Thành phố B, mới đầu tháng năm không khí đã bắt đầu ấm lên, trên phiến đá lốm đốm vài vài vệt nắng xuyên qua vòm cây, nhưng khi đứng dưới mặt trời
không thể dùng hai từ “ấm áp” được, Hà Mặc Vũ mặc một chiếc sơ mi màu
đen cùng quần tây từ ngoài đi vào hoa viên.
“Nhóc con, mang cho anh Tư một cốc nước lạnh.”
An Mục nghe tiếng gác máy vội vàng vào phòng bếp rót nước, Hà Mặc Vũ để âu phục khoác lên cánh tay, ngồi trên sô pha thờ ơ ngẩng mặt lên nhận lấy
cốc nước, không chút hình tượng ừng ực uống hết, rút khăn giấy lau mồ
hôi trên trán: “Nhóc con, lão Ngũ đâu?”
“Đang nghỉ ngơi ở trên lầu.” Mấy ngày nay vì chuyện của An Vu Hùng, giấc ngủ
với anh cũng không được yên ổn, không những phải để ý chuyện công ty mà
còn lo nghĩ chuyện của Hà Lâm Trung. Lần này Hà Lâm Trung kiên tì tới
cùng, nếu cô không hạ mình thì An Vu Hùng đã bị tống vào ngục, một khi
tội lừa đảo được xác lập, An Vu Hùng đời này e là không thể thoát khỏi
tù tội, với sức khỏe của ông ở trong đó có thể chịu đựng được bao lâu
cũng là vấn đề.
“Mấy ngày này lão Ngũ vất vả nhiều rồi, em cũng đừng lo lắng.” Hà Mặc Vũ lấy một văn kiện trong tập tài liệu đặt trên bàn mở ra: “Đây là tài liệu do An Di cung cấp, mặc dù có những thứ này cũng không đủ để chứng minh An
Vu Hùng vô tội, tòa án sẽ thẩm tra một lần, chúng ta có thể lợi dụng kéo dài thời gian.”
An Mục đưa mắt nhìn tập tài liệu, tâm tư thêm rối bời, nhà họ An gặp phải
biến cố nguyên nhân phần lớn cũng là vì cô. An Di hận cô, Nguyễn Tình
hận cô, cõ lẽ An Vu Hùng cũng hận cô, mỗi khi nghĩ đến việc này, trong
lòng cô như có hàng vạn con kiến cắn đốt, tình thân là gì, càng thiếu
thốn lại càng khao khát vô cùng.
“Em muốn gặp ông ấy.”
Hà Mặc Vũ thở dài: “Nhóc con, anh và lão Ngũ đã thống nhất, không đồng ý
để em gặp ông ấy, sau này cũng vậy, coi như em không có người cha này.”
Hà Mặc Vũ lúc đi bước chân rất nhẹ nhàng, An Mục cúi thấp đầu, người giúp
việc rón rén thu dọn chén trà, Đô Đô lặng lẽ đi tới, cả thân mình mập
mạp dụi dụi vào chân cô, dường như cũng cảm nhận được chủ nhân đang có
tâm sự, đôi mắt to tròn tội nghiệp đã ngân ngấn nước. An Mục hít một hơi thật sâu, kim đồng hồ đã điểm 10 giờ, thấy không còn sớm lẽ ra lúc nãy
phải giữ anh Tư ở lại dùng cơm.
Vào phòng ngủ đã không thấy người trên giường, trong phòng tắm có tiếng
nước chảy vọng ra, Hà Mặc Dương khoác áo ngủ xám tro bước ra, giọt nước
không ngừng chảy xuống sườn mặt, An Mục thốt lên “Ôi chao”, ném chiếc
khăn lau trùm lên đầu anh nói: “Ngồi xuống đi.”
Hà Mặc Dương nghe lời ngồi xuống cũng không cao hơn bao nhiêu so với An
Mục, An Mục lau khô tóc cho anh sau đó lấy máy sấy cho khô hoàn toàn,
đem toàn bộ những gì nói với Hà Mặc Vũ vừa nãy nói với anh.
“Chuyện lần này, Anh Tư đã giúp đỡ không ít.”
“Đúng vậy, làm chậm trễ việc tìm chị dâu của anh ấy.”
“Mục Mục, anh ấy không chú ý chuyện này đâu.”
“Sau khi giải quyết xong chuyện này, mời anh ấy bữa cơm, em sẽ tự đích thân xuống bếp chiêu đãi mọi người.”
Trong lòng Hà Mặc Dương có chút chua chua, nhéo nhéo bên hông cô, bị An Mục
liếc mắt một cái liền tự giác buông ra, lại không cam lòng ôm lấy eo cô.
Khi Nhan Mỹ đến là lúc đang giúp người giúp việc mang đồ ăn lên, đại gia Hà Mặc Dương thì ngồi ngay ngắn trên bàn ăn đọc báo, ngẩng đầu lên gặp
ngay Nhan Mỹ đang đứng trước cửa phòng ăn liền căng thẳng.
An Mục không ngờ tới Nhan Mỹ tới vào giờ này, liền đi tới chào hỏi sau dặn dò nhà bếp chuẩn bị thêm bát đũa.
“Dì đến thật đúng lúc, mau ngồi xuống đi.”
Nhan Mỹ gật đầu đem túi cho người giúp việc ngồi xuống, nở nụ cười tươi: “Mặc Dương, không trách dì đã làm phiền hai con chứ?”
“Sao lại thế được, khi nào rảnh rỗi dì qua nhà chơi nhiều một chút.” An Mục
nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hà Mặc Dương khi gặp dì vội lên tiếng đỡ lời,
cuối cùng là xoa dịu bầu không khí trên bàn ăn, không gượng gạo đến mức
bị anh làm cho ngưng trệ, bên dưới bàn cô dùng chân đá đá anh vài cái
nhắc nhở, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không. Hà Mặc Dương ăn đau hừ lạnh
một tiếng nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng, sắc mặt tối lại.
Năng lực quan sát sắc mặt qua cử chỉ của Nhan Mỹ rất tốt, thái độ rõ ràng là không vui, như đi guốc trong bụng bèn nắm lấy tay An Mục: “Mục Mục, Mặc Dương nhà chúng ta tính tình không tốt, con cũng đừng chấp nhặt, về
phần ba nó bên kia, dì sẽ sắp xếp thật tốt.”
“Vậy con cám ơn dì.” Lần đầu tiên An Mục thấy Nhan Mỹ nhiệt tình như vậy,
cười cười nhẹ nhàng rút tay ra: “Đừng chỉ lo nói chuyện, đồ ăn đều nguội cả rồi.”
An Mục liếc mắt sang thấy người nào đó giận dỗi không thfm động đũa, liền gắp thức ăn vào chén người đó nói: “Hạ hỏa.”
Quan hệ giữa Nhan Mỹ với Hà Mặc Dương không thân thiết, dù sao cũng là thân
phận mẹ kế. Với những thứ không quan trọng, thái độ của anh luôn luôn là khinh thường. Mặc dù Nhan Mỹ sau khi vào nhà họ Hà đối xử với anh không tệ, thậm chí vài năm nay luôn đặc biệt ‘quan tâm’ đến anh, nhưng thái
độ của Hà Mặc Dương đối với bà vẫn không khá lên. Chắc là vì mang danh
là bà Hà làm hắn không vui, đàn ông luôn để tâm từ những thứ nhỏ nhất,
đó là danh xưng của mẹ anh, bây giờ để xưng hô với bà ta.
Từ phòng bếp mang đĩa hoa quả đi ra, Nhan Mỹ từ trên lầu bước xuống, An
Mục đem đĩa trái cây cho người giúp việc liền tiễn Nhan Mỹ ra trước cửa. Đầu tháng năm, trong vườn rực rỡ gấm hoa, người làm vườn đang khom
người cắt tỉa cành cây.
“Dì, con bảo lái xe đưa dì trở về.” Khoảng cách từ nhà họ tới nhà cũ của họ
Hà cũng tương đối xa, với lại Nhan Mỹ là trưởng bối, dù sao đi nữa tôn
trọng bề trên vẫn phải làm tốt.
“Không cần, lái xe đang ở bên ngoài, An Mục con trở về đi, có thời gian thì
khuyên nhủ Mặc Dương quay về nhà một chút, ông ấy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương nó.”
An Mục cũng không nhiều lời chỉ đơn giản gật gật đầu , nhìn theo chiếc xe
biến mất nơi ngã rẽ mới xoay người vào phòng, Hà Mặc Dương mặc quần áo ở nhà khoanh hai tay trước ngực đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng thật giống
như ai nợ anh mấy vạn tệ, An Mục dẩu môi quyết định không để ý tới người nào đó bước vòng qua vào nhà, Hà Mặc Dương thở dài, vươn tay vừa lúc
đem cô ôm vào trong ngực.
“Nay, buông tay ra, còn có người ở đây mà.” Phòng khách to như vậy bất cứ lúc nào người giúp việc cũng có thể ra vào, da mặt An Mục mỏng không thể so với Hà Mặc Dương, trong phòng ngủ anh muốn ôm thế nào cô cũng không
quản, nhưng trước mặt người khác An Mục không to gan như vậy. Giằng co
một lúc, trên mặt cô như phủ thêm một lớp phấn hồng, nhìn thật đẹp mắt.
Đầu ngón tay Hà Mặc Duong cố ý lướt qua gò má đỏ ửng, cảm giác trơn nhẵn
cùng ấm ấp, còn cảm nhận được thân thể cô khẽ run rẩy, thật thú vị, cảm
giác thỉnh thoảng trêu chọc cô cũng không tệ.
An Mục dùng cùi trỏ thúc mạnh cuối cùng cũng thoát khỏi lồng ngực anh, vẻ
mặt Hà Mặc Dương làm ra vẻ vô cùng đau đớn, An Mục bị hù dọa thật sự cho rằng mình ra tay quá nặng, nghĩ nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng,
lấy thân thủ của anh cùng trình độ da dầy siêu cấp sao có thể bị thương
được.
Trên thực tế vẻ mặt đau khổ đó Hà Mặc Dương có phần khoa trương, bằng sức
lực của cô rơi trên người hắn chỉ như gãi ngứa, thừa dịp cô thất thần,
Hà Mặc Dương bế bổng cô lên một hơi bước lên lầu, thô lỗ đá văng cửa
phòng ngủ .
Người nào đó kề sát bên giường làm An Mục thét chói tai giãy ra muốn trốn
tránh, Hà Mặc Dương kéo hai tay cô đưa lên đỉnh đầu, lấy cằm dụi dụi vào khuôn mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt An Mục đang mở lớn, vẫn đang ô ô
buồn bực.
Hai người ầm ĩ được một lúc, Hà Mặc Dương với tay lên đầu giường lấy chiếc
bút ghi âm bật lên, An Mục liền ngừng lại, nghe thấy bên trong gằn từng
tiếng, vẻ mặt không thể tin sau đó chợt hiểu ra, nụ cười đọng lại bên
khóe miệng: “Là bà ta.”
“Đúng vậy, Mục Mục, Nhan Mỹ không phải người làm ăn trong sạch.”
An Mục không ngờ được Nhan Mỹ sẽ ghi âm lại cuộc nói chuyện với Hà Lâm
Trung, lại càng không nghĩ tới bà ấy đứng về cùng một phe với mình, cho
dù có mục đích khác đi nữa.
An Mục hận không thể ngay lập tức giao đoạn ghi âm này cho luật sư, vẫn là Hà Mặc Dương ngăn cản lại: “Mục Mục, gấp cái gì, chúng ta nắm chắc phần thắng rồi, bây giờ còn chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Người nào đó kéo kéo quần áo cô không buông, nửa ngày sau không thấy cô đáp
lại liền trực tiếp hành động, An Mục chỉ mặc một chiếc áo trắng đơn
giản, áo khoác len đen bên ngoài, trong nháy mắt đều bị Hà Mặc Dương cởi ra ném lung tung, đem quần áo của mình lột sạch sẽ.
“Lưu manh.” An Mục nhìn anh một thân trần trụi bật thốt lên một câu, Hà Mặc
Dương cười cười ôm cô lăn trên giường, hai tay tùy ý đặt lên eo cô, hai
chân quấn chặt hông cô làm cô không thể động đậy.
Tư thế ngủ kì quái nhưng An Mục vẫn ngủ say, lúc tỉnh lại sắc trời dần đần tối, chắc hẳn cô đã có một giấc ngủ dài, cánh tay như gông xiềng vẫn
vòng bên hông như cũ, cô thật nhẹ nhàng nhấc đầu, cằm anh đang tựa trên
vai cô, hai mắt vẫn nhắm nghiền hơi thở ấm áp phả vào vành tai làm cô
thấy ngứa, đang định bóp mũi anh thì chuông điện thoại vang lên.
“Alô.”
Hà Mặc Dương đã tỉnh từ lâu, vẫn lưu luyến cảm giác ấm áp nằm cạnh cô thật không tình nguyện muốn dạy, cho tới khi chuông điện thoại vang lên hai
người cùng nhìn nhau, âm thanh khó nghe từ điện thoại truyền ra.
Chuyện này nhất định không đúng rồi, An Mục tự an ủi bản thân như vậy, nghĩ
lại ngày hôm nay, ngày cá tháng tư đã qua lâu, âm thanh trong điện thoại vẫn lặp đi lặp lại như dao cắt, toàn thân máu như ngừng chảy, ngay cả
sức lực để giữ điện thoại cũng không còn.
“Mục Mục, đừng dọa anh, Mục Mục…”
Đôi mắt của cô cuối cùng cũng chuyển động, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi
dưới quật cường lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhưng không hề rơi xuống:
“Mặc Dương, nói cho em biết đây không phải sự thật đi, không phải đúng
không.” Tin tức này giống như sét giữa trời quang làm An Mục không thể
tiếp nhận, trong lòng cô như đang dậy sóng, đầu ngón tay trắng bệch siết chặt lấy điện thoại của Hà Mặc Dương, dường như quên cả hô hấp.
Phản ứng của An Mục quá gay gắt, Hà Mặc Dương hoảng sợ vội ôm cô vào trong
ngực dịu dàng an ủi, người trong lòng không ngừng run rẩy, chỉ cắn chặt
môi không nói một lời, đôi mắt ngấn nước không còn, nhìn cô khổ sở cũng
làm anh tan nát cõi lòng, hận không thể thay cô gánh vác tất cả.
“Mục Mục, muốn khóc thì cứ khóc đi…”
Người luôn luôn bình tĩnh như Hà Mặc Dương cũng có lúc phải luống cuống, An
Mục là yếu điểm chí mạng của anh, là người duy nhất anh muốn mang lại
tất cả những điều tốt đẹp nhất, cảm xúc của cô như vui vẻ buồn bực hay
đau khổ đều ảnh hưởng đến hắn …. Tình yêu là thứ gì đó thật diệu kì,
nhìn không thấy sờ không được vậy mà khắc sâu vào tận đáy lòng, đem hai
người không hề có quan hệ huyết thống xích lại gần với nhau, cùng nhau
chia ngọt sẻ bùi.
Hành lang bệnh viện thênh thang, An Di hai mắt đỏ bừng ngồi trên ghế an ủi
Nguyễn Tình, sự xuất hiện của An Mục khiến tâm tình vừa mới ổn định của
Nguyễn Tình một lần nữa bùng phát, nếu không phải có An Di cùng Hà Mặc
Dương ngăn lại, Nguyễn Tình ước gì có thể xé An Mục ra làm trăm mảnh,
tin tức An Vu Hùng tự sát đủ chấn động, không chỉ có Nguyễn Tình không
chấp nhận nổi ngay cả An Mục cũng không khỏi đau lòng, cho dù An Vu Hùng hết lần này đến lần khác vì cái gọi là quyền thế mà không để ý đến cô,
nhưng dù sao đó cũng là cha cô, trong thân thể chảy chung một dòng máu.
Có những thứ dù hận cũng không cách nào dứt bỏ.
“Để tôi vào được không?”
Lời An Mục cũng là lời An Di định nói, đôi mắt An Di hồng hồng, trên mu bàn tay còn lưu lại vết móng tay, vài vết máu đã đọng lại, An Mục mấp máy
môi, mặc kệ tiếng tru tréo của Nguyễn Tình mà bước vào phòng bệnh.
Trên người AnVu Hùng trùm khăn màu trắng, Hà Mặc Dương luôn đi sát bên cạnh
cô, nhìn cô từ từ lại gần bàn tay run rẩy nhấc tấm khăn ra, tiếng khóc
kìm nén chợt vỡ òa, Hà Mặc Dương cũng không ngăn cản, anh biết cô kìm
nén trong lòng từ lâu, lúc này được giải tỏa có lẽ cũng là chuyện tốt.
“Sao ông ấy không đợi thêm vài ngày nữa.” Chỉ một hai ngày nữa, có đoạn ghi âm của Nhan Mỹ, ông ấy có thể được ra ngoài.
An Mục như đang thì thầm với Hà Mặc Dương lại như đang tự hỏi chính mình,
cuối cùng chân cũng không trụ vững quỳ rạp xuống đất, cô là tội đồ của
nhà họ An, lấy tư cách gì để cầu xin tha thứ.
Hà Mặc Dương nhìn cô gục ngã, trong lòng không khỏi đau đớn cúi người đỡ cô: “Đây là sự lựa chọn của ông ấy.”