Lê Hiểu Bình trong lòng mấy hôm nay rất áy náy đến chuyện trú tạm ở Thanh
Đô là không hay, đã có ý từ lâu muốn đi khỏi,nghe nàng nói vậy đúng ý
mình liền gật đầu nói. “Đúng đấy! Ta cũng muốn đến Thăng Long, ta quay
lại Xa Quan Khách lấy ngựa gởi ở đó!”
Chế Vân thấy
gã hớn hở thì hỏi “Chẳng phải nhà ngươi có việc riêng chưa nói ta nghe
hay sao! Ta muốn biết đó là việc gì,nói ta nghe xem?”
Lê Hiểu Bình
nghe nàng hỏi thở dài, chẳng biết nên nói ra sao nhưng thấy nàng khẩn
nài, gã lại không nỡ để nàng giận dỗi như lúc sáng đành thành thật trả
lời “Ta phải đi tìm trấn chủ, từ lúc ta quay về phiệt trấn trấn chủ đã
đi mất, mọi người rất lo lắng. Lại nghe nói cuộc đại tỷ thí sắp đến gần, trấn chủ rất quan tâm chuyện này nên ta nghĩ trấn chủ sẽ đến thành
Thăng Long nếu đến đó ắt sẽ tìm được.” Nói đến đây Lê Hiểu Bình đưa mắt
nhìn Chế Vân chằm chằm bất giác một cảm giác bực bội lại dâng lên trong lòng, gã
liền nói “Mọi chuyện là từ cô gây ra, cô chẳng phải đã dùng độc dược hại trấn chủ ta hay sao!”
Chế Vân nghe gã nhắc lại chuyện này thì hừ một tiếng lạnh nhạt nói “Vậy ngươi
một chưởng đánh chết ta mà trả thù cho lão họ Phạm đó, ngươi võ công lúc này giỏi hơn ta, ta làm sao là đối thủ của ngươi. Một chưởng là giết
được ta mà! Lão họ Phạm đó trúng độc của ta chẳng qua là tác động tất
thời, làm sao đả thương ông ta dễ dàng như vậy được, nếu dễ dàng hại ông ta như vậy thì phiệt trấn Ẩn Nam ngươi chẳng phải chỉ là hư danh thôi sao! Cần gì lão sư gia ta phải đích thân đến núi Phu Pha Phong làm gì.”
Nghe nàng nói
vậy thì gã cũng ầm ừ nghĩ rất phải, buột miệng nói “Tất nhiên là trấn
chủ không dễ dàng gì để cô đả thương được, nhưng cô không thể chối là
không dùng độc dược hãm hại trấn chủ, cô sao lại giận dỗi ta chứ!”
Chế Vân nói “Ta không muốn ngươi nhắc đến chuyện đó nữa! Nói đến là ngươi lại
lôi thôi muốn gây chuyện với ta.” Nói rồi nàng sải bước đi thẳng không
thèm nhìn mặt Lê Hiểu Bình nữa.
Cả hai đi đến Xa Quan Khách hỏi lấy lại ngựa, rồi mua thêm một con ngựa cho Chế Vân, người chưởng quầy vừa thấy hai người đã hớn hở chào hỏi nói “Hai vị thiếu hiệp cho tiểu nhân hỏi, vị nào là Lê Hiểu Bình?”
Lê Hiểu Bình
nghe người chưởng quầy hỏi đến tên mình thì lấy làm lạ nói “Chính là ta! Không biết lão làm sao biết được tên ta?”
Chưởng quầy
nghe vậy thì cười hề hề mừng rỡ nói “May quá! Trong quán khách có vị
công tử đã đợi thiếu hiệp từ lâu, đã dặn lão ai đến đây có tên là Lê
Hiểu Bình thì mời đến gặp công tử! Xin mời hai vị lên gác trên.”
Lê Hiểu Bình
thì ngạc nhiên không biết người đó là ai, Chế Vân thì sầm mặt lại kéo áo gã nói nhỏ“Không xong rồi! Chúng ta đi mau thôi.”
Cả hai định
nhảy lên ngựa đi thì thấy một toán quan binh từ đâu chạy đến, lại nghe
một tiếng nói từ trong khách quán vang đến “Lê đệ đi đâu vậy? Ta đã đợi
đệ ở đây lâu lắm rồi.”
Hai người nhìn vào thì thấy hóa ra đó là Trần Hưng Lễ, Lê Hiểu Bình ngạc nhiên thốt
lên nói“A, Trần huynh! Sao lại biết đệ ở đây mà đến tìm đệ?”
Trần Hưng Lễ bước ra khỏi cửa nói “Chúng ta vào trong nói chuyện!”
Chế Vân thấy Trần Hưng Lễ vẻ mặt nham nhở đã có ý khó chịu, biết có chuyện
chẳng hay ho gì liền nói “ Không biết Trần tướng quân đến đây lúc này
làm gì, chẳng phải tướng quân tiếp kiến Trưởng Cục Chị Hậu hay sao?”
Trần Hưng Lễ gật gật đầu nhìn Chế Vân chằm chằm nói “Thiếu hiệp quen biết Lê đệ hay sao? Ta vừa rồi nghe
Trần đại nhân hỏi đến thiếu hiệp đã đi đâu không có mặt ở trong phủ đã
sai Lý bộ đầu đi tìm khắp nơi, không biết haingười định đi đâu mà gấp
gáp làm vậy?”
Lê Hiểu Bình
thấy Trần Hưng Lễ hỏi đến thì thấy mấy phần khó nói, mãi một lúc mới ấp
úng trả lời được “Đệ gặp… đệ ấy (gã quên mất không biết Chế Vân tên giả là thế nào nhưng cũng kịp không nói ra tên thật của nàng) có
nhã ý định đi quanh thành Thanh Đô vui chơi nên mời đệ ấy cùng đi. Trên
đường luôn tiện ghé qua khách quán lấy ngựa đệ gởi ở đây từ hôm qua,
trong lòng thấy không yên tâm lắm muốn dắt theo tiện chăm sóc!”
Trần Hưng Lễ
cười trừ nói “Huynh hỏi ra cũng biết rồi! Mời hai người lên lầu gác, ta
đã cho đầu bếp nấu mấy món ăn bày sẵn cả rồi. Ta thấy ở đây yên tĩnh
không rắc rối phiền hà như trong phủ, chúng ta vừa uống rượu vừa hàn
huyên nói chuyện không cần phải nhìn mặt mà xét lời gì cả…nào..nào…lên
cả đây hai đệ!”
Hai người Chế, Lê đưa mắt nhìn nhau thở dài bước theo sau hắn lên lầu gác.
Quả là trên
bàn đã bày đầy thức ăn, Trần Hưng Lễ rót rượu cho hai người nói “Mời hai đệ nâng cốc! Từ khi gặp Lê đệ chúng ta chẳng mấy lúc nói chuyện thật
cũng hơi ngại quá,mong đệ hiểu cho tình cảnh của ta.” Nói rồi uống cạn
rượu rồi đưa mắt nhìn Chế Vân nói “Còn thiếu hiệp đây ta còn chưa biết rõ thật hư tên họ, không
biết thiếu hiệp có thể nói tên tuổi cho ta biết để tiện xưng hô được hay không?”
Chế Vân nghe hắn nói vậy thì cười trừ nói “Ta trước sau không đổi tên, chẳng
phải tên của ta là Ngốc họ Đập hay sao! Trần đại nhân không nói cho
tướng quân biết.”
Trần Hưng Lệ
nghe nàng nói vậy thì bật cười khanh khách nói “Ta đã nghe qua ha ha ha, cái tên nghe đến đã biết là nặc danh, nhưng thiếu hiệp đã nói vậy ta
cũng không hỏi tới nữa. Chúng ta xem ra đã có duyên gặp nhau, thì cạn
qua chén rượu kết giao bằng hữu vậy cũng rất hay.” Nói rồi hắn rót thêm
rượu ra cốc mời Chế Vân uống cạn.
Hai người Lê,
Chế ngượng ngạo uống cạn chén rượu thứ hai. Lê Hiểu Bình vốn giao tiếp
hạn chế,tính khí hào sảng không câu nệ tiểu tiết, nhưng nghe Chế Vân ra hiệu nên gã thủy chung không nói nhiều sợ lộ ra thân phận cải trang
nam nhân của nàng thì lại càng lắm phiền toái. Gã còn khổ sở không biết
nên đối phó ra sao thì giật mình khi nghe Trần Hưng Lễ bỗng hỏi đến gã
“Không biết Lê đệ có chuyện gì mà không vui như vậy?”
Lê Hiểu Bình
ngẩn người một lúc mới trả lời “À, chẳng là đệ còn nghĩ đến mấy chuyện
phiệt trấn đã phó thác cho đệ khi đến thành Thăng Long, mấy hôm nay đệ
không biết phải từ biệt huynh như thế nào, thật lòng khi đến đây đệ lấy
ngựa cũng là muốn khi quay về phủ rồi từ biệt huynh!”
Trần Hưng Lễ
nghe Lê Hiểu Bình nói vậy thì thở dài, rót rượu thêm ra ba chén nói
“Chúng ta chưa gặp nhau bao lâu đã chia tay thì thật hơi đáng buồn!
chuyện ở Thanh Đô còn lắm phiền phức, quân Chiêm Thành đã rục rịch ở
biên giới, chiến tranh không sớm thì muộn sẽ xảy đến, ta chẳng có nhã
hứng gì đến chuyện lưu lại đây. Ta vẫn thích quay về Thăng Long mừng tết nguyên đán sắp đến, lại được xem đại tỷ thí võ lâm minh chủ Nam Quốc
vào ngày mùng mười tháng giêng để mở rộng tầm mắt nhưng thật đáng tiếc!”
Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Huynh thật vất vả quá, nếu đệ không bận chuyện của phiệt trấn thì sẽ ở lại cùng huynh!”
Trần Hưng Lễ
cười nói “Chuyện của phiệt trấn đệ nên sớm làm cho xong trước, còn nếu
có cơ hội đệ hãy quay lại đây cùng huynh. Thật ra ta còn có nhiều chuyện để hỏi đệ lắm nhưng lúc này thì không tiện.” Nói rồi quay sang Chế Vân nói thêm “Còn vị thiếu hiệp, không biết sẽ tính làm gì tiếp! Ta nghe
nói Trần đại nhân vừa cho bãi bỏ cuộc tỷ thí, bốn người thắng cuộc sẽ ở
lại trong phủ giúp Trần tướng quân{Trần Thế Huy} luyện tập binh mã vừa
tuyển được, chuyện này Trưởng Cục Chi Hậu rất để tâm đến. Trần đại nhân
đang lo lắng khi Thích đại sư trong thương nặng, còn thiếu hiệp thì
không từ mà biệt, đại nhân đã cho người tìm kiếm, ta cùng vì việc có
liên quan mà tìm đến đây luôn tiện nhắc thiếu hiệp chuyện đó! Ta quen
mất, lúc sáng Lê đệ dùng chưởng pháp đả bại Chế Pháp mà không bị độc
chưởng của y làm tổn hại, ta nghĩ bên trong có nguyên do! Ta muốn đệ
cùng ta quay về phủ xem qua trọng thương của Thích đại sư đó một chút,
biết đâu lại có thể chữa trị cho gã được. Không biết đệ nghĩ sao?”
Lê Hiểu Bình chẳng nghĩ ngợi gì liền hỏi luôn “Vậy lúc này đại sư thế nào?”
Trần Hưng Lễ
nói“Ta thấy hắn hơi thở yếu ớt, thần sắc liên tục bị biến đổi ta đã mới
đến mấy danh y chuyên về độc dược họ đều lắc đầu cả nếu không có bản
lĩnh thì y đã mất mạng từ lúc nào rồi.”
Chế Vân nghe vậy thì thầm cười “Độc dược của Âm Môn, bọn danh y thối đó thì làm được gì. Thật buồn cười!”
Lê Hiểu Bình
nghe vậy thì lo lắng, vốn gã thấy Thích Đại Pháp cũng là một anh hùng
hảo hán, tính khí chất phát cũng có chút cảm tình “Đệ không biết phải
làm sao nhưng nếu đệ giúp được đại sư thì quyết không từ chối đâu! Vả
lại lần giao chưởng ở võ đài, đệ không biết mình làm sao lại không trúng độc. Đệ có cố nghĩ cũng chịu thôi!”
Trần Hưng Lễ
nghe gã nói vậy thì bật cười nói “Không phải đệ cũng biết Độc Âm Công
hay sao! Ta thấy làm lạ, không biết tại sao đệ lại biết thứ võ công tà
ma đó?”
Lê Hiểu Bình nghe hắn nói vậy thì thất kinh, mặt mày biến sắc đỏ bừng bừng không dám đưa mắt nhìn lấy Chế Vân, sợ lại để Trần Hưng Lễ nhìn ra mối quan hệ giữa hai người, gã vội xua ta nói “Đệ thật không biết!”
Trần Hưng Lệ
gật đầu nói “Ta biết đệ sẽ không nói ra nhưng ta không nghĩ xấu về đệ
đâu, người học võ cốt yếu là từ con người chứ không phải là thứ võ công
họ dùng, hẳn nó phải có chỗ kỳ diệu riêng biệt giúp đệ cứu người, đệ hãy đến phủ cùng ta biết đâu lại gặp may thì sao.”
Lê Hiểu Bình đưa mắt nhìn Chế Vân thấy nàng đầu lắc lư, gã không hiểu ý, lại thấy Trần Hưng Lễ đưa mắt nhìn một lượt hai người, Chế Vân sợ lại để hỏng chuyện đâm nghi ngờ cho hắn liền nói “Lê huynh cứu người là quan trọng hãy mau cùng tướng quân quay về phủ còn kịp, đệ còn vài
chuyện phải làm không tiện về ngay được, xong việc đệ sẽ đến phủ chào
hỏi Trần đại nhân sau. Đệ còn muốn nói rõ chuyện sẽ không coi tỷ vừa rồi là thật, thật đệ chỉ đùa chơi chứ không có ý trở thành một quan nhân
chút nào. Sẵn tiện có Trần tướng quân, tại hạ mong tướng quân nói giúp
cho trần đại nhân chuyện này một thể!”