Trần Hưng Lễ nghe nàng nói vậy thì gật đầu “Thiếu hiệp có lời ủy thác, ta
nhất định sẽ nói lại cho đại nhân biết.Thật ta lấy làm lạ thiếu hiệp lại không muốn làm quân nhân dưới trướng của Trưởng Cục Chi Hâu, cơ hội,
danh vọng về sau ắt có chỗ vinh hoa phú quý, biết bao nhiều người có
muốn cũng chưa hẳn đã được. Không biết thiếu hiệp định sẽ điđâu, gia thế chắc là bậc đại nhân, hay một đại phú hộ nào đó?”
Chế Vân nghe
Trần Hưng Lễ nói, hai mắt xoáy vào mình thì rất khó chịu,gượng cười
tránh cái nhìn đó nói “Ta chỉ thích ngao du thiên hạ, thích làm thơ phú, kết bạn không thích chiến tranh loạn đao, gia thế cũng không phải là
đặc biệt, tướng quân đã đề cao ta quá rồi!”
Trần Hưng Lễ
gật đầu nói “Thiếu hiệp có khí khái tiêu sái phóng khoáng, ta mong được
như thiếu hiệp nhưng xuất thân quan tướng không thể lấy nhàn hạ để mặc
đất nước nguy khó mà bê tha việc quân cho được!”
Chế Vân bật cười nói “Ta thật khâm phục tấm lòng son sắt vì triều đình vì nước
của tướng quân, lấy làm khâm phục được biết tướng quân, mong tướng quân
hạ cố cùng ta cạn một chén này.” Nói rồi uống cạn chén rượu, Trần Hưng
Lễ ha ha cười lớncũng uống cạn nói “Thiếu hiệp khách khí quá, ta không
đáng được nói hay như vậy đâu!”
Trần Hưng Lễ
nói hết câu thì nghe ngoài cửa Xa Quan Khách có một cỗ xe ngựa đi đến,
hai con ngưabị ghì cương hý vang, đám quan binh phía dưới chạy ra ngoài
hết, một tên chạy lên bẩm báo với Trần Hưng Lễ “Thưa tướng quân, xe ngựa đưa họ đã đến rồi!”
Trần Hưng Lễ
đưa tay cho tên lính lui ra rồi quay sang Lê Hiểu Bình nói “Chúng ta
phải về phủ thôi, ta còn phải tiếp kiến Trưởng Cục Chi hậu!” Nói rồi
đứng dậy đưa mắt nhìn Chế Vân nói “Xin cáo từ thiếu hiệp hẹn ngày tái ngộ! Ta và Lê Hiểu đệ có
chuyện cần phải làm gấp, nếu có cơ may chúng ta lại gặp nhau, còn chuyện thiếu hiệp nhắn nhủ ta nhất định không quên!” Nói rồi đi xuống gác, Chế Vân đưa mắt nhìn Lê hiểu Bình gật đầu, gã chào nàng rồi cùng Trần Hưng Lễ ra khỏi Xa Quan Khách.
Bên trong cỗ
xe là một thiếu phụ và một cậu bé nhỏ ăn mặc sang trọng, khấu khỉnh.
Người phụ nữ dáng vẻ bề ngoài rầu rĩ, vừa thấy Trần Hưng Lễ thì vui mừng định bước ra khỏi xe, Trần Hưng Lễ ngăn lại nói “Phu nhân cứ ở trong xe không cần phải khách sáo với ta làm gì!”
Người thiếu phụ lại lui vào trong, tay lại khoác vai cậu bé ngồi bên cạnh “Cảm ơn tướng quân…!!!”
Chưa nói hết câu Trần Hưng Lễ đã ngăn lại nói “Phu nhân đừng nói gì ở đây,
khi đến nơi ở mới chúng ta sẽ nói chuyện!” Nói rồi hắn phủ rèm cửa xe
xuống.
Lê Hiểu Bình
cưỡi ngựa đi cạnh Trần Hưng Lễ phía trước cỗ xe, thẳng hướng Trần phủ.
Lê Hiểu Bình đưa mắt nhìn vào cỗ xe định hỏi nhưng thấy vẻ mặt của Trần
Hưng Lễ thì không tiện hỏi, gã đưa mắt nhìn quanh đường phố ngắm nghía
vẻ trang hòa nhộn nhịp trong thành mà lòng thấy nhẹ nhõm hơn lên rất
nhiều. Chợt nhận ra phía xa trong con hẻm nhỏ gần một tiệm ăn ven đường, Chế Pháp đang ngồi thưởng thực mắt dán chặt vào mình. Gã thất kinh nghĩ “Y vẫn theo dõi mình và Chế Vân từ trước đến giờ mà mình không hay biết gì cả, không biết hắn định làm gì đây!” Nghĩ một lúc lại thấy vẻ cung
cung kính kính một lòng của hắn với Chế Vân thì thấy yên tâm lên đôi
chút “Hắn ta sẽ không dám làm trái lệnh Chế Vân đâu!”
Trần Hưng Lễ thấy gã thần mặt nghĩ ngợi gìđó thì hỏi “Đệ lo lắng chuyện gì phải không?”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Không, đệ không lo lắng chuyện gì cả!”
Trần Hưng Lễ
ghé vào một quán trọ dặn dò chủ quán để cỗ xe cùng một toán quân binh ở
lại.Còn hắn, Lê Hiểu Bình thong thả ra ngựa đi về phía phủ Thanh Đô.
Lê Hiểu Bình
ngạc nhiên khi thấy quan binh đứng đông nghẹt các ngã đường vào phủ, qua mỗi cửa đều có quan binh giám sát kiểm tra kỹ càng vô cùng ngặt nghèo.
Trần Hưng Lễ phải cầm luôn lệnh bài trên tay để tiện qua mấy cửa vào, Lê Hiểu Bình cảm thấy hồi hộp lóng ngóng. Trần Hưng Lễ thấy gã qua mấy
khúc cua vấp váp suýt té ngã thì bật cười nói “Đệ không phải lo lắng
đâu! Chẳng qua Trưởng Cục Chi Hậu đang ở trong phủ nên có chút vẻ long
trọng thái quá mà thôi. Đệ hãy theo ta!”
Cả hai đi qua
mấy gian nhà chính, qua một khu vườn bên tả, đi một đoạn khá xa trên một hành lang,qua hai lần xuyên đường vào một khu vườn hoa rực rỡ màu sắc.
Lê Hiểu Bình nhìn qua đã choáng ngợp, cả hai đi qua một cầu đá bên dưới
nước suối trong vắt chảy róc rách, một đàn cá màu trắng, màu đỏ, đớp
bóng vẩy nước tung tóe. Gã đứng lại hồi lâu ngắm nhìn, Trần Hưng Lễ phải kéo tay mới chịu sải bước đi tiếp đến một am miếu. Cách đó có mấy gian
nhà cũ nằm cạnh một khu vườn cây lá xum xuê, không tỉa tót khác xa ở khu vườn bên ngoài, bên ngoài sân có mấy a hoàn đang quét dọn, một người
khác đang thổi lửa sắc thuốc, trong một gian nhà vài tiếng ồn ào vang
ra. Thấy Trần Hưng Lễ đi vào đám a hoàn đều kính cẩn thưa ran, trong nhà im bật Võ Danh, Đinh Lỗ hai người đi ra bái kiến.
Trần Hưng Lễ không đợi hai người nói hết đã hỏi ngay “Gã đại sư đó thế nào rồi?”
Võ Danh thở
dài một tiếng nói “Hắn ta xem ra không sống lâu được đâu!” Nói rồi đưa
mắt nhìn Lê Hiểu Bình cười hề hề nói “Chào tiểu huynh đệ.”
Lê Hiểu Bình cũng đáp lễ “Chào Võ Huynh, Đinh huynh!”
Đinh Lỗ cũng
khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt lại khó đăm đăm đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ nói
“Chúng ta thấy thật mất mặt quá. Tại sao lại đưa bọn ta đến sống ở mấy
căn nhà dột nát hôi hàm này? Trần tướng quân nói xem, bọn ta không thích ở đây chút nào!”
Võ Danh bật
cười nói “Đinh huynh sao lại càu nhàu chấp vặt những chuyện nhỏ nhặt như vậy làm gì!Ở đây chẳng phải tốt hơn là bên ngoài hay sao, có người hầu
hạ, ăn uống thì có rượu ngon, ngủ thì có chăn ấm huynh còn đòi hỏi gì
nữa. Người giang hồ chúng ta làm sao được như các quan gia chứ! Chẳng
phải Trần đại nhân đã nói chúng ta chỉ ở đây vài hôm hay sao.”
Trần Hưng Lễ
mỉm cười nói “Võ đại ca nói phải lắm nhưng cũng không nên khiêm nhường
quá, người giang hồ đã sao! Quan nhân đã sao! Ta sẽ nhắc nhở Trần đại
nhân chuyện này, mà tạm thời đó chẳng phải là chuyện quan trọng, ta cũng ở một gian phòng bên kia.”Trần Hưng Lễ chỉ tay qua một căn phòng đối
diện, Đinh Lỗ mới hừ hừ chịu thôi không còn gay gắt nữa.”
Võ Danh gật
đầu cười nói “Quả là Đinh huynh có ý so sánh, không phải Trần tướng quân cũng ở với chúng ta mà không câu nệ gì sao! Bọn ta rất khâm phục.”
Võ Danh dẫn
đường cho Trần Hưng Lễ cùng Lê Hiểu Bình vào căn phòng Thích Đại Pháp
đang trị thương.Cả hai người Lê, Trần đều giật mình khi thấy đại sư nằm
bất động trên giường,mặt mày tím tái, hơi thở gấp gáp, trông như một cái xác đã hoại tử, một mùi hôi thối nồng nặc muốn nôn nao cả ruột gan.
Võ Danh nhăn
mặt nói “Hắn ta bốc mùi kinh khủng, không biết bọn Âm Môn dùng loại quái độc gì mà đáng sợ như vậy, chết không chết, mà khiến con người đau đớn
khó chịu, quả là tiếng ác không phải là quá đáng!”
Trần Hưng Lễ
thở dài nói “Đây là một loại độc thảo chế ra từ năm loại kịch độc lấy từ đất YaHeou {An Khê, GiaLai ngày nay} theo thể ngũ hành và cũng chính
năm loại dược thảo lấy từ rễ và hoa của năm loại đó chế ra làm thuốc
giải gọi là Linh Huyền Đan. Chata đã từng đến Ya Heou lấy chúng về để
nghiên cứu nhưng đều thất bại, thậtkhông phải là người trong nghề bào
chế thì không ai dám thử hay dùng những loạinhư thế! Chất độc sẽ được
nội lực ép vào nội tạng đối phương, làm người trúng phải độc không bị
chết ngay cũng thành tấm bình phong mà thôi. Lần trước ở núi Phu Pha
Phong ta cũng trúng phải kịch độc này nhưng chỉ là ảnh hưởng ngoại khí
có thể dễ dàng đẩy ra được nhưng gã này…” Trần Hưng Lễ nói đến đây liền
đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình nói tiếp“…Đệ biết Độc Âm Công biết đâu có thể
cứu được gã,dùng chính chưởng lực đó đẩy chất độc ra, đệ hãy thử xem!”
Lê Hiểu Bình
gậtđầu nói “Để đệ thử xem!” Nói rồi bước vào giường, đỡ Thích Đại Pháp
ngồi dậy vận kình lên tay điểm các huyệt đạo, tay trái thúc chưởng vào
huyệt Linh Đài,tay phải vào Đản Trung, tay đẩy tay hút khí hôi thối một
phần từ từ thoát ra ngoài, mùi nồng nặc trong căn phòng càng ngày càng
ghê tởm hơn, ba người, Trần,Võ, Đinh thất kinh chạy cả ra ngoài.
Hơn nữa canh
giờ Thích Đại Pháp vẻ mặt dần dần trở nên hồng hào, hơi thở trở nên ổn
định hơn nhiều, môi đã mấp máy, mồ hôi cả hai ra ướt đẫm, Lê Hiểu Bình
ban đầu còn thong thã vận công, lúc này cũng tám chín phần là hơi thở
nặng nề, đầu óc choáng váng,khí xanh bốc trên đỉnh đầu. Trần Hưng Lễ
đứng bên ngoài nhìn vào cũng ngầm vận công để chất độc không tổn đến khí tức.
Đến một canh
giờ thì nghe bên trong gian nhà một tiếng kêu lớn, cả bọn chạy vào thì
thấy Lê Hiểu Bình khổ sở bước ra ngoài, còn đại sư thì luôn miệng chửi
rủa thậm tệ, Trần Hưng Lễ đỡ lê Hiểu Bình ra ngoài nói “ Đệ không sao cả chứ?” Lê Hiểu Bình thở dài nói “Đệ không sao cả!”
Trần Hưng Lễ
quay sang nói với Võ Danh, Đinh Lỗ vào đưa Thích Đại Pháp qua một căn
phòng khác. Một lang y đến kiểm tra mạch cho y rồi bẩm lại với Trần Hưng Lễ “Kinh mạch đã trở lại bình thường, chỉ thêm vài thang thuốc bổ là
đại sư có thể khỏe trở lại, quảthật là may mắn quá!”
Trần Hưng Lễ
cườinói “Được rồi lão cứ bốc thuốc cho người hầu mang đến, lão đến gặp
người tổng quản Trần phủ mà nhận tiền!” Nói rồi sai người đưa lão ra
ngoài.
Lê Hiểu Bình thấy Trần Hưng Lễ quan tâm đến người bệnh từng chút một thì trong lòng vô cùng cảm phục, gã nghĩ Chế Vân chỉ nghi ngờ xấu cho Trần huynh liền nói “Huynh tốt với đại sư như
vậy đệ cũng thấy cảm động, ừm, đại sư mắng nhiếc luôn miệng toàn những
lời khó nghe không giống người xuất gia chút nào!”
Trần Hưng Lễ
nghe vậy cười nói “Đệ không biết đó thôi, người giang hồ tính tình phóng khoáng, cóchút phát ngôn khó nghe chuyện nhỏ không chấp làm gì. Hắn ta
đã rời nhà chùa rồi cũng không còn là một đại sư ha ha. Hắn ta là người ở chùa Trúc Lâm Yên Tử vốn là bộ mặt của vương triều nhà Trần chúng ta lý nào lại để hắn chết như vậy,ta quả thật không tốt như đệ nghĩ đâu!
Chúng ta nghĩ ngơi, ta đã cho người mang trà đợi đệ ở phòng bên.”