Lúc di động vang lên, Trịnh Tu Hàm đang mở cuộc họp trực tuyến, thấy hiển thị cuộc gọi trên màn hình liền ngẩn ra.
An Mục ngồi trên ghế gỗ dưới tàng cây, nắm chặt điện thoại trong tay, từ
sau khi điện thoại được thông, tâm trạng lo âu dần lắng xuống.
Trịnh Tu Hàm đứng dưới tàng cây lớn ở cách đó không xa, sau cơn mưa phiến đá
dọc đường đi còn lưu lại dấu vết ẩm ướt, cô ở ngay đằng trước thôi, nhìn thấy dáng ngồi thẳng lưng của cô, trái tim cảm thấy nặng nề từng cơn,
thà rằng đừng quá quen thuộc thì hay biết mấy, ý nghĩ của chính mình
cũng sẽ không tiêu tan ngay tại giây phút này.
An Mục quay đầu, đúng lúc thấy anh đứng dưới tàng cây, vô thức đứng lên,
trên con đường rợp bóng cây bọn họ đứng cách một khoảng nhìn nhau, bạn
bè nhiều năm, giây phút này lại không biết nói gì cho phải, có thứ gì đó đã sớm mất đi hương vị vốn có của nó trong ánh sáng của thời gian.
“Tiểu Mục, hãy để anh nói trước.”
Trịnh Tu Hàm mở lời trước, An Mục gật đầu đợi anh nói tiếp.
“Con mèo kia cũng tên là Đô Đô, không phải anh có thể cho rằng, bản thân em
cũng lưu luyến khoảng thời gian ở Anh, Tiểu Mục, em có thể gật đầu
không?”
An Mục không ngờ anh mở miệng là nói những lời này, cô kinh ngạc, trong
lòng đấu tranh, quay cuồng hồi lâu, từ từ nhắm mắt lại rồi lắc đầu,
không đành lòng nhìn biểu hiện tổn thương của anh.
Một nơi nào đó trên cơ thể Trịnh Tu Hàm chợt run lên, cảm xúc tràn đầy vô
thức thu liễm lại, chỉ có ánh mắt ảm đạm biểu lộ hết thảy, vẫn là tự
mình đa tình, “Tiểu Mục, giữa anh và Hà Mặc Dương là cuộc chiến giữa hai người đàn ông, có lẽ em sẽ cảm thấy anh trở nên hoàn toàn thay đổi, anh cũng không phủ nhận điều đó, lòng tự tôn của đàn ông không cho phép bất cứ ai chà đạp, em còn nhớ chuyện xảy ra ở sân bay không?”
Toàn bộ lời nói An Mục chuẩn bị sẵn trước khi đến đã bị câu hỏi kia của anh
làm cho tan rã hoàn toàn, chuyện ở sân bay, là vướng mắc trong lòng mỗi
người, cô sao có thể quên được?
“Tu Hàm, không phải em đến khuyên anh dừng tay, em chỉ muốn nói với anh,
lựa chọn của con người có rất nhiều loại, cũng có rất nhiều loại vượt
qua ngoài vòng pháp luật, không cần quá đắm chìm trong lốc xoáy quá khứ, anh nên nhìn về phía trước.” Con đường dưới bóng cây không rộng không
hẹp, phong cảnh tươi đẹp phía trước, chim sẻ đậu trên chạc cây hót líu
lo, thỉnh thoảng vài phiến lá rơi xuống, theo gió chao nghiêng uốn lượn, mùa xuân ở phía xa.
“Ha ha… nhìn về phía trước sao, Tiểu Mục, anh vẫn luôn nhìn về phía trước, khi nào có thời gian, sẽ dẫn em đi gặp chị dâu.”
Bầu không khí nặng nề đột nhiên chuyển thành vui vẻ, An Mục lên tiếng cắt ngang: “Tu Hàm, anh…”
“Không cần cảm thấy áp lực, trước kia là anh không buông bỏ được, chị dâu em
là người rất tốt, lúc nào đó cùng nhau dùng cơm đi, giới thiệu cho hai
người quen biết.”
“Được.” An Mục thật sự quá ngạc nhiên, ngẫm lại, phát giác bản thân quá mức đa
tình, dựa vào cái gì bắt người ta phải mãi nhớ về mình.
Tin tức Trịnh Tu Hàm có bạn gái cô nói với Hà Mặc Dương đầu tiên, người nọ
liếc mắt một cái không mặn không nhạt, thờ ơ lật tài liệu trong tay, An
Mục dằn lòng không được, đi đến trước bàn làm việc một phen đóng tài
liệu lại, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy, mê người của anh,
người này lại đang giải bộ bí hiểm gì chứ.
“Hà Mặc Dương, lần sau cùng em đi gặp đi.”
“Không có hứng thú.”
Hà Mặc Dương lấy tay cô ra, mở tại liệu tiếp tục lật xem, đây là lần đầu
tiên An Mục bị anh ngó lơ như vậy, thẳng thắn vòng qua bàn làm việc đi
đến bên cạnh dựa vào người anh, rốt cục tầm mắt của Hà Mặc Dương cũng
rời khỏi tập tài liệu, đưa tay túm cô ngồi lên đùi mình, cô thuận thế
quàng hai tay lên cổ anh, vùi vào lòng anh tìm một vị trí thoải mái
nhất.
“Hôm nay gặp anh ta nói gì vậy?”
An Mục lắc đầu cười đùa: “Không nói với anh.”
Hai tay Hà Mặc Dương khoát lên hông cô, trong mắt hiện lên vẻ gian xảo: “Thật không nói à?”
Cô đâu phải đồ ngốc, biết anh sẽ chọc cù lét cô, ngoan ngoãn nói nhỏ vào
tai anh, Hà Mặc Dương nghe xong, lại ôm cô vào lòng: “Lần sau cùng đi
với em.”
Thật ra anh muốn xem thử, rốt cuộc là cô gái thế nào.
Là đối thủ cảnh tranh, cả hai đều quá mức hiểu nhau.
“Khuya rồi, em ngủ trước đi!” Hà Mặc Dương đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp mười giờ tối, An Mục cũng quay đầu nhìn đồng hồ, tiếp tục chui vào
lòng anh, không có chút ý tứ muốn rời đi: “Em muốn ở lại đây với anh.”
“Không được, em mà ở đây thì anh sẽ phân tâm.”
“Hà Mặc Dương, hiện giờ anh đã phân tâm rồi.” Cô chỉ chỉ bàn tay luồn vào
trong áo ngủ của cô, từng chút nắm lấy từng thớ thịt bên hông cô, nếu cô không ngăn lại, với tính cách của anh thì chẳng mấy phút nữa sẽ muốn
chén ngay bữa chính, Hà Mặc Dương cười cười, bàn tay anh không chút
kiêng dè, tiếng cười phát ra từ trong ngực, cực kỳ vui sướng.
An Mục vùng ra, leo xuống khỏi đùi anh, Hà Mặc Dương chụp lấy cô như bắt
gà con, ghế sô pha ở thư phòng không lớn như sô pha trong phòng ngủ, ở
chỗ hẹp như vậy, Hà Mặc Dương đè cô dưới thân, không để cô có cơ hội
chạy thoát.
Cô đang mặc áo ngủ, thời tiết cuối tháng tư, chiếc áo ngủ hơi mỏng bị anh
dùng sức sơ sơ đã xé toạt ra hoàn toàn, cơ thể trắng trẻo mịn màng dưới
ánh đèn càng thêm sáng bóng, Hà Mặc Dương không phải loại người bạc đãi
chính mình, dứt khoát hôn xuống.
Bờ môi nóng bỏng lướt qua xương quai xanh, đầu lưỡi dừng trên đó đột nhiên vẽ vòng tinh tế, hàm răng cũng nhẹ nhàng va chạm lên đó, không tính
kích thích biết bao, lại khơi dậy từng đợt nóng hổi trong cơ thể cô, An
Mục không dám tùy tiện hít thở, chỉ có thể cố gắng hô hấp thật chậm, sự
biến hóa trên cơ thể khiến cô ngượng ngùng, Hà Mặc Dương nhìn thấy tất
cả, càng thêm liếm mút không chút kiêng dè, anh thích nhìn thấy dáng vẻ
đỏ mặt ngượng ngùng quyến rũ của cô, bàn tay phủ lên đỉnh ngực cao ngất
của cô, đôi môi nóng hổi vân vê từng chút rồi ngậm lấy nụ hồng mai đã
sớm cứng lại, vòm miệng nóng ấm ấy làm cho cô suýt nữa bật ra tiếng rên
khẽ, cơ thể run lên kịch liệt.
“Mục Mục, em thế này thật giống cô bé chưa từng trải đời.”