo Lưu Anh đi gọi là được..
Huyên thuyên một đống chuyện, Hàn Mai nghe xong, tai
cũng muốn chai luôn. Nhưng Triệu Kiến Quốc một chút cũng không ngại
phiền, mỗi ngày đều phải khiến Hàn Mai nghe xong, anh mới bằng lòng để
cô về lại giường.
Cũng không biết là từ lúc nào mà vật nhỏ trong
bụng Hàn Mai đã bắt đầu thích tiếng còi rời giường trong bộ đội. Mỗi
ngày còi báo hiệu rời giường vang lên là bắt đầu đạp, mỗi lần đều phải
hơn một tiếng đồng hồ, lần nào cũng đợi Hàn Mai cử động xong mới để im
cho cô tiếp tục ngủ nướng. Hàn Mai nghi ngờ, chẳng lẽ trong bụng cô thực sự là con trai? Bằng không thế nào lại cùng một đức hạnh với cha nó,
mỗi ngày đều không bỏ qua cho cô như vậy? Nghĩ tới đây, Hàn Mai đột
nhiên cảm thấy sinh một đứa con gái khéo léo, hiểu chuyện thì tốt biết
bao!
Không tới một tháng nữa là tới ngày sinh dự tính, Hàn Mai đã bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết khi sinh từ hai tháng trước. Đến lúc sinh, cô không biết mình sẽ phải đợi bao lâu, nếu như thuận lợi thì
không nói làm gì, nhưng nếu chẳng may có gì ngoài ý muốn cũng không cần
về lấy nữa. Trường hợp cần thiết thì nhất định là phải sinh mổ rồi, chờ
vết mổ bình phục cũng phải sáu, bảy ngày mới có thể ra viện, hơn nữa
Triệu Kiến Quốc luôn không yên lòng, nói không chừng sẽ bắt cô nằm viện
mười ngày, nửa tháng. Cho nên, đến lúc đó, khả năng Hàn Mai sẽ cần dùng
đến nhiều đồ hơn, chỉ riêng quần áo cho bảo bảo mặc cũng đã sáu bộ, còn
có mũ quả dưa, tất nhỏ… Hàn Mai sợ mình không đủ sữa liền mua trước mấy
hộp sữa bột về, chờ đến lúc vào viện sẽ mang theo. Những thứ cần chuẩn
bị cũng đã chuẩn bị xong, hiện tại chỉ còn chờ tiểu tử trong bụng cô đi
ra nữa thôi.
Bây giờ, Hàn Mai cả ngày nâng cao bụng bự, không có
Triệu Kiến Quốc, muốn đi xuống cầu thang cũng khó khăn chứ đừng nói đến
ra ngoài. May mà có Lưu Anh ở cùng tầng với cô, nhàm chán còn có thể đến bên đấy chơi, nếu không thì cô có thể sẽ buồn chết mất!
Gần đây, bảo bảo trong bụng Hàn Mai hoạt động ngày càng thường xuyên, thỉnh
thoảng trên bụng cô sẽ hiện lên hình như quả đấm nhỏ, có lúc lại giống
như cái mông nhỏ, thậm chí có vài lần Hàn Mai có thể cảm thấy được bảo
bảo lật người trong bụng cô.
Hiện tại, tiểu tử này nghe lời hơn
trước kia rất nhiều, có lúc nó ở trong bụng Hàn Mai trở mình, chân nhỏ
không cẩn thận chạm tới dạ dày cô, chỉ cần sờ sờ nó, nói đôi câu nhẹ
nhàng, nó sẽ ngoan ngoãn đem chân dời đi.
Triệu Kiến Quốc thì càng ngày càng nhàn rỗi, mỗi ngày huấn luyện xong đều chạy về nhà, dính vào sau mông Hàn Mai nhìn chằm chằm.
Hàn Mai nhìn ra được, ngoài mặt anh tỏ ra không sao, nhưng trong nội tâm
còn khẩn trương hơn cả cô, chỉ sợ mẹ con cô xảy ra chuyện mà anh lại
không kịp chạy về. Bình thường lúc huấn luyện còn luôn nhìn về ban công
nhà mình, gần đây lại càng thêm suy nghĩ tìm ra biện pháp để trông chừng cô, anh đặt một mặt gương trên ban công, nếu Hàn Mai cảm thấy bụng
không thoải mái thì cầm gương giơ lên, như vậy anh ở trong sân huấn
luyện thấy ánh sáng phản chiếu cũng có thể biết là vợ đang gọi mình.
Hàn Mai nhìn Triệu Kiến Quốc đứng ngoài ban công chuyên chú giải thích cho
cô vị trí đặt gương, góc độ như thế nào, trong lúc bất chợt liền có loại kích động muốn khóc, đi qua ôm ngang hông anh. Kể từ khi bụng bắt đầu
to lên, đã thật lâu rồi cô không ôm anh, đều là Triệu Kiến Quốc từ phía
sau ôm cô, hiện tại cô chỉ có thể nghiêng thân mới ôm được anh.
“Anh không cần lo lắng, em và con sẽ không sao đâu!” Hàn Mai kề mặt lên lưng Triệu Kiến Quốc, nhẹ giọng nói ra.
“Anh chỉ còn có em và con…” Anh không quay đầu lại, trong tay còn cầm tấm
gương, Hàn Mai không thấy được vẻ mặt của anh, hai người cứ lẳng lặng
đứng như vậy, một lúc sau Triệu Kiến Quốc mới thở dài, thả gương trong
tay ra, xoay người ôm lấy Hàn Mai.