La Chấn đương nhiên biết rõ nàng tìm mọi lý lẽ nói giúp cho Cao Bát, chỉ
khẽ gật đầu nói “Thuộc hạ cũng vì chuyện này mà tận lực giúp chủ nhân,
theo như chủ nhân nghĩ chỉ cần Cao Bát thoát tội thì La Khải chắc chắn
sẽ gặp không ít tiếng xấu!” Hắn vừa nói dứt lời liền cho gọi một tên gia đinh đưa cuộn giấy tới tiền phủ cho La Khải, Lệ Qua thấy vậy liền hỏi
“Ngươi gửi mấy dòng thư pháp cho hắn thật đó à?’
La Chấn gật đầu, rồi sải bước đi quanh phong suy nghĩ “Thuộc hạ sẽ
làm y ý muốn của chủ nhân. Khi y đọc mấy dòng đó hẳn sẽ cho triệu thuộc
hạ đến gặp bàn kế sách, đương nhiên đó là cơ hội để Cao Bát thoát khỏi
tội. Kẻ trong thế bức bí thường hay nóng nảy giết người bừa bãi, đó là
cách hành xử của đám quan quân bất dụng như hắn, thuộc hạ phải ra tay
trước khi quá muộn!”
Lệ Qua khẽ gật đầu nói “Ngươi định làm gì tiếp theo?”
La Chấn đáp “Thuộc hạ sẽ tùy cơ ứng biến!”
Lệ Qua chợt như nhớ ra chuyện gì đó nói “Ta nghe nói sáng nay công
chúa Chế Vân thân hành đến đây, không biết là có chuyện gì đã xảy ra.”
La Chấn lắc đầu cười trừ nói “Thuộc hạ nghe nói công chúa Chế Vân
này tính khí ngỗ ngược, cứng đầu, còn bái trấn chủ Âm Môn làm sư gia,
học được rất nhiều thuật tà ma, độc thủ, không phải là một công chúa
đương triều bình thường, đặc biệt lại rất được Chế Bồng Nga thương yêu,
nghe đâu cô ta thất lạc ở Đại Việt mấy tháng qua bật vô âm tính lúc này
mới chịu quay về, quả có chỗ khác thường.”
Lệ Qua gật đầu nhếch môi cười nói “ Ngươi không có ý nhắm vào ta
chứ? Nghe nói cô ta vào phủ trong trang phục nam nhân nữa. Điểm này rất
giống ta!”
La Chấn cười dài nói “Đúng là có điểm này, không khác chủ nhân bao nhiêu.”
Một lúc sau có người chạy đến báo nói, tướng quân La Khải triệu La Chấn công tử đến gấp đại sảnh đường.
La Chấn khẽ chào Lệ Qua nói “Quả nhiên như dự tính của thuộc hạ!”
Nói rồi bước theo tên Chiêm binh, hắn vừa bước ra ngoài một ánh hàn
quang từ mắt Lệ Qua xuất hiện, nàng nhếch môi thầm nhủ “Hắn ta là kẻ túc trí đa mưu không phải là tay đáng tin dùng, ta không khéo dùng hắn
đương nhiên gặp đại họa không nhỏ!” Nàng nghĩ vậy bước đến bàn dùng bút
viết một phong thư kể lại tình hình xảy ra, đại ý mấy phần không ảnh
hưởng đến vua cha tạo dựng cơ đồ, sau đó gọi một tên thuộc hạ thân tín
cấp tốc quay về Ăngkor.***
Ở một gian đại sảnh, La Khải xem qua bức thư pháp của La Chấn gửi
đến vẻ mặt không chút vui vẻ gì! Quả nhiên mấy ý này nói đúng tâm trang
hắn rất nhiều không có chút ý gì khiêm nhường cả. Hắn cho đuổi hết thuộc binh thân tín ra ngoài rồi cho người gọi La Chấn đến, sai người chuẩn
bị hai bàn rượu thịt.
Đám a hoàn dọn rượu thịt ra hai cái bàn nhỏ thì vừa lúc La Chấn lúc
đó bước vào bái kiến “Không biết tướng quân có gì chỉ giáo mà cho gọi
tại hạ đến đây như vậy!”
La Khải cười trừ mời La Chấn ngồi vào bàn bên dưới nói “La công tử
thừa biết ta đang nghĩ đến chuyện gì, công tử không cần câu nệ tiểu tiết làm gì, ta mới là người cần lắng tai nghe chỉ giáo mới phải.”
La Khải rót rượu mời, La Chấn cũng rót rượu nhận ơn, cả hai uống
cạn. La Khải thở dài mệt mỏi nói “Ta vì việc đó mà gặp không ít phiền
phức nếu La công tử có kế sách nào vẹn toàn xin hiến cho ta một ý, ta
nhất quyết không phụ ơn đó đâu.”
La Chấn thầm nhủ, dự tính của mình không ngoài dự định chút nào,
ngoài mặt tỏ vẻ lo lắng nói “Tướng quân là người buột dây tất nhiên phải có cách tháo dây. Tại hạ nghĩ thời hạn hạch tội ngày kia phải đúng kế
hoạch, không nên khinh suất làm cho nhân tâm người trong võ lâm phẩn nộ. Tương quân chỉ cần chỉ rõ những điểm nghi vấn, dẫn dắt người trong
thiên hạ nghĩ tướng quân cũng có lòng trung thực mà thực bụng muốn Cao
Bát được minh oan, vừa không mất danh uy tướng quân vừa giải mối lo phẩn nộ của nhân sĩ võ lâm canh cánh trong lòng tướng quân. Lựa thời cơ chín mùi, lúc nhân tâm các anh hùng còn mơ hồ chưa rõ thực hư, tướng quân
nên nói rõ thật kế hoạch trá thân của Thất Sát Truy Lòng hòng thoát tội. Tướng quân nghĩ kế đó của tại hạ như thế nào?”
La Khải rót rượu ra chén uống liền hai chén vẻ mặt đắn đo suy nghĩ
rồi gật đầu nói “ Ta thấy ý đó rất phải nhưng ta muốn nó phải vẹn toàn,
nếu lời nói ra chưa rõ ràng mọi người trong võ lâm lại quay sang oán
trách ta, mọi uất hận của họ đổ vạ lên đầu triều đình thì ngay đến gia
thế của ta cũng không giữ nổi huống hồ là cái đầu nhỏ nhoi của ta đây.
Thời hạn đại tỷ thí võ lâm Nam Quốc sắp đến, đương nhiên các nhân sĩ võ
lâm hiểu lầm ta là kẻ đứng sau những vụ hành thích, bản danh sách tỷ thí chỉ có riêng ta cất giữ tiếng oan đó đương nhiên không phải là chuyện
nhỏ.”
La Chấn đứng dậy đi quanh trong gian đại sảnh, một lúc mới buộc
miệng nói “Tại hạ đương nhiên là biết rõ chuyện này, chẳng qua tướng
quân vì nôn nóng muốn tìm ra hung thủ thật, vô tình làm tình hình cho
trận đại tỷ thí thêm căng thẳng lên bội phần. Nỗi oán trách đương nhiên
đổ lên đầu tướng quân là điều không tránh khỏi. Tướng quân lại mắc thêm
sơ suất khi giam giữ rồi đồn thổi Cao Bát là Thất Sát Truy Long. Đương
nhiên tướng quân đã dự liệu được chuyện không may sẽ xảy ra, việc xoay
đổi tình thế cho vài ngày tới sẽ có lợi cho tướng quân không có hại gì!”
La Khải nghe ra mừng rỡ thốt lên nói “Công tử nói sao! Ta sẽ có lợi?”
La Chấn khẽ gật đầu, mắt nhìn La Khải vui vẻ nói “Cuộc đại tỷ thí võ
lâm Nam Quốc rốt có hai điều lợi. Người được thì toàn quyền hiệu triệu
thiên hạ, trưng thu thuế khóa giao thương giửa các tiêu cục giang hồ.
Thứ hai là Di Mục Bảo Đồ vốn là thiên kinh đồ trận được hoàng đế
Suryavarman II sáng tạo, trong đời đế vương ai cũng xem đó là bảo vật có nó trong tay bách chiến bách thắng. Cái lợi thứ hai này ngoài hai nước
Đại Việt và Chiêm Quốc tranh hùng tương đấu ai cũng muốn đoạt lấy. Cái
lợi thứ nhất chỉ nhân sĩ võ lâm giang hồ tại hạ là cần đến. Một cuộc đại tỷ thí hai phần đều đáng giá. Hiện tại Di Mục Bảo Đồ được cất giữ ở
phiệt trấn Bạch Long, thật ra với tại hạ nó không có chút giá trị nào
nhưng với tướng quân thì khác!”
La Khải nghe ra ồ lên liền nói “Công tử nói đi, ta phải làm gì.”
La Chấn gật đầu đáp “ Chỉ cần các đại anh hùng hảo hán nước Chiêm
thành từ bỏ cuộc đại tỷ thí ở Thăng Long sắp đến, người giang hồ sẽ lập
tức thay đổi thái độ không còn nghi kỵ đến tướng quân nữa. Vốn trong
lòng họ vẫn nghĩ tướng quân vì tư lợi vương triều mà để lộ danh sách
nhân sỹ võ lâm dẫn đến vô số các hảo hán phải bỏ mạng, chỉ hòng đoạt lấy Di Mục Bảo Đồ!”
La Khải nghe ra thì giận dữ đập bàn đứng phắt dậy xua tay nói “Không được! Như vậy chẳng thà kêu ta chặt phắt đầu mình đi hay sao, ta không
lấy được Di Mục Bảo Đồ hoàng thượng sẽ tha cho ta hay sao.”
La Chấn khẽ bật cười nói “Tướng quân đã nói như vậy tại hạ đành phó
mặt cho số trời định đoạt. Chuyện từ tướng quân mà ra, tất tướng quân
phải tự kiểm định được thiệt hơn. Tại hạ bày mưu cho tướng quân tất đã
có thứ hữu dụng, giúp tướng quân tránh được khiển trách của hoàng
thượng. Di Mục Bảo Đồ đang nằm trong tay tại hạ đương nhiên tướng quân
có thể sử dụng!”
La Khải nghe vậy thì đột nhiên thay đổi nét mặt, cười rạng rỡ ồ lên
một tiếng nói “Ái chà! La công tử đáng lý phải nói ra từ trước đâu đến
nổi làm ta phải đau đầu như vậy chứ, nào mời ngồi, mời ngồi!”
Cả hai ngồi vào bàn, La Khải rót rượu ra chén chợt khựng người như
chợt nhớ ra chuyện gì sẩm mặt nhìn La Chấn nói “Khoan đã! Trên đời làm
gì có chuyện dễ dàng như vậy. Hẳn bên trong La công tư có chủ đích gì
khác?”
La Chấn đặt chén rượu xuống bàn bật cười trừ nói “Tại hạ chỉ một
lòng muốn giúp tướng quân, còn chuyện tại hạ cần ngay trong kế sách của
tướng quân tại hạ đã đạt được rồi. Tướng quân chỉ cần giữ lời cấm tất cả nhân sĩ giang hồ võ lâm Chiêm Thành không tham gia đại hội tỷ thí là
được!”
La Khải khẽ gật gật đầu, vẻ mặt có mấy phần đắn đó khó nghĩ “ Chuyện này!... đúng ra ta không có quyền hành gì để cấm điều này, nhưng triều
đình với trấn chủ Âm Môn lại có giao hảo thân tình có thể điều đình
được. Phiệt trấn Âm Môn hiện là võ lâm chí tôn thống lĩnh quần hùng hảo hán Chiêm Thành, ta nghĩ trấn chủ có thể dùng lời hiệu triệu của mình
ban bố lệnh cấm đó! Chỉ là như vậy, e rằng làm cho họ không vừa lòng.”
La Chấn nói khẽ “Không khó, chỉ cần tướng quân nói rõ nguyên do, hai nước Đại Việt, Chiêm Thành phân tranh há gì chuyện nhỏ đó.”
La Khải bật cười đưa chén rượu mời rồi uống cạn nói “Ha ha đúng vậy, đúng vậy! Đã cảm phiên La công tử hao tâm tổn sức giúp ta thoát ra thế
khó này.”